Chủ nhật hai người cùng xem phim, đi loanh quanh bên ngoài rồi về nhà nghỉ ngơi, Thẩm Trác Ngọc đều đã sắp xếp Minion.
Lúc đi ngủ, cô nói: “Ngày mai có thể sẽ có tuyết, con có thể ở nhà chơi, không cần đến bệnh viện, trong bệnh viện quá lạnh, biết không?”
“Con biết rồi.”
Trì Nhuế Thư lười biếng đáp lại, Thẩm Trác Ngọc sợ nàng vào tai này ra tai kia nên nói: “Nếu chán thì liên hệ với bạn cũ, hẹn bọn họ đi chơi.”
“Không cần.” Trì Nhuế Thư nói: “Ngày mai dì cho con mượn máy tính đi, con viết luận văn xong trực tiếp đưa cho giáo sư.”
“Được, mật khẩu là 42×0821…” Thẩm Trác Ngọc dừng một chút, sau đó Trì Nhuế Thư bổ sung: “Tiếp theo là, crh sao?”
“Ừm, mật khẩu này là trước kia con đổi, dì dùng quen nên vẫn chưa đổi, con trực tiếp dùng là được.” Thẩm Trác Ngọc nói.
Trì Nhuế Thư gật đầu.
Hai người ngủ riêng chăm, không ngủ chung chăn như hôm qua nên thiếu một phần nhiệt, nhắm mắt tắt đèn trần.
Không biết qua bao lâu, Trì Nhuế Thư lại nói: “Phim khá hay.”
Thẩm Trác Ngọc ừ một tiếng.
Hiệu ứng 3D rất tốt, cốt truyện cũng mới lạ, mang hương vị của nước ngoài.
Trì Nhuế Thư lại nói: “Con không hoàn toàn đồng ý với cược 10 thua 10 mà dì nói, con không đặt cược vào bài bạc, con đặt cược vào hạnh phúc, con chỉ không muốn bị hủy hoại mà thôi, không thử thì làm sao biết được?”
“Nói cùng với đánh cược con chỉ coi như một bài kiểm tra, chuẩn bị sẵn sàng, đối mặt với mọi thử thách. Dì thấy đấy, không có cái gì gọi là thi đại học cả, nếu trượt một lần thì sẽ thi lại, nếu nhiều lần cũng sẽ phải thi lại, ngã nơi nào thì đứng dậy ở nơi đó, cuộc sống chính là không thể để lại tiếc nuối.”
Nói xong, nàng nhìn người bên cạnh, Thẩm Trác Ngọc nằm nghiêng không nói gì, tựa như đang ngủ, Trì Nhuế Thư động đậy thân thể, dựa gần cô một chút, nhắm mắt lại.
Lúc bình minh, Thẩm Trác Ngọc dậy sớm.
Cô vừa ra ngoài liền bắt đầu có tuyết, Thẩm Trác Ngọc đi ra ngoài rồi trở về, viết một tờ giấy rồi dán lên, đóng cửa rời đi.
Khi đến công ty chào hỏi mọi người, bác sĩ cùng khoa hỏi: “Cháu gái nhỏ của chị đã đi chưa?”
“Vẫn chưa, hẳn là muốn chơi thêm vài ngày nữa.” Thẩm Trác Ngọc cười đáp.
Bác sĩ nói: “Vậy hôm nay sẽ lại đến đây chờ chị sao?”
“Không có, hôm nay tuyết rơi, tôi để con bé ở nhà chơi.” Thẩm Trác Ngọc lấy cho mình một cốc nước nóng, lúc quay lại nhận được tin nhắn của Trì Nhuế Thư.
Trì Nhuế Thư: [Dậy rồi à, chuẩn bị ăn mì đi]
Thẩm Trác Ngọc: [Mặc nhiều một chút]
Trả lời tin nhắn xong, Thẩm Trác Ngọc bắt đầu tiếp nhận trị liệu, bệnh nhân đưa ảnh chụp cho cô, nói: “Bác sĩ Thẩm, hôm nay tâm tình thật tốt, cười nhiều hơn trước.”
Thẩm Trác Ngọc nói: “Bởi vì tình trạng của ngài đã tốt hơn lần trước rất nhiều, lòng tôi cũng vui vẻ. Nhớ uống thuốc đúng giờ, một liệu trình nữa sẽ khỏi bệnh.”
“Được được, cảm ơn bác sĩ Thẩm.”
Vừa trò chuyện vừa nhìn đơn, một buổi sáng trôi qua.
Thẩm Trác Ngọc đi ăn trưa, đứng ở cửa một lúc, cô nhìn về phía khu vực chờ, không thấy bóng dáng Trì Nhuế Thư, cô mỉm cười, mạc danh buồn bã.
Làm việc cả ngày có thể rất nhàm chán, hơn nữa vào mùa đông cửa khoa không thể đóng được, dù máy sưởi có thổi cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Thẩm Trác Ngọc làm việc đến tận khuya, dậm chân xuống đất, phàn nàn với đồng nghiệp chính mình lạnh cóng, đang thu dọn đồ đạc tan làm, cô nghe thấy tiếng “dì”, quay lại liền nhìn Trì Nhuế Thư.
“Sao con lại tới đây? Không phải dì đã bảo con ở nhà rồi sao?”
Trì Nhuế Thư nói: “Dì chỉ bảo con đừng tới chờ dì, nhưng lại không bảo con đừng đến đón dì.” Nàng dùng bộ dáng gặp may nói, làm Thẩm Trác Ngọc không khỏi bật cười, thở dài nói: “Con đó, thật biết tra tấn người.”
Tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất tạo thành một lớp dày, khi bước xuống, tuyết đã đến mắt cá chân, Thẩm Trác Ngọc rùng mình một cái.
Trì Nhuế Thư cầm ô cho cô: “Vốn là con muốn mua vé máy bay cho ngày mai, nhưng tuyết quá dày, không an toàn, đợi tuyết tạnh rồi mới trở về.”
“Được, an toàn là trên hết.”
Thẩm Trác Ngọc mua hai cái bánh nóng ở cửa, nhân đậu đũa và dưa chua, bột rất mỏng, nướng rất giòn, lấy ra ăn còn ấm áp.
Mỗi người một cái, Trì Nhuế Thư vui vẻ ăn, thở ra khí nóng nói: “Dì, ở cùng dì con rất vui, con rất thích ở cùng dì.”
Thẩm Trác Ngọc ăn bánh nói: “Lau mặt đi.”
“Con biết rồi.” Trì Nhuế Thư vui vẻ giơ ô lên, quả thực muốn nhảy lên, loạng choạng tiến về phía trước suýt chút nữa ngã xuống đất, Thẩm Trác Ngọc ôm eo nàng nói: “Cũng không biết cẩn thận một chút.”
“Bởi vì có dì ở bên cạnh rồi.”
Thẩm Trác Ngọc chỉ cười.
Người đi đường tới tới lui lui, vội vã đi về nhiều nơi, có khi tìm được người đồng hành, chẳng sợ mùa đông lạnh vẫn nắm tay nhau, có đôi khi quay đầu ở ngã tư, lại gặp nhau, lại chia ly, không bao giờ gặp lại.
Những bông tuyết bị gió thổi bay tứ tung, thành phố phủ một lớp màu trắng xóa, che khuất tầm nhìn, cây cối ven đường trơ trụi, tuyết dày đặc.
Các cửa hàng trên phố mở một bài hát cổ của Trương Lương Dĩnh, “Đưa mắt nhìn bên kia đường có mội đôi đang rất giống chúng ta, phố đêm đèn hoa bắt đầu giăng, lại chứng kiến thêm kết cục đau khổ của hai người…”
Trì Nhuế Thư kéo Thẩm Trác Ngọc vào trong cửa hàng, mua một cây vợt cầu lông đắt tiền nhất trong cửa hàng, mùa đông làm ăn không tốt, tâm tình ông chủ thảm đạm, nghe bài hát càng bi thương, không ngừng phát bài hát, ngay khi Trì Nhuế Thư đặt cây vợt lên bàn, hắn lập tức sống dậy.
Ông chủ hỏi: “Xin chào xin chào, để tôi giảm giá cho cô. Ai nha, tôi nói cho cô cái này được xác nhận rồi, có đội tuyển quốc gia làm đại ngôn, dùng siêu tốt, thích hợp với mấy cô gái nhất.”
Trì Nhuế Thư nói: “Lão bản, ngài có thể đổi bài hát không?”
“Được, cô gái muốn nghe bài hát gì?” Ông chủ nhiệt tình mở máy nghe nhạc ra, kêu Trì Nhuế Thư quét mã, cũng không quên dùng tay kia thu bạc.
Ông chủ phát , Trì Nhuế Thư lắc đầu nói: “Phát bài tôi yêu em đi.”
“Được.” Ông chủ mở bài hát, Trì Nhuế Thư cũng quét mã, cầm hộp cầu lông đi ra, Thẩm Trác Ngọc đi theo cô từng bước, hai người đi rất xa, qua nhà ga, lỡ chuyến xe buýt.
Hai người đi bộ đến ga tàu điện ngầm, ô không thể che được, những bông tuyết rơi xuống người, trực tiếp ướt đẫm vai hai người.
Liên tục có tuyết rơi ba ngày, tin tức nói năm nay là năm thiên tai tuyết, nhiệt độ liên tục giảm mấy độ, mặt đất trở nên băng giá cùng trơn trượt, xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông.
Trì Nhuế Thư hàng ngày xem tin tức xã hội, vòng tay qua vai Thẩm Trác Ngọc nói: “Dì, thật đáng sợ, nhà vẫn là nơi an toàn cùng ấm áp nhất.”
Thẩm Trác Ngọc gật đầu đồng ý.
Một tuần sau, giao thông trong thành phố trở lại bình thường, thời tiết trong xanh.
Buổi tối Thẩm Trác Ngọc nấu một bàn lớn đồ ăn, lẩu thịt gà cùng cải thìa, Thẩm Trác Ngọc thỉnh thoảng sẽ thêm rau củ vào cho Trì Nhuế Thư.
“Ăn nhiều một chút.” Thẩm Trác Ngọc nói.
“Đừng gắp nữa, con không ăn hết.” Trì Nhuế Thư thích ăn đậu phụ bên trong, đặc biệt là món mà Thẩm Trác Ngọc tự tay làm, nàng cắn một miếng nhỏ, đầu lưỡi tê dại, chỉ có thể thở ra.
Thẩm Trác Ngọc rót nước trái cây cho nàng, Trì Nhuế Thư vui vẻ nói: “Dì, cháu ở đây mấy ngày, đều béo lên rồi.”
“Không sao, con vốn rất gầy, béo lên sẽ đẹp hơn.”
Trì Nhuế Thư ăn no đặt bát xuống, ngồi tựa vào tường nửa tiếng, buổi tối Trì Nhuế Thư tắm xong ra ngoài, Thẩm Trác Ngọc đã nằm xuống ngủ rồi.
Trì Nhuế Thư cầm điện thoại lên xem, Thẩm Trác Ngọc đi ngủ sớm hơn trước, trước đó cô thường đọc tin nhắn của bệnh nhân, lại tùy tiện xem tin tức.
Nàng bước tới, cúi người xuống gọi “Dì”.
Thẩm Trác Ngọc không đáp lại.
Trì Nhuế Thư đắp chăn lại cho cô, sau đó đứng bên cửa sổ, mấy ngày trước tuyết rơi, đêm nào trời cũng rất sáng, nàng và Thẩm Trác Ngọc dựa nhau ngắm tuyết.
Hiện tại Thẩm Trác Ngọc ít khi trốn tránh hành động thân mật của nàng, hai người sống như đôi tình nhân, rất ngọt ngào.
Trì Nhuế Thư kéo rèm lại, leo lên giường.
Thẩm Trác Ngọc trở mình, đối mặt với nàng, để lộ nửa chân, một nữ nhân ba mươi tuổi, thành thục quyến rũ, đối với một nữ nhân bảo thủ như Thẩm Trác Ngọc, đột nhiên bộc lộ phong tình như vậy nhìn rất liêu nhân.
Trì Nhuế Thư nhìn chằm chằm một lúc, sau đó kéo chặt chăn bông của Thẩm Trác Ngọc, nhét các góc lại rồi chui vào trong chăn, chăn của Thẩm Trác Ngọc chuyển động, chẳng bao lâu, Trì Nhuế Thư tìm được một chiếc chăn bông thừa ở trong đó.
Hôm nay Thẩm Trác Ngọc mặc váy ngủ chứ không phải đồ ngủ, chạm vào chân cô rất ấm áp, nàng lớn mật dán vào chân Thẩm Trác Ngọc, lại không có động tác gì khác.
Trì Nhuế Thư tiếp tục xem điện thoại, xem rất nghiêm túc, nửa giờ sau, Trì Nhuế Thư tắt đèn, xoay người nghiêng người, quay lưng về phía Thẩm Trác Ngọc.
Căn phòng tối tăm cùng yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi, có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động hay hô hấp của người phía sau.
Thẩm Trác Ngọc lại dựa về phía nàng, nhẹ nhàng lại chậm rãi, tựa như đang sợ hãi, nhưng có mục đích rất rõ ràng, gần như lao về phía Trì Nhuế Thư.
Quả nhiên, toàn thân Thẩm Trác Ngọc dán vào người Trì Nhuế Thư, dưới chăn dày, Thẩm Trác Ngọc, dì Thẩm của nàng, đưa tay ôm lấy nàng.
Vào lúc đó, tim Trì Nhuế Thư đập không ngừng, đập thình thịch, nhịp đập quá nhanh khiến lồng ngực nàng đau nhức như muốn nổ tung.
“Dì?” Trì Nhuế Thư gọi một tiếng, nhưng Thẩm Trác Ngọc không đáp lại, giống như vẫn còn đang ngủ.
Nàng nhắm mắt rồi quay người lại, Thẩm Trác Ngọc từ đầu đến cuối đều không mở mắt, chỉ dán gần nàng, nàng hơi cúi đầu để có thể chạm vào môi Thẩm Trác Ngọc.
Hôn môi là chuyện nàng làm rất thuận buồm xuôi gió.
Có thể nói, mấy ngày nay nàng và Thẩm Trác Ngọc ngủ cùng nhau, nàng ngày đêm đều trộm hôn Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc ngủ rất sâu, chưa từng tỉnh giấc.
Nàng có thể yên tâm lớn mật mà hôn cô.
Lần này, môi Thẩm Trác Ngọc ở ngay sát môi nàng, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn cô… Giống như một vòng xoáy, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nuốt chửng nàng.
Trước nay nàng không bao giờ có thể chống cự được dụ hoặc của Thẩm Trác Ngọc.
Huống chi là loại dụ hoặc chủ động này.