Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 449: PN3



Một số bậc phụ huynh thích thú tập trung ở hai bên thảm đỏ và chụp ảnh với hy vọng ghi lại được những khoảnh khắc đẹp nhất của con mình.

Giang Trầm bế Niệm Niệm xuống xe và dắt cô bé đi trên thảm đỏ.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một đứa trẻ bước lên thảm đỏ, ăn mặc rất khác với những đứa trẻ khác, họ thấy đứa trẻ này đang mặc một tấm vải thô màu xám chính là bộ quần áo của tiểu nhị trong một bộ phim truyền hình cổ trang. Tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, một ống quần được đặc biệt xắn lên, ống quần còn lại buông thõng tự nhiên, chân đi một đôi giày vải đen cũ kỹ, trên đầu cô bé buộc một búi tóc nhỏ, trên đầu búi tóc nhỏ lại đội khăn quàng vải… trông gọn gàng ngăn nắp, bước lên thảm đỏ với phong thái tự tin.

Niệm Niệm rất thích trang phục của tiểu nhị, khi mẹ cô bé đang quay một bộ phim cổ trang, Niệm Niệm từng nhìn thấy một diễn viên mặc trang phục của tiểu nhị, mặc dù cô bé không biết trông họ có đẹp hay không nhưng riêng cô bé lại thấy rất đẹp.

Lúc đó, Niệm Niệm thấy rất ấn tượng với nó nên khi vào cửa hàng quần áo, cô bé đã ngay lập tức yêu thích bộ đồ tiểu nhị của cửa hàng này và muốn mặc đến trường.

Bộ đồ tiểu nhị của Niệm Niệm và những đứa trẻ khác với cổ trang trang trọng trên thảm đỏ tạo thành hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

“Ồ, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Quần áo của tiểu nhị trong cửa hàng này trông thật dễ thương và độc đáo.”

“Ôi, con ai thế này? Sao mà dễ thương thế nhỉ? Nửa ống quần của con bé còn xắn lên rất phù hợp, trên đầu có một dải vải buộc. Thật là cô bé tiểu nhị dễ thương hahaha.”

“Haha, những bước đi nhỏ này dường như muốn nói: Tôi là đứa nhỏ xinh đẹp nhất trên thảm đỏ. Thật đáng yêu!”

“Hình như đây là Niệm Niệm con gái của Thẩm Minh Dữu? Ôi, mau chụp đi, mau chụp đi, đáng yêu quá.”

Sau khi nhìn thấy Niệm Niệm ăn mặc khác với mình, bọn trẻ cũng chạy đến chỗ Niệm Niệm và muốn chụp ảnh cùng cô bé.

Tham Khảo Thêm:  Chương 906: 906: Rối Ren

Giang Trầm thích thú nhìn Niệm Niệm nhảy lên nhảy xuống trên thảm đỏ, anh lấy điện thoại di động ra không ngừng chụp ảnh và quay lại Niệm Niệm. Anh cảm thấy chỉ một từ đáng yêu thôi không đủ để diễn tả cô con gái bé bỏng của mình.

Ở gần đó có mấy phụ huynh nhận ra Giang Trầm, khi họ nhìn thấy Giang Trầm mặc sơ mi hoa thì đều lộ ra vẻ kỳ lạ và có chút kinh ngạc. Sau đó khi họ nhìn thấy Niệm Niệm mặc đồ tiểu nhị trên thảm đỏ, họ đột nhiên cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ hai ba con có gu thẩm mỹ khác với những người khác.

Niệm Niệm chụp rất nhiều ảnh ba cô bé trên thảm đỏ, cũng sắp đến giờ vào lớp, cô bé đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Điềm Điềm đang mặc một bộ váy cổ tích màu hồng.

Hôm nay Điềm Điềm ăn mặc như một công chúa nhỏ trông đặc biệt xinh đẹp.

Niệm Niệm đi tới chào Điềm Điềm, lúc đến gần nhau, Niệm Niệm nói: “Điềm Điềm, cậu có thấy ba tớ không?”

Điền Điềm nhìn Giang Trầm cách đó không xa, đáp: “Tớ thấy rồi.”

Điềm Điềm: “Nhìn xem, hôm nay ba tớ xấu lắm phải không? Lớn lên đừng lấy ba tớ thì tốt hơn. Kỳ thật, ba tớ ở nhà thích mặc áo sơ mi hoa và quần dài, không đẹp trai chút nào.”

“Niệm Niệm, ba của cậu siêu đẹp trai. Nhìn xem, chiếc áo sơ mi hoa hôm nay ba cậu mặc thật đẹp. Khi mặc nó ba cậu càng đẹp trai hơn!”

Điềm Điềm vỗ tay và nói với đôi mắt đầy sao: “Woa, Niệm Niệm, ba cậu đeo kính râm giống như ngôi sao lớn trên TV vậy, ngầu quá.” “Niệm Niệm, nhất định khi lớn lên tớ phải gả cho ba cậu!”

Niệm Niệm nói xấu ba nhưng kết quả lại không thành công: “…”

Điềm Điềm thực ra không biết nhiều về ý nghĩa của việc kết hôn, chỉ là vì ba mẹ cô bé ly hôn và ba cô bé lấy một người mẹ mới, mẹ kế đã sinh ra hai đứa em trai. Khi người lớn ở trong nhà cũng như mẹ kế trò chuyện với Điềm Điềm, họ thường nói với cô bé rằng: “Dù sao thì con gái lớn lên sẽ kết hôn.” Điềm Điềm nghĩ nếu kết hôn thì cô bé phải cưới một người đàn ông đẹp trai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nếu như Niệm Niệm thực sự không đồng ý cho cô bé gả cho ba cậu ấy, Điềm Điềm nghĩ vậy thì khi lớn lên cô bé lấy Niệm Niệm cũng không sao cả, dù sao thì Niệm Niệm trông cũng rất đẹp!

Điềm Điềm rất thích Niệm Niệm.

Niệm Niệm không biết trong đầu nhỏ của Điềm Điềm đang suy nghĩ chuyện gì, khi nhìn thấy hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt Điềm Điềm, cô bé trông thật đáng yêu và ngọt ngào. Niệm Niệm đành phải nắm lấy tay Điềm Điềm, hai cô bé liền đi vào lớp học cùng nhau.

Giang Trầm không hề biết rằng con gái mình đang bôi xấu mình trước mặt bạn bè, sau khi đưa Niệm Niệm vào trường, anh trở lại xe, thay chiếc sơ mi hoa sặc sỡ rồi lái xe đến công ty.

Tuy nhiên, khi anh trở lại công ty thì bận rộn cả buổi sáng, khi đang trong phòng họp thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ giáo viên nhà trẻ của Niệm Niệm: “Ba của Niệm Niệm, Niệm Niệm đánh nhau với một bạn khác ở nhà trẻ, anh có thể đến một chuyến không?”

Giang Trầm nghe thấy giọng nói của giáo viên ở đầu bên kia, vẻ mặt của anh lập tức trầm xuống và đứng dậy từ chỗ ngồi, đi nhanh ra khỏi phòng họp trước sự chứng kiến của mọi người.

Mọi người trong phòng họp nhìn nhau bối rối, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến tổng giám đốc Giang bỏ dở công, không nói một lời nào mà cứ mang theo vẻ mặt lo lắng mà rời đi…

Sau khi Niệm Niệm và Điềm Điềm đi vào lớp học, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía hai cô bé.

Điềm Điềm mặc trên người một bộ váy cổ tích màu hồng nhạt, vừa bước vào đã để lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền của Điềm Điềm giống như có thể làm say đắm lòng người. Niệm Niệm, người đang nắm tay Điềm Điềm cũng mặc trên người bộ đồ khác với các bạn còn lại, giống như một người hầu dễ thương và nhỏ nhắn bước ra từ bộ phim truyền hình cổ trang vậy. Người hầu nắm tay cô công chúa nhỏ, hai cô bé cùng đi cạnh nhau và ngay lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý ở lớp học.

Tham Khảo Thêm:  Chương 98: Đồ án người không nhận ra

Ngay cả giáo viên cũng cảm thấy hai cô bé vô cùng dễ thương.

Các bạn nhỏ tụ tập lại cùng một chỗ nhìn về phía hai cô bé đang mặc bộ đồ mới toanh. Niệm Niệm ngồi vào chỗ của mình, bên trái cô bé là Khương Húc, bên phải là chỗ của Điềm Điềm. Hôm nay Khương Húc mặc bộ đồ phi ngư* thô màu xanh biếc, Điềm Điềm vừa thấy thì lập tức nói: “Khương Húc, tớ biết bộ đồ này của cậu rồi, là bộ đồ của cẩm y vệ* trong phim truyền hình nè.”

(*): Đồ phi ngư: Một trong những món quà từ thời nhà Minh. Trên bộ đồ phi ngư có hình con rồng bốn móng

(*): Cẩm y vệ: là một lực lượng cảnh sát mật hoàng gia phục vụ các hoàng đế triều Minh ở Trung Quốc.

Cách đây không lâu có một bộ phim truyền hình cổ trang vô cùng nổi tiếng, chức quan của nam chính trong bộ phim chính là cẩm y vệ, mà Điềm Điềm lại thích nhất là nam diễn viên đóng vai cẩm y vệ trong bộ phim truyền hình vì anh ta rất đẹp trai khi mặc bộ quan phục ấy. Điềm Điềm là một cô bé mê đắm trai xinh gái đẹp đó, không chỉ nhớ rõ dáng người của nam minh tinh ấy mà ngay cả bộ đồ của anh ta mặc cũng nhớ rất rõ, cho nên chỉ cần liếc nhìn bộ đồ của Khương Húc một cái là có thể biết được ngay.

Khương Húc gật đầu, hơi mất hứng nói: “Tớ không thích bộ đồ cẩm y vệ này chút nào hết.”

Gần đây, khi mẹ Phương Đường của Khương Húc xem TV cũng đã say đắm nam diễn viên trong bộ phim truyền hình ấy. Vậy nên nhân lúc nhà trẻ đang có hoạt động về chủ đề trang phục Trung thu, cũng vì sở thích riêng của mình nên cô ấy đã nhanh chóng đặt một bộ đồ phi ngư giống hệt như nam chính trong phim truyền hình về cho Khương Húc mặc. Phương Đường vô cùng hài lòng về điều này, nhưng Khương Húc lại không muốn làm cẩm y vệ chút nào, cậu nhóc cũng không hề thích bộ đồ phi ngư này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.