Giang Trầm nắm tay của Thẩm Minh Dữu, hai người nhàn nhã đi về phía trước.
Giang Trầm đi ra ngoài luôn thu hút sự chú ý của người qua đường.
So với trang phục sáng màu của Giang Trầm, tối nay, trang phục của Thẩm Minh Dữu kỳ thật vô cùng đơn điệu, cô mặc áo hoodie màu trắng thông thường kết hợp với quần jeans và giày trắng, mũ hoodie rộng thùng thình trùm lên đầu, lại mang một cái khẩu trang, chỉ cần không nhìn kỹ thì người khác không thể nhận ra cô.
Ngược lại, Giang Trầm ăn mặc như một đại minh tinh, hơn nữa anh có thân hình hoàn hảo, thậm chí có người đi qua cầm điện thoại muốn chụp ảnh anh.
Giang Trầm luôn luôn nhớ hiện tại anh là “Bạn trai bí mật” của Thẩm Minh Dữu, không thể để người khác phát hiện thân phận của mình. Khi thấy có người chụp anh, anh kéo mũ lưỡi trai thấp xuống rồi đội mũ áo hoodie lên mũ lưỡi trai, để che kín bản thân mình.
Thẩm Minh Dữu cười nói: “Bây giờ anh thật sự trông giống một đại minh tinh rồi đấy.”
Giang Trầm: “So với việc làm đại minh tinh, anh thích trở thành bạn trai của đại minh tinh hơn.”
“Bạn trai của đại minh tinh được lợi ích gì, không phải cũng bị cậu bé ôm chặt mà không thể cử động được à.”
“… ” Giang Trầm dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay cô, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Tối nay anh sẽ cho em biết bạn trai của em có ích hay không.”
Thẩm Minh Dữu: “….”
Hai người đang tập trung bước đi trên đường nên không để ý, cách không xa phía sau họ, có hai người đang nhìn họ với vẻ mặt hưng phấn, thỉnh thoảng dơ máy chụp vài bức ảnh.
Sau khi quay về khách sạn, thời gian đã rất khuya.
Thẩm Minh Dữu đi vào phòng tắm để tắm rửa, khi Giang Trầm ngồi trên ghế sofa đợi, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Muộn thế này không biết ai lại đến gõ cửa.
Giang Trầm đi qua mở cửa, thấy người đứng bên ngoài là Quý Ôn Luân
Quý Ôn Luân cũng nhìn thấy toàn thân Giang Trầm đang choàng áo ngủ màu trắng.
Quý Ôn Luân ở trong phòng khách sạn vẫn chưa ngủ, anh ấy không biết người đàn ông lén lút rời khỏi phòng của Thẩm Minh Dữu là ai, càng không biết buổi tối người đàn ông đó có quay lại hay không.
Mãi cho đến hơn mười hai giờ đêm, Quý Ôn Luân dường như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, một lát sau, anh ấy mang thuốc mỡ đến gõ cửa phòng của Thẩm Minh Dữu.
Nhưng anh ấy không thể ngờ rằng, người đàn ông lén lút, ăn mặc khoa trương kia lại chính là Giang Trầm!
Giang Trầm cau mày, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Quý Ôn Luân lấy lại tinh thần sau khi kinh ngạc, anh ấy đưa thuốc mỡ trong tay qua: “Chiều nay, lúc lão sư Thẩm đang quay phim, đầu gối bị thương một chút. Tôi qua đây đưa thuốc mỡ cho cô ấy, bôi lên sẽ mau lành hơn.”
Giang Trầm liếc nhìn thuốc mỡ kia một cái, nhưng anh không đưa tay lấy.
Nhà sản xuất của đoàn làm phim hơn mười hai giờ đêm đến gõ cửa phòng nữ diễn viên, chẳng lẽ thực sự chỉ là đến đưa thuốc mỡ để quan tâm đến sức khỏe của nữ diễn viên thôi sao?
Mọi người đều nói giới giải trí rất hỗn loạn, những quy tắc ngầm thỉnh thoảng lại phát sinh, ngược lại Giang Trầm không lo lắng chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người Thẩm Minh Dữu. Thẩm Minh Dữu không phải người dễ bị lợi dụng. Trong những cuộc gọi gọi gần đây, anh có thể nghe ra, Thẩm Minh Dữu rất hài lòng với đoàn làm phim cô đang quay. Do đó, chuyện ức h.i.ế.p là điều không có khả năng xảy ra.
Như vậy, rất có thể Quý Ôn Luân ở trước mặt có suy nghĩ không an phận chăng?
Sắc mặt Giang Trầm vẫn bình tĩnh.
Nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, anh nhìn thuốc mỡ trên tay Quý Ôn Luân rồi nói: “Không cần dùng thuốc mỡ, sức khỏe của vợ tôi, tôi lo được nên không cần phiền tới anh.”
Quý Ôn Luân cất thuốc mỡ lại, môi anh ấy khẽ nhếch lên, khi anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, Giang Trầm đã đóng sầm cửa lại.
Thẩm Minh Dữu từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi: “Người vừa gõ cửa là ai vậy?”