Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng triệt để luống cuống. Tất cả thủ đoạn không gian bị phong tỏa. Hắn phát hiện, bất luận mình muốn đi đâu đều thân bất do kỷ (không theo ý mình).
Nhân Hoàng trước mặt cười tủm tỉm nhìn hắn, xem hắn dường như thành con rối.
Ánh mắt kia căn bản không giống như là đang nhìn một Hoàng Giả chủng tộc. Mà giống như là đang nhìn chuột bạch thí nghiệm.
“Nhân Hoàng, ta xem ngươi là một gã cường giả. Tuy nhiên ta không muốn lằng nhằng nhiều với ngươi.”
Ánh mắt hung ác của Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng đối diện cùng Lục Thương.
Lục Thương lại nhìn thấy thông báo hiện lên trước mặt mình:
[ Ngài đã thu được khuôn mẫu: Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng ]
“Vốn đang cho rằng, có thể ta cần phải dùng đến quyển trục này.”
Lục Thương nhìn Quyển Trục Truyền Tống Tinh Hệ trong túi ba lô của mình. Nhưng bây giờ hắn có ý tưởng càng hay hơn.
Oanh ——
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng chết bất đắc kỳ tử lần nữa sau khi bị một bàn tay to lớn đập vào.
[ Giết chết Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng rơi xuống: Tâm Thú Hoàng, Nhiên Thiêu Quyển Vân ]
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng mệt nhọc hồi sinh. Hai lần đả kích, làm cho đẳng cấp của hắn rớt 1 cấp. Nguyên bản tốn một hai giờ tăng cấp, dĩ nhiên liền rớt trong mấy giây.
Nhưng hiện tại Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng căn bản không có tâm tình lo lắng vấn đề đẳng cấp. Bị Hoàng Giả kích sát, rớt cấp đã coi như trừng phạt thấp nhất.
Nếu không phải ở kỳ an toàn, hắn bị giết một lần sẽ hoàn toàn tử vong chứ không rớt cấp như hiện tại.
“Kinh tởm, phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này!”
“Nhưng đến cùng làm sao hắn làm được?”
Sau khi Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng hồi sinh, cảm giác một hồi mờ mắt. Chính xác là thể lực hết chống đỡ nổi. Nhưng sau một khắc vị trí của hắn biến hóa, xuất hiện trước mặt Lục Thương như cũ.
“Hêy! Lại gặp mặt.”
“Ngươi, ngươi không phải người.”
“Các ngươi đều không phải Nhân Tộc!”
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng bất lực. Bị mất Tâm Thú Hoàng khiến hắn trở nên cực kỳ yếu đuối, nói lớn còn thở hổn hển.
Lục Thương mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Phanh!
Điệu Vong Thôn Phệ Giả đưa tay đập lần nữa, lại một lần nữa đập Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng thành vụn bánh.
Hồi sinh…
“Cứu ta! Cứu mạng! Vì sao gần đây một con Xích Tiêu Viêm Thú cũng không có?”
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng hồi sinh lần nữa, lúc này hắn rốt cục chú ý tới dị thường. Vốn là cứ điểm của Xích Tiêu Viêm Thú, đúng là không có một con Xích Tiêu Viêm Thú.
Sân hồi sinh chỉ có một mình nó cô đơn, trống rỗng.
Bá ——
“Lại gặp mặt.”
Phanh!
Sau một khắc, đập chết.
Hồi sinh…
“Lại gặp mặt.”
Phanh!
Lần nữa hồi sinh…
“Cứu mạng! Mau tới cứu ta! Các huynh đệ!”
Trong tổ thảo luận, Xích Tiêu Viêm Thú phát tín hiệu cầu cứu. Đây là tổ thảo luận của Hoàng Giả chủng tộc bọn nó.
Nhưng mà tin tức này vừa phát ra, tất cả chủng tộc ở đây đều nhìn vào, không một chủng tộc nào có hành động.
“Cứu ta a! Vì sao không cứu ta? Ta đã phát ra tọa độ!”
Bá ——
Hắn vừa hồi sinh, hoàn toàn không hiểu lại bị Lục Thương chuyển tới trước mặt. Chỉ cần xuất hiện trong lĩnh vực không gian của Lục Thương, căn bản liền không có nơi trốn dưới .
Di chuyển bình thường không sánh bằng Thuấn Di không gian. Mà Thuấn Di không gian là bị khống chế hoàn toàn trong lĩnh vực của Lục Thương.
Vùng không gian này, hắn là Chúa Tể.
Lục Thương nhìn Tần số nói chuyện của Hư Không Thú, quyền hạn con Hư Không Thú này không thấp.
Đồng thời, lợi dụng quyền hạn con Hư Không Thú này, chụp rất nhiều ảnh của Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng trước mặt.
Có thể nói là muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu. Sau đó rải những hình này lên Tần số liên minh.
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng đã trở nên hấp hối. Dưới tình huống bị Lục Thương vô tình giết tàn khốc nhiều lần, cấp bậc của hắn rốt cục về 1.
【Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng
Đẳng cấp: 1】
“Van ngươi! Đừng giết nữa! Đừng giết ta nữa!”
Lục Thương nhàn nhã tự đắc ngồi trên tảng đá bị đẽo thành ghế dài. Mà Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng, thì lần lượt bị truyền tống qua đây. Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi này, Lục Thương giết hắn hơn trăm lần.
Tâm Thú Hoàng, Da Lông Liệt Diễm, Nhiên Thiêu Quyển Vân, Liệt Diễm Hổ Vỹ… Trên mặt đất, tất cả đều là vật phẩm Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng rơi xuống.
Lúc này hắn làm gì còn dáng dấp Vua của muôn thú, cả người đều là ngọn lửa. Liền gầy trơ xương, trên người không còn bốc lên ánh lửa.
Da Lông Liệt Diễm kia chính là nguyên nhân chủng tộc Xích Tiêu Viêm Thú cháy hừng hực. Sau khi vật phẩm này rơi xuống, toàn bộ thân thể suy sụp, giống như một con gà rù.
“Nếu ngươi tự sát, không phải không còn nhiều chuyện như vậy?”
Lục Thương nói một câu nhẹ bỗng như vậy.
Trước đây, hắn vẫn không bức nó. Bởi vì đáp án rất rõ ràng, bất kẻ hắn có bức hay không, đối phương đều sẽ không lựa chọn tự sát.
Lúc này vật phẩm có thể rơi trên thân Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng đều rơi hết. Trang bị Lợi Trảo mất, Chiến Giáp mặc trên người cũng mất, Móc Câu trang bị ở phần đuôi cũng rơi xuống.
Ngoại trừ Hoàng Quan chủng tộc, vật có thể rơi còn lại đều đã rơi toàn bộ.
“Ngươi lại giết ta cũng không có tác dụng. Đừng giết, đừng giết!”
Một bên khác, Hư Không Thú ẩn dấu trong Hư Không thì bình thản Phát sóng trực tiếp, ghi chép hết thảy ở đây.
Ngay vừa rồi, Hư Không Thú Hoàng đã liên lạc Hư Không Thú này. Bởi vì hắn là sinh vật duy nhất có thể chứng kiến tràng cảnh lúc này.
Hư Không Thú Hoàng: “Nhân loại không phát hiện ngươi?”
Hư Không Thú: “Không phát hiện, Nhân Hoàng dường như không chú ý tới sự tồn tại của ta.”
Đương nhiên, đây là Lục Thương tự nói, mà không phải ý chỉ của bản thân Hư Không Thú.
Hư Không Thú Hoàng: “Tốt! Ngươi đã phát hiện nhược điểm trí mạng của Nhân Hoàng.”
Hư Không Thú Hoàng âm thầm nhớ nhược điểm của Nhân Hoàng: không có [ Cảm Giác ] nhạy bén.
Điều này trong sự nhận thức của hắn, là tình huống tương đối bình thường. Dù sao Hư Không Thú vẫn lấy trốn trong Hư Không làm kiêu ngạo nhất.
“Nếu như Nhân Hoàng không có năng lực có thể cảm giác tộc ta, vậy muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.”
“Chỉ có điều Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng này sợ là không cứu được.”
Nhưng mà, khiến hắn không nghĩ tới chính là Lục Thương nhìn Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng cầu xin tha thứ lại trầm tư một chút.
Sau đó nói ra: “Ừm, vậy ngươi đi đi.”
[ Phòng Phát sóng trực tiếp của Hư Không Thú. Hoa Vĩ ]
“Gì?”
“Oát đờ phúc?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Lần Phát sóng trực tiếp này, là phát cho toàn thể chủng tộc đồng minh. Tuy nhìn qua vô cùng tàn nhẫn, nhất là Xích Tiêu Viêm Thú tộc càng không đành lòng nhìn tiếp.
Trong lĩnh vực của Lục Thương, không ngừng có Xích Tiêu Viêm Thú muốn tới cứu viện. Nhưng thường thường đều là bọn họ vừa mới bước ra Truyền Tống Trận, liền bị Lục Thương trực tiếp truyền tống đến xa, căn bản không có cơ hội tiếp cận Thú Hoàng của bọn họ.
Thế mà những lời này của Lục Thương vừa nói ra, toàn bộ liên minh đều choáng váng.
“Ta, ta không nghe lầm?”
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng cũng choáng váng. Lục Thương lại có thể sẵn sàng thả nó đi?
“Ồ, đúng rồi! Mấy thứ này ngươi cũng cầm.”
Lục Thương ném ra vật phẩm rơi xuống tán loạn đầy đất đến trước mặt Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng.
“Ngươi đi đi.”
Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng run rẩy đứng lên, nhặt Nhiên Thiêu Quyển Vân, Lợi Trảo, Da Lông Liệt Diễm, thậm chí Tâm Thú Hoàng của mình.
Hắn nửa tin nửa ngờ, thận trọng lùi lại trước mặt Lục Thương, thẳng đến sau khi kéo dãn đến khoảng cách nhất định. Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng lập tức xoay người, hoảng loạn chạy trốn về phía Truyền Tống Môn bằng tốc độ cao nhất!
Hắn cũng không muốn gặp lại Lục Thương nữa!
Vì vậy, thân ảnh Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng biến mất trong ánh mắt của Hư Không Thú.
Sau đó Lục Thương cũng đi về phía ngược lại Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng. Sau một thời gian ngắn, Hư Không Thú đóng Phát sóng trực tiếp, bởi vì trong hình ảnh đã không có một bóng người.
Xa xa, một mảnh sơn lĩnh xa xôi, Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng lần nữa té trên mặt đất, mình đầy thương tích.
Lục Thương xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Nhìn Lục Thương, trong ánh mắt của Xích Tiêu Viêm Thú Hoàng lộ ra tuyệt vọng.
Mà lần này hắn hoảng sợ phát hiện, tinh thần của hắn đều không thể truyền ra ngoài.
Ý vị này, hắn không cách nào giao lưu với bên ngoài.
“Ha ha, ta cho ngươi chạy lúc nào?”