[Dữu Dữu: Em đang ở dưới công ty của anh.]
Giang Trầm lập tức xuống lầu, xe của Thẩm Minh Dữu đang dừng ngay ở cửa chính của công ty, Giang Trầm liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Chiếc Ferrari màu đỏ là siêu xe mà Thẩm Minh Dữu thích nhất, nhưng bình thường Thẩm Minh Dữu rất ít khi lái chiếc xe này, vì phải dẫn theo Niệm Niệm nên thường có tài xế trong nhà đưa đón khi ra ngoài, cơ hội để cô tự mình lái xe rất ít.
Giang Trầm xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bước chân hơi gấp gáp đi tới, mở cửa xe bên ghế phụ, sau đó anh nhìn thấy Thẩm Minh Dữu đang ngồi trên ghế lái trông rất giống với nữ sinh đại học.
Thẩm Minh Dữu thường để tóc dài xoăn sóng lọn to, hiện tại lại biến thành tóc ngắn ngang vai với tóc mái, quần áo hay trang điểm đều giống như một nữ sinh đại học.
Giang Trầm cúi người hỏi: “Tại sao em đến đây?”
Thẩm Minh Dữu vén tóc mái của mình, nói: “Em đến đón bạn trai tan làm đó.”
Giang Trầm: “…”
Thẩm Minh Dữu nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào: “Đừng ngây ra đó nữa, nhanh lên xe đi, nếu để người trong công ty anh nhìn thấy tổng giám đốc Giang hẹn hò với nữ sinh đại học trẻ tuổi xinh đẹp, sợ là ngày mai sẽ lên tiêu đề đầu trang đấy.”
Giang Trầm nhìn cô, cười rạng rỡ: “Lên thì lên, có thể hẹn hò cùng với nữ sinh đại học trẻ tuổi xinh đẹp, anh cầu còn không được nữa là.”
Sau khi đón Giang Trầm, Thẩm Minh Dữu để Giang Trầm lái xe còn bản thân thì ngồi vào ghế phụ.
Lúc Giang Trầm lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, trong xe có chút yên tĩnh, nhất thời không có ai lên tiếng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Giang Trầm không khỏi nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thẩm Minh Dữu đang lười biếng tựa vào ghế, tay chống bên má, nghiêng đầu, đang nhìn thẳng vào anh.
Thẩm Minh Dữu trên người mặc áo len cổ chữ V phong cách nữ sinh màu trắng, bên dưới kết hợp với chiếc váy ngắn kẻ caro, lại phối với kiểu tóc của cô, nhìn tổng thể giống như nữ sinh.
Thực sự rất trẻ đẹp.
Nhưng điểm chú ý của Giang Trầm lại là: “Dữu Dữu, em có lạnh không?”
Hiện tại thời tiết đã trở lạnh rồi, đôi chân dài của Thẩm Minh Dữu lại lộ ra bên ngoài, nhìn có chút lạnh.
Thẩm Minh Dữu lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em đẹp không?”
“…” Giang Trầm trả lời: “Đẹp.”
“Em trẻ không?”
Giang Trầm tiếp tục gật đầu.
“Nếu em vừa trẻ vừa đẹp, vậy tại sao bạn trai của em mới qua lại với em không lâu, lại mất liên lạc suốt ba ngày, chẳng lẽ anh ấy chán em rồi sao?”
Giang Trầm lập tức hiểu lời của Thẩm Minh Dữu đang ám chỉ, ba ngày nay, mặc dù anh cũng sẽ liên lạc với Thẩm Minh Dữu. Nhưng phần lớn thời gian gọi điện đều là Niệm Niệm nói chuyện với mẹ, mà anh chuyên dùng số điện thoại bạn trai để liên lạc với Thẩm Minh Dữu, nhưng ba ngày nay một cuộc điện thoại anh cũng không hề gọi cho Thẩm Minh Dữu.
Sắc mặt Giang Trầm có hơi nặng nề, anh không đáp lại lời của Thẩm Minh Dữu. Sau khi ngừng đèn đỏ, xe rẽ qua một ngã tư, không lâu sau cuối cùng cũng dừng ở bờ sông.
“Dữu Dữu, anh xin lỗi.” Mấy ngày nay, Giang Trầm luôn suy nghĩ, mặc dù anh đã hối lỗi rất nhiều về chuyện quá khứ, nhưng từ khi biết chuyện Thẩm Minh Dữu bị bệnh, biết người Thẩm Minh Dữu thích vẫn luôn là anh, Giang Trầm mới biết mình làm tổn thương cô nhiều bao nhiêu.
“Là một người chồng, anh không phát hiện ra vợ mình bị bệnh, không ở bên cạnh em. Là một người ba, anh quan tâm quá ít đến Niệm Niệm, anh không xứng là một người chồng và một người ba, tổn thương ở quá khứ anh gây ra cho em, anh cần phải nói một tiếng xin lỗi với em.”
“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Thẩm Minh Dữu nói: “Nhưng đó không phải là lỗi của một mình anh.”
Khi Thẩm Minh Dữu mang thai, có thể là bởi vì mới hai mươi tuổi, độ tuổi vẫn còn quá trẻ, cô không có nhiều cảm nhận thực tế về việc làm mẹ lắm.