*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu Cố Uyên Đình căng đau, hắn ôm chặt Nhiên Nhiên.
Em ấy biết mình là kẻ xấu, có thể sẽ sợ hãi muốn rời đi.
Sợ cũng không sao, anh sẽ không để cho em đi.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình sắc mặt âm trầm, cười kỳ quái, trong đôi mắt nổi tơ máu, đau lòng không biết như thế nào cho phải. Cậu ôm anh Đình hôn hắn, nhìn vào mắt hắn: “Không đâu, em yêu anh mà.”. Ch𝙪yê𝘯 𝐭ra𝘯g đọc 𝐭r𝙪yệ𝘯 ⩶ 𝙏 r U 𝒎 𝙏 r 𝙪 y e 𝘯.v𝘯 ⩶
“Sao không tự tin thế? Em yêu anh sẽ không sợ anh.” Tô Ý Nhiên lại hôn một cái.
Cố Uyên Đình không ngờ Nhiên Nhiên lại làm vậy, đầu hắn không đau nữa, nhìn đôi mắt dịu dàng đầy yêu thương của cậu, không phản ứng kịp tựa như có chút không rõ, chỉ là nhìn Nhiên Nhiên, ngơ ngác.
Tô Ý Nhiên cầm tay hắn: “Chúng ta lên tầng nói tiếp đi?”
Cố Uyên Đình ngốc nghếch bị Nhiên Nhiên nắm tay như trẻ con đi theo sau người lớn, ngoan ngoãn cùng cậu từng bước từng bước lên tầng.
Tô Ý Nhiên dắt hắn lên tầng, thấy tay hắn lạnh như băng, ấn hắn ngồi xuống giường, hai tay nâng tay hắn lên, cúi đầu hôn tay hắn: “Sao tay anh lạnh thế?”
Sưởi tay một lúc tay, Cố Uyên Đình dần dần trở nên ấm áp, Tô Ý Nhiên lại sờ mặt hắn: “Anh khó chịu chỗ nào không?”
Cậu còn đang lo anh Đình bị thương, sờ hết chỗ này chỗ kia trên người hắn, còn vén áo hắn lên kiểm tra, không thấy gì khác thường mới yên tâm, lại ôm hắn hôn một cái: “Cũng may anh không có chuyện gì.”
Cố Uyên Đình ngẩn người vui sướng, hắn nhìn Nhiên Nhiên, đầu mơ màng nghĩ sao em ấy tốt với mình vậy.
“Không tốt với anh thì tốt với ai?” Tô Ý Nhiên khẽ cười, xoa đầu hắn, “Hơn nữa em cũng không làm gì, không phải là rất bình thường sao?”
Cố Uyên Đình mới phát hiện hắn như kẻ ngu si nói suy nghĩ trong lòng ra.
Tô Ý Nhiên ôm hắn lại hôn một cái, “Anh là chồng của em, em yêu anh, anh Đình.”
Cảm xúc của Cố Uyên Đình dần bình tĩnh lại, trong lòng hắn dần dâng lên cảm giác cảm động và vui sướng lại có chút không dám tin: “Em không sợ anh à?”
Tô Ý Nhiên xoa mặt hắn: “Vì sao em sợ anh? Chúng ta bên nhau đã nhiều năm như vậy,” cậu chợt nghĩ đến cái gì, bật cười, chọc chóp mũi hắn, “Con cũng có rồi mà anh.”
Chúng ta bên nhau mới tròn một năm. Anh chỉ là bố dượng của con. Cố Uyên Đình nghĩ vậy.
Mà không quan trọng, Cố Uyên Đình bình tĩnh lại, hắn biết Nhiên Nhiên đã yêu hắn, cũng không ghét bỏ hắn vì hành vi của hắn, hắn không nhịn được ôm cậu hôn một cái.
Tô Ý Nhiên an ủi hắn một lúc, hỏi hắn: “Chuyện hôm nay anh có thể nói cho em biết nguyên nhân được không? Đầu đuôi câu chuyện, tại sao anh phải làm như vậy? Lời Cố Hinh Dung nói… bệnh tình của Cố Văn Long xấu đi có liên quan đến anh không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên biết mẹ kế của hắn đã chết bệnh trong tù, cũng coi như có tội phải chịu. Mà những người khác nhà họ Cố không có một ai đáng được đồng tình, họ đều ác ý với hắn, cũng không phải người tốt lành gì.
Nhưng dù sao cậu vẫn có tư tưởng của một thị dân phổ thông, lúc thường vẫn luôn tuân theo thủ pháp, ngay cả quy định của khu chung cư cũng không làm trái. Tô Ý Nhiên tán thành quan điểm có thù tất báo, nhưng cố ý giết người là tội nghiêm trọng đến độ phải xử tử, là một chuyện rất lớn.
Cậu không ngờ mâu thuẫn giữa anh Đình và Cố Văn Long đã đến độ này. Dù sao Cố Văn Long cũng đã ung thư phổi thời kì cuối nằm trên giường bệnh chờ chết.
Cố Uyên Đình nghĩ đến Cố Văn Long, trong mắt nổi lên sự lạnh lùng.
Không có nguyên nhân đặc biệt gì, Cố Văn Long dám ra tay với Nhiên Nhiên đã đủ lý do để hắn lấy mạng gã.
Cố Uyên Đình trầm mặc một hồi, cuối cùng không biết nghĩ gì, nhìn Tô Ý Nhiên, nói: “Bệnh tình của hắn xấu đi là do anh làm.”
Tô Ý Nhiên lẳng lặng ôm anh Đình, chờ đợi.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên không có phản ứng khác, thở phào nhẹ nhõm, hắn nói tiếp: “Trước đó anh được nhà họ Cố nhận về, quãng thời gian đến đây… Hắn ta từng ra tay với anh muốn lấy mạng anh, anh đánh trả.”
Hắn ôm Tô Ý Nhiên thật chặt, hàm dưới căng lại: “Hắn còn suýt nữa hại em, đây là chuyện không thể tha thứ nhất.”
Cố Uyên Đình nói ngắn ngủi mấy câu lại làm cho Tô Ý Nhiên nghe mà mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Cậu sinh sống ở quốc gia pháp luật chặt chẽ, cậu nghĩ tranh đấu nhà giàu tuy kịch liệt nhưng đấu tranh về mặt kinh tế và tài sản nhiều hơn.
Hóa ra trong lúc cậu không biết, đấu tranh trong nhà họ Cố đã đến nỗi một mất một còn, chỉ cần vừa nghĩ đến anh Đình luôn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, Tô Ý Nhiên liền cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cậu hoảng hốt nắm chặt tay Cố Uyên Đình: “Anh Đình…”
Cố Uyên Đình thấy khuôn mặt Nhiên Nhiên tái nhợt, hiển nhiên là sợ, trong lòng đau xót, hắn ôm cậu dỗ: “Không sao rồi, Nhiên Nhiên đừng sợ, không sao rồi.”
Tô Ý Nhiên bình tĩnh lại, hiện tại anh Đình vẫn bình an ở trước mặt mình, những chuyện kia đã qua, anh Đình chỉ trả đũa, cậu không cảm thấy cách làm của hắn có vấn đề gì.
Tô Ý Nhiên được Cố Uyên Đình ôm vào trong lòng, ngẩng đầu hôn hắn một cái, nói ý nghĩ của mình: “Nếu như vậy, em không cảm thấy anh làm sai,” có lẽ là bởi vì tim cậu thiên hướng anh Đình, cho dù chuyện này vi phạm pháp luật, cậu vẫn không cảm thấy có vấn đề.
Tình hình nước D khác với quốc gia của họ, rất nhiều chuyện không thể dùng pháp luật để giải quyết.
Tô Ý Nhiên nắm chặt mười ngón tay của Cố Uyên Đình: “Thế nhưng đừng ra tay với Cố Văn Long nữa, anh Đình, hắn đã bệnh đến giai đoạn cuối, không cần thiết làm gì, cũng không đáng vì hắn làm hai tay của mình nhiễm máu tươi, chúng ta sống thật tốt.” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình nghe lời Nhiên Nhiên nói, trong lòng ấm áp, ôm cậu “Ừ” một tiếng.
Tô Ý Nhiên nghĩ đến vừa nãy biểu tình cùng phản ứng của anh Đình lúc hỏi mình “Có sợ không” ở dưới tầng, lòng có chút lo lắng. Hắn hỏi cậu có sợ không, nhưng cậu có thể nhìn ra là hắn đang sợ.
Cậu sờ mặt Cố Uyên Đình, nghiêm túc nhìn hắn: “Vì sao anh lo em sợ anh? Vì giữa chúng ta có vấn đề gì… em không cho anh cảm giác an toàn sao?”
“Không có vấn đề gì,” Cố Uyên Đình theo bản năng nói, “Do anh nhạy cảm quá, là anh sai, xin lỗi.”
Nói xong hắn sững sờ, hắn vốn không muốn nói hai câu này, mà không biết tại sao không nghĩ đã nói luôn, như thể hắn diễn tập trong lòng rất lâu, làm cho hắn có cảm giác kỳ lạ.
“Nói xin lỗi gì chứ?” Tô Ý Nhiên lo lắng hơn, giữa họ nhất định có vấn đề gì đó, nhưng anh Đình không muốn nói hoặc là có liên quan đến chứng trầm cảm của hắn. Cậu quyết định chờ sáng ngày mốt về nước sẽ lập tức đưa hắn đi bệnh viện một chuyến gặp bác sĩ Tôn.
Cố Uyên Đình vẫn đắm chìm trong cảm giác kỳ lạ, hắn nghĩ lại hành động hai ngày nay, hình như bắt đầu từ hôm qua, từ khi ý thức được… Nhiên Nhiên có thể phát hiện một mặt âm u của hắn, tâm trạng của hắn luôn nằm ở ranh giới mất khống chế. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngày hôm nay hành vi đi bệnh viện cũng không lý trí, rất nhiều chuyện hắn đều chưa cân nhắc thậm chí còn không phát hiện chỗ sơ suất camera.
Hắn đối phó với Cố Văn Long, đối phó với người nhà họ Cố đều có nguyên nhân, có thể giải thích với Nhiên Nhiên. Dù sao Nhiên Nhiên thế nào cũng không thể ngờ kiếp trước hắn là hạng người gì, từng làm những gì, vì sao hắn lại sợ như thế chứ?
Dường như ăn sâu trong tiềm thức đã lâu, hắn luôn rất sợ rất sợ… bại lộ chuyện này.