*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Uyên Đình ngủ một giấc sâu, mãi đến khi Tô Ý Nhiên đến gọi hắn ăn cơm trưa, hắn mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, hắn thấy Nhiên Nhiên, trong lúc nhất thời vẫn phản ứng chậm, chớp mắt một cái, vẫn mơ hồ lúc mới dậy, mãi không phản ứng lại.
Tô Ý Nhiên hiếm khi thấy anh Đình ngốc như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, cúi người hôn hắn một cái, bóp mặt hắn, mím môi cười với hắn: “Anh Đình ngốc, dậy ăn cơm thôi.”
Cố Uyên Đình được Nhiên Nhiên hôn môi mới hoàn hồn, xúc cảm môi vừa chạm vào mềm mại làm lòng hắn cũng mềm mại, lại thất vọng mất mát. Hắn cầm tay Nhiên Nhiên hôn một cái, nhìn đồng hồ trên tường, ngơ ngác, ngồi dậy: “Đã sắp mười hai giờ rồi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trước đó rõ ràng hắn không buồn ngủ, không ngờ ngủ không có cảm giác chút nào, một lần cũng không tỉnh.
Tô Ý Nhiên lại cảm thấy anh Đình chưa ngủ đủ: “Mới ngủ hai ba tiếng, dậy ăn cơm trưa xong lại ngủ tiếp.”
Cố Uyên Đình dậy sửa soạn, Tô Ý Nhiên xuống tầng trước, đặt thức ăn lên bàn chờ Cố Uyên Đình thu dọn xong xuống tầng. Hắn thấy Nhiên Nhiên đi ra, tay bưng một cái bát đựng súp lớn bọc vải cách nhiệt, đi đến bàn ăn.
“Để anh.” Cố Uyên Đình vội vàng muốn nhận bát súp trong tay cậu, lại bị cậu tránh ra, không cho cầm.
Tô Ý Nhiên lướt qua anh Đình, đặt bát súp lên bàn ăn, ra hiệu với hắn: “Ăn cơm thôi.”
Bữa trưa cậu chỉ làm bốn món một canh, định buổi tối chúc mừng sinh nhật anh Đình thì làm bữa tiệc lớn.
Hôm nay họ không ăn sáng, sau khi Tô Ý Nhiên dậy cũng chỉ ăn bánh mì lót bụng, bây giờ cũng đói, một bữa cơm rất nhanh đã ăn xong.
Ăn cơm trưa xong lại tốn thời gian tiêu cơm, Tô Ý Nhiên đưa anh Đình lên tầng cho hắn ngủ trưa. Mấy ngày nay tuy rằng họ tự nấu cơm, mà sau khi ăn xong cũng không cần tự thu dọn, sẽ có người giúp việc vào dọn.
Tô Ý Nhiên không buồn ngủ, vốn định cho anh Đình ngủ tiếp một lát, mình xuống tầng chuẩn bị sinh nhật buổi tối, mà sau khi hắn dậy đã cảm thấy ngủ đủ, thấy cậu không định ngủ trưa, hắn cảm thấy mình không buồn ngủ: “Anh không buồn ngủ, buổi sáng ngủ đủ rồi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nói đùa, sao không buồn ngủ chứ? Tô Ý Nhiên rất lo cho hắn, thay đổi kế hoạch: “Em buồn ngủ, anh ngủ cùng em một lát được không?”
Cố Uyên Đình đồng ý, ôm Nhiên Nhiên nằm vào trong chăn. Tô Ý Nhiên hôn hắn một cái: “Nhắm mắt lại, chúng ta ngủ một lát đi.”
Cố Uyên Đình nghe lời nhắm hai mắt lại, vốn hắn không buồn ngủ, chỉ định nằm cùng Nhiên Nhiên, mà không biết tại sao được cậu vỗ về sống lưng dỗ mấy lần, chẳng được bao lâu, hắn ngủ mất.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình đã ngủ, yên tâm, ôm hắn nhắm mắt lại, chốc lát sau cũng ngủ.
Cậu và Cố Uyên Đình ngủ trưa hơn một tiếng, tỉnh dậy thấy hắn vẫn đang ngủ, định dậy trước xuống nhà chuẩn bị món ăn sinh nhật buổi tối. Có mấy món chính tốn sức tốn thời gian, phải làm sớm.
Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng ngồi dậy, lo mình động đậy làm anh Đình tỉnh dậy, động tác xuống giường cực kỳ nhẹ, mà không ngờ cậu chưa xuống giường, tay đã bị anh Đình túm lại, quay đầu nhìn, Cố Uyên Đình đã tỉnh rồi.
Cố Uyên Đình ở trong mơ mơ hồ cảm thấy Nhiên Nhiên đi, theo bản năng túm được tay cậu, mở mắt ra nhìn, thấy cậu đã dậy: “Em dậy rồi?” Nói xong, hắn ngồi dậy theo cậu.
Tô Ý Nhiên nghe thấy giọng Cố Uyên Đình vẫn khàn khàn vì buồn ngủ, nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn hai giờ. Cậu đẩy vai anh Đình, để hắn nằm xuống lần nữa: “Anh ngủ tiếp một lát.”
Tối hôm qua anh Đình cả đêm không ngủ, hôm nay mới ngủ ba bốn tiếng, khẳng định không được.
Cố Uyên Đình còn muốn ngồi dậy, Tô Ý Nhiên không cho hắn dậy: “Ngủ tiếp một lát đi,” cậu bịt kín đôi mắt anh Đình, làm cho hắn nhắm mắt lại, lại hôn hắn một cái, nhẹ giọng dỗ, “Nghe lời, anh Đình.”
Cố Uyên Đình đành không nhúc nhích, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ. Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng hôn trán hắn, dỗ hắn ngủ xong mới yên tâm, xuống tầng.
Tính cả thời gian yêu đương, cậu và anh Đình đã bên nhau tám năm. Chồng chồng nhiều năm, thật ra tổ chức sinh nhật và ngày lễ đã không cần niềm vui bất ngờ, chỉ cần thành tâm chúc mừng, làm bữa cơm, có lòng chuẩn bị quà, vui vẻ qua một ngày đã hạnh phúc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu vào bếp chuẩn bị tiệc tối. Trên hải đảo không có nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày nay họ đều dùng đồ ăn được vận chuyển bằng máy bay đến, bảo đảm mỗi ngày họ mở tủ lạnh ra, bên trong đều có đồ nấu ăn tươi mới.
Nấu cơm được một nửa, Cố Uyên Đình tỉnh ngủ xuống, lúc trên cầu thang đã ngửi thấy mùi cơm nước. Hắn vào bếp nhìn, ngẩn ra: “Nhiều món thế à?”
Tô Ý Nhiên đang dùng đũa trộn nhân sủi cảo, quay đầu lại cười với hắn: “Hôm nay cho anh ăn phong phú chút.”
Cố Uyên Đình không để ý lắm, hắn xắn ống tay áo lên rửa tay, định giúp Nhiên Nhiên nấu ăn. Tô Ý Nhiên thấy hắn muốn làm, lại đẩy hắn ra nhà bếp: “Để em làm, anh không được làm, anh qua bên kia ngồi.”
Hôm nay cậu muốn cho anh Đình áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng.
Cố Uyên Đình không rõ, hắn không ra ghế ngồi mà tựa vào cửa nhà bếp xem Nhiên Nhiên bận rộn một lúc, không nhìn được, lại vào bếp.
Nhưng hắn muốn giúp Nhiên Nhiên thái rau, cậu không cho, muốn giúp cậu xào thức ăn, cậu cũng không cho, ngay cả muốn giúp cậu khuấy trứng cũng bị cậu không cho, cưỡng chế hắn đi ra ngoài phòng bếp ngồi.
Cố Uyên Đình xoay quanh Nhiên Nhiên một lúc, cuối cùng hết cách, đành nghe lời không làm nữa.
Tô Ý Nhiên thấy hắn đứng ngốc ở đó, khẽ cười, ôm hắn hôn một cái: “Em muốn nấu ăn cho anh,” cậu kéo anh Đình ra nhà bếp, cho hắn tại ngồi xuống sofa, sờ đầu hắn, “Ngồi chờ em.”
Cố Uyên Đình không nhúc nhích nữa, hắn nhìn Nhiên Nhiên quay lại bếp, lúc cậu rời khỏi tầm mắt của mình, lòng trầm xuống. Cuối cùng hắn dời ghế ngồi ở cửa phòng bếp, nằm trên ghế nhìn Nhiên Nhiên bận rộn trong bếp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên quay đầu lại nhìn hắn, nhìn thấy hắn ngoan ngoãn nằm trên ghế, không khỏi thấy đáng yêu, tim thình thịch, rất muốn đến hôn hắn ôm hắn một cái. Cậu vội vã quay đầu lại, tiếp tục nấu ăn.
Anh Đình làm cho người thích đến phạm quy.
Cố Uyên Đình yên tĩnh nhìn Nhiên Nhiên bận rộn, nhà bếp đầy mùi khói dầu, mùi thơm của thức ăn, âm thanh thái rau, xào nấu, nồi chảo xì xì, nước sôi ùng ục.
Dần dần, Cố Uyên Đình không muốn nghĩ nữa, những thứ làm cho hắn đau dường như cũng dần dần rời xa hắn. Hắn thử quên nỗi đau trong lòng, không nghĩ gì nữa, cứ thế lẳng lặng nhìn Tô Ý Nhiên, chờ đợi cậu nấu đồ ăn ngon cho mình.
Cơm tối xong xuôi đặt lên bàn, Tô Ý Nhiên thấy anh Đình cầm đũa, vội nói: “Anh đừng vội!”
Cố Uyên Đình để đũa xuống, nghi hoặc nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu rời đi, thần bí nói với hắn: “Nhắm mắt lại, chờ em một lát.”
Cố Uyên Đình nghe lời nhắm mắt lại, đợi một lúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng Nhiên Nhiên rời đi, sau lại không có tiếng động. Hắn lại đợi một lúc, mãi đến khi hắn không nhịn được muốn mở mắt ra, muốn tìm cậu, đột nhiên hắn thấy đèn bị tắt đi, sau đó, hắn nghe thấy giọng cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lòng Cố Uyên Đình khẽ động, hắn mở mắt ra, thấy trong bóng tối, Nhiên Nhiên cầm một cái bánh xoài cắm nến, hát bài chúc mừng sinh nhật, cười đi đến chỗ hắn.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tô Ý Nhiên đặt bánh ngọt lên bàn ăn, cười nói.
Cậu mở đèn, phòng sáng lên. Cậu ôm hắn, dịu dàng hôn hắn một cái, “Sinh nhật vui vẻ, anh Đình.”
Cố Uyên Đình ngơ ngác giật mình.
Hắn không ngờ hôm nay là sinh nhật mình.
Quá khứ, từ xưa tới giờ chưa từng có ai thật lòng tổ chức sinh nhật cho hắn, chính hắn cũng chưa từng để ý đến sinh nhật của mình.
Tuy rằng trước khi đến đây, hắn từng lấy cớ nói với Nhiên Nhiên là muốn cùng cậu trải qua sinh nhật, mà mấy ngày nay hắn đã quên mất cái cớ này.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình ngây dại, cười hôn hắn một cái: “Anh quên sinh nhật của mình à?” anh Đình luôn không thèm để ý đến sinh nhật của mình, năm nào cũng quên, mà thế mới có lợi, mỗi lần niềm vui bất ngờ của cậu đều có thể thành công.
Cố Uyên Đình hoàn hồn, nhìn Nhiên Nhiên cười cong môi, lại nhìn bánh xoài, hắn biết nhất định là cậu tự tay làm cho mình.
Hắn vừa vui vừa cảm động.
Hắn đột nhiên ôm lấy Nhiên Nhiên thật chặt, kích động cúi đầu hôn cậu, tim đập thình thịch.
Nhiên Nhiên dụng tâm tổ chức sinh nhật cho hắn.
Lần này Cố Uyên Đình biết tại sao Nhiên Nhiên không cho hắn làm cùng, hóa ra từ sớm đến tối cậu đều tỉ mỉ chuẩn bị.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình cao hứng, lòng cũng cao hứng. Cậu ôm anh Đình, đáp lại nụ hôn, mà chẳng được bao lâu đã không theo kịp tiết tấu kịch liệt của anh Đình. Vất vả mới hôn xong, cậu thở hổn hển, thấy cây nến đã sắp cháy được một nửa, nói: “Anh cầu nguyện thổi nến đi.”
Cố Uyên Đình nhìn nến, nhắm mắt lại, nghiêm túc cầu nguyện: “Hy vọng vĩnh viễn ở bên Nhiên Nhiên.”
Ước nguyện xong, hắn thổi tắt nến. Nhìn nến tắt, trong lòng hắn đột nhiên cảm động, như thể ước nguyện được thực hiện.
Tô Ý Nhiên lấy quà giấu trong tủ ra, cười đưa cho hắn: “Quà sinh nhật.”
Cố Uyên Đình nhận lấy, mở hộp quà ra xem, bên trong là một cái ví tiền da màu đen. Hắn cẩn thận cầm lên, không nhận ra nhãn hiệu gì, lòng có suy đoán, nhưng lại lo được lo mất lo là mình cả nghĩ quá, hắn chờ đợi nhìn về phía Nhiên Nhiên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên cười nói: “Em tự làm đấy, góc túi hơi thô ráp.”
Không biết Nhiên Nhiên đã bỏ ra bao nhiêu công sức để làm cho hắn.
Cái gai Nhiên Nhiên và nguyên chủ cùng tự tay thiết kế nhẫn trong lòng hắn chớp mắt tiêu tan đi nhiều. Hắn cầm ví tiền, yêu thích không buông tay sờ sờ: “Không, cái này tốt nhất.”
Tô Ý Nhiên đặt bánh ngọt sang một bên: “Bánh ngọt chút nữa ăn sau, chúng ta ăn cơm trước đi.” Cậu thấy anh Đình cầm ví tiền không nỡ buông tay, rút ví tiền ra để ở một bên.
Lúc ăn cơm, Cố Uyên Đình ăn vài miếng, cứ không nhịn được liếc mắt nhìn Nhiên Nhiên. Tô Ý Nhiên bị hắn nhìn mà mặt đỏ, ho khan một cái: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm này rất phong phú, hai người mỗi món ăn một chút, cuối cùng ăn gần nửa cái bánh ngọt. Cố Uyên Đình rất muốn ăn hết cái bánh Nhiên Nhiên tự tay làm cho mình, mà Tô Ý Nhiên sợ hắn no quá nên cất bánh ngọt vào trong tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
Nhờ anh Đình, hôm nay cậu được ăn hai miếng bánh ngọt ngào.
Cố Uyên Đình cầm ví tiền Nhiên Nhiên làm cho mình, đi theo cậu không nỡ rời xa.
Hắn thấy Nhiên Nhiên đặt bánh ngọt vào trong tủ lạnh, lúc cửa tủ lạnh bị đóng lại, không nhìn thấy bánh, lòng đột nhiên hoảng hốt.
Sinh nhật sắp kết thúc rồi.
Lúc Tô Ý Nhiên cất bánh ngọt, ngón tay len lén quệt một ít bơ, cất bánh ngọt, quay đầu lại nhân lúc anh Đình không chú ý, đột nhiên quệt bơ lên mũi hắn.
Cố Uyên Đình chưa kịp phản ứng, thoạt nhìn ngơ ngác.
Tô Ý Nhiên cười nhìn hắn, thấy chóp mũi hắn dính một đống bơ, vừa đáng yêu vừa đẹp trai, đến gần ôm lấy hắn hôn một cái: “Anh Đình, anh đẹp trai quá.” Quá đẹp trai, anh Đình nhà cậu.
Cố Uyên Đình thấy vẻ thân mật cùng yêu thương trong mắt Nhiên Nhiên đối với hắn.
Niềm vui sinh nhật, kích động, cảm động đột nhiên đồng thời bùng nổ. Cố Uyên Đình đột nhiên nghĩ vậy, sau đó kinh hoảng.
Bây giờ liệu Nhiên Nhiên đã yêu mình chưa?
Không liên quan đến tình cảm với nguyên chủ, có thể em ấy cũng yêu mình.
Cho dù Nhiên Nhiên… Cũng yêu nguyên chủ.
Lâu như vậy là hắn ở chung cùng Nhiên Nhiên, là hắn cùng Nhiên Nhiên thân mật triền miên, có lẽ lúc Nhiên Nhiên không biết, cậu đã tự nhiên yêu kẻ ngoại lai như hắn.
Cố Uyên Đình hoảng hốt ôm lấy Tô Ý Nhiên, cẩn thận hôn cậu. Hai người rất gần, rất thân mật, hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, dường như cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của Nhiên Nhiên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhịp tim đập của họ cũng hòa hợp với nhau, giống như tim đập chung một nhịp, làm cho hắn thấp thỏm, hoảng loạn.
Sao lại không yêu mình chứ?
Cho dù chỉ yêu mình một chút thôi.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Thính Thính (nghiêm trang phân tích, đưa ra kết luận): Nhiên Nhiên có thể cùng lúc yêu hai người.
Nhiên Nhiên:…??? 】