Triệu Diễm nhìn Thẩm Minh Dữu đang đứng cách mình không xa, rõ ràng cô ở gần anh ấy như vậy, nhưng anh ấy lại cảm thấy em gái cách mình rất xa.
Triệu Diễm gần như không biết bản thân nên đối mặt với Thẩm Minh Dữu như thế nào chứ đừng nói đến việc nên nói gì với cô vào lúc này. Triệu Diễm nhắm mắt lại, bước từng bước nặng nề đi tới.
“Dữu Dữu, anh xin lỗi.” Triệu Diễm không biết bản thân còn có thể nói gì khác ngoài câu xin lỗi.
Sau khi Triệu Diễm nói một câu xin lỗi không đầu không đuôi, anh ấy đã bước nhanh ra khỏi phim trường.
Thẩm Minh Dữu cảm giác được cảm xúc của Triệu Diễm rất bất thường, hình như hai mắt còn đỏ hoe. Sau khi trở về chỗ ngồi, Thẩm Minh Dữu mới biết được chuyện gì đã xảy ra từ chỗ quản gia Hà.
Lông mày của Thẩm Minh Dữu nhíu lại, rõ ràng năm đó cô là người đã cứu Triệu Diễm, tại sao có thể biến thành Triệu Kỳ chứ?
Không ngờ Triệu Diễm lại hiểu lầm nhiều năm như vậy!
Thẩm Minh Dữu cảm thấy thật khó tin.
Thẩm Minh Dữu nhớ rất rõ, bởi vì lúc đó Thẩm Viện đột ngột quyết định trở về nên cô và quản gia Hà đã vội vàng bay về. Sau khi quay về, Thẩm Minh Dữu chột dạ, sợ Thẩm Viện phát hiện ra việc cô lén lút về nước, thậm chí những ngày đó, cô còn không dám gọi điện thoại về nước.
Đợi sau khi Thẩm Viện rời đi và tiếp tục lang bạt khắp thế giới, Thẩm Minh Dữu mới dám gọi điện về nhà.
Mẹ của Triệu Kỳ đã bắt máy. Bà ấy nói cả Triệu Diễm và Triệu Kỳ đều đã ổn, bảo cô đừng lo lắng nữa. Tuy nhiên, trận hỏa hoạn đó khiến Triệu Diễm bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất nghiệm trọng. Chỉ cần anh ấy thấy lửa thì sẽ rất sợ hãi, chỉ cần nhắc đến trận hỏa hoạn đó thì sẽ không kiểm soát được cảm xúc và trở nên kích động. Bác sĩ nói sau này tốt nhất người nhà không nên nhắc đến những việc có liên quan đến trận hỏa hoạn đó trước mặt anh ấy, tránh làm anh ấy kích động.
Thẩm Minh Dữu không hề nghi ngờ lời mà mẹ Triệu Kỳ nói. Triệu Diễm đã thành ra như vậy, đương nhiên cô sẽ không nhắc tới chuyện hỏa hoạn đó nữa, hơn nữa về sau hai người cũng không còn liên lạc với nhau nhiều, dần dần, Thẩm Minh Dữu gần như đã quên mất chuyện này. Kể cả sau khi trở về nước, cô cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với Triệu Diễm.
Cô không biết rằng Triệu Kỳ thoắt cái đã trở mình, biến thành ân nhân cứu mạng của Triệu Diễm.
Thẩm Minh Dữu cẩn thận suy nghĩ một hồi, rõ ràng chuyện này là do Triệu Kỳ và mẹ cô ta cố ý làm ra. Lúc đó, cô đang ở nước ngoài xa xôi và rất ít liên lạc với người trong nhà, so với Triệu Diễm, Thẩm Minh Dữu không có nhiều tình cảm với Triệu Chấn Hải. Cô hiếm khi chủ động liên lạc với ba mình, liên lạc với Triệu Diễm cũng ngày càng ít đi theo thời gian, người một nhà gần như không liên lạc gì. Lại thêm việc Triệu Diễm bị rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, Thẩm Minh Dữu càng không chủ động đề cập đến trận hỏa hoạn đó. Tổng hợp lại, nếu như mẹ con Triệu Kỳ muốn che giấu sự thật thì cũng không phải là không có khả năng.
Thẩm Minh Dữu thở dài, cô ngây người ngồi đó ôm Niệm Niệm.
Ở phía bên kia, Triệu Diễm tức tối đi đến khách sạn Âu Hoàng, mỗi lần anh ấy đến công tác ở thành phố S đều sẽ ở khách sạn của nhà mình.
Chiều nay, Triệu Diễm và Triệu Kỳ vốn định cùng nhau trở về thành phố A, thấy Triệu Diễm quay lại, Triệu Kỳ ra đón và hỏi: “Anh ơi, hành lý của em đã thu dọn xong rồi, anh có muốn đi ngay bây giờ không?”
Triệu Diễm không trả lời cô ta, anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô ta như thể đang nhìn một người xa lạ.
Triệu Kỳ khó hiểu nhìn anh ấy, cô ta lấy làm lạ hỏi: “Anh sao vậy?”
Triệu Diễm lắc đầu cười: “Cô đừng gọi tôi là anh, tôi và cô không có quan hệ huyết thống. Tôi là anh trai của Thẩm Minh Dữu, không phải anh trai của cô.”