Thẩm Minh Chương cũng nhận ra Giang Trầm đang ngồi ở trong góc, anh ấy đi đến buồn cười nói: “Anh giao Niệm Niệm cho chú Triệu và mẹ tôi rồi nói dối với Niệm Niệm rằng anh đi làm một việc quan trọng, hóa ra là đến đây thăm vợ à.”
Giang Trầm hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Cũng đến thăm ban à?”
“Không, tôi đến đây làm việc.” Thẩm Minh Chương thực sự cảm thấy rất có duyên. Bộ phim《 Đường về nhà 》mà Thẩm Minh Dữu đang tham gia liên quan đến rất nhiều kiến thức chuyên môn về phương diện tâm lý. Thẩm Minh Dữu vào vai một bác sĩ tâm lý có vấn đề về tâm lý. Trong quá trình quay phim, biên kịch và đạo diễn gặp một số vấn đề chuyên môn về tâm lý, vì thế cách đây vài ngày họ đã mời Thẩm Minh Chương làm tư vấn tâm lý, mời đến đoàn làm phim để hỗ trợ hướng dẫn về mặt kiến thức tâm lý.
Sau khi Giang Trầm nghe xong cảm thấy cũng thật là trùng hợp.
Thẩm Minh Chương lại quay trở lại chủ đề: “Nếu Niệm Niệm biết anh đến thăm mẹ mà không đưa con bé theo thì chắc chắn cô bé sẽ tức giận.”
Hôm nay, trước khi Thẩm Minh Chương đến đây, anh ấy đã đến nhà cũ Triệu gia thăm mẹ mình và gặp Niệm Niệm. Sau khi nhóc con biết hôm nay anh ấy ra ngoài là đến đoàn làm phim của Thẩm Minh Dữu làm việc nên muốn đi theo anh ấy. Thế nhưng Thẩm Minh Chương đến đây làm việc, không phải để chơi, tất nhiên không thể đưa trẻ em đến đây, vì thế đã dứt khoát từ chối Niệm Niệm, thế là Niệm Niệm thất vọng một hồi lâu.
Thẩm Minh Chương hỏi Niệm Niệm là ba cô bé đang ở đâu, Niệm Niệm nói ba đang làm một việc quan trọng và không thể đưa Niệm Niệm đi cùng.
Anh ấy làm sao có thể nghĩ đến việc việc quan trọng trong miệng của Giang Trầm là tới phim trường để gặp vợ.
Giang Trầm cũng thật sự bất đắc dĩ, lần này trước khi anh ra khỏi nhà, anh đã nói với Niệm Niệm rằng mình sẽ đi khoảng hai ngày. Trong hai ngày đó, sẽ đưa cô bé đến nhà ông bà ngoại. Niệm Niệm hỏi ba muốn đi làm gì, Giang Trầm khó có thể nói rằng anh đến gặp Thẩm Minh Dữu, bằng không bóng đèn nhỏ Niệm Niệm chắc chắn sẽ đi cùng. Vì vậy, Giang Trầm nói với Niệm Niệm rằng anh đang làm một công việc quan trọng và không thể đưa Niệm Niệm đi cùng. Niệm Niệm không hỏi là việc quan trọng gì, ngoan ngoãn đi theo anh đến nhà ông bà ngoại.
Nếu Niệm Niệm biết, chuyện quan trọng mà ba nói là hẹn hò với mẹ và cố ý bỏ cô bé lại, Niệm Niệm có lẽ sẽ rất tức giận, chính là kiểu tức giận khó mà dỗ được.
Giang Trầm nói: “Hẹn hò với bà xã là một việc thật sự quan trọng, tôi cũng không lừa dối Niệm Niệm.”
Thẩm Minh Chương xua tay: “Lời này anh đi mà nói với Niệm Niệm ấy, giải thích với tôi thì có tác dụng gì.”
Cách đây vài ngày Thẩm Minh Dữu đã nói chuyện với Thẩm Minh Chương qua điện thoại nên biết hôm nay anh ấy sẽ đến, khi thấy Thẩm Minh Chương xuất hiện, cô vẫy tay trước ống kính chào hỏi, sau đó tiếp tục quay phim.
Thẩm Minh Chương ngồi bên cạnh Giang Trầm, cùng anh xem Thẩm Minh Dữu đóng phim.
Thẩm Minh Dữu trước ống kính, bất luận là lời thoại hay động tác hình thể đều nhanh chóng đạt được yêu cầu của đạo diễn. Cô nhập vai rất nhanh, một giây trước cô còn đang chào hỏi mọi người, giây sau dường như trở thành một người khác, đắm chìm vào vai diễn mình đóng.
Giang Trầm tự hào nói: “Dữu Dữu diễn rất tốt.”
“Ừ, em ấy thật sự rất thích nghề diễn viên.” Thẩm Minh Chương gật đầu đồng ý, anh ấy liếc mắt nhìn Giang Trầm một cái, nhắc nhở: “Tuy nhiên, một số diễn viên nhập vai dễ, thoát khỏi vai khó, nhất là khi đóng những vai diễn cực đoan, khó thoát vai có thể ảnh hưởng đến tâm lý, thế nên anh cần chú ý tới em ấy nhiều hơn đấy.”
Giang Trầm không hiểu kiến thức về phương diện này, sau khi nghe Thẩm Minh Chương nói, anh lo lắng hỏi: “Thẩm Minh Dữu có thể gặp vấn đề như vậy không?”