Trong khi Vệ Lạc chờ đợi, một tia sáng dần xuất hiện trên bầu trời.
Một đêm gần như không hề ngủ, mắt Vệ Lạc vô cùng chua xót, cả người đều rất mệt mỏi. Tất nhiên, thật sự làm nàng mệt mỏi chính là mối lo lắng cho Tố, cho chính bản thân.
Trời đã sáng, nhóm tạp dịch bắt đầu quét dọn đình viện. Cũng như tối hôm qua, phàm là nơi nào Vệ Lạc đi qua, người người liếc mắt, xa xa đã vội tránh đi.
Mặc dù vậy, Vệ Lạc vẫn xem như không thấy, nhanh chân đi về phía một tạp dịch có quen biết. Nàng theo sát phía sau thiếu niên kia, thấy hắn càng chạy càng nhanh, vội vàng kêu lên: “Âu, biết Tố ở đâu không?” Âu cũng không quay đầu lại, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Chiều hôm qua đã không thấy hắn, ta cũng không biết hắn ở đâu.” Vệ Lạc dừng lại, Âu lặng lẽ liếc nàng một cái, thấy nàng không đuổi theo, chân vội vàng tăng tốc, trốn mất dạng.
Vệ Lạc cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi xoay người đi tới các tạp dịch khác.
Một đoạn đường này, nàng hỏi mười mấy tạp dịch, nhưng không một ai biết Tố đi nơi nào, nàng thậm chí cả gan hỏi một thực khách tam đẳng, nhưng vẫn không hỏi được Tố ở đâu.
Đồng thời, Vệ Lạc đột nhiên phát hiện, mỹ thiếu niên từng bị nàng và Tố bắt cũng không thấy bóng dáng, cũng có người đang hỏi tìm gã kiếm khách.
Trong lo sợ bất an, Vệ Lạc chậm rãi bước về phía chính viện.
Nàng vừa mới đi đến rừng hoa đào, còn chưa đi qua cầu đá, thì trước mặt vội vàng đi tới mấy kiếm khách, một thị tỳ, còn có vài kiếm khách mặc trang phục tơ lụa không giống người trong phủ.
Vệ Lạc vẫn đang cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình, những người đó đồng loạt dừng bước, đồng thời, thị tỳ kia cất giọng chát chúa, “Đây chính là người trong đoàn xe Mi cơ!” Ngữ khí rất không tốt.
Vệ Lạc vội vàng ngẩng đầu lên, thị tỳ kia khá quen mắt, đúng rồi, hôm qua nàng ta theo sau công chúa, mấy kiếm khách kia cũng là người nàng đã gặp qua trong phủ.
Vệ Lạc vừa ngẩng đầu nhìn, mấy kiếm khách ngoài phủ đồng thời tăng nhanh cước bộ. Bọn họ “bịch bịch” vài bước tới trước mặt Vệ Lạc, một kiếm khách khẽ nâng cằm quát: “Dẫn đi!” Cùng với tiếng quát, hai kiếm khách bước lên một lượt, đưa tay bắt lấy cánh tay Vệ Lạc.
Vệ Lạc không hề giẫy dụa, mặc bọn họ trói lại tay mình. Miệng nàng run run mấy cái, liếc mắt nhìn đến thị tỳ kia, đột nhiên nhớ tới trong lời nàng ta vừa rồi có nhắc tới “Mi cơ”?
Vệ Lạc rùng mình, quay đầu nhìn một kiếm khách mặt tròn tướng mạo hơi hiền lành, hỏi: “Chuyện gì mà bắt ta?”
Kiếm khách kia liếc nhìn nàng, thấy nàng nhỏ tuổi như thế thì vẻ mặt hơi hoà hoãn, khẽ thở dài: “Tối qua, trong đoàn xe Mi cơ có mấy Kiếm Sư ám sát Thái tử Tề Hầu.”
A? Hai mắt Vệ Lạc mở to. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng hoàn toàn không nghĩ ra chuyện này can hệ gì đến mình.
Mấy kiếm khách đẩy Vệ Lạc đi về phía trước, Vệ Lạc lảo đảo một bước, lúc này mới phản ứng: Giết toàn bộ! Tuy rằng xưa nay Mi đại gia xem như có danh tiếng, nhưng nàng ta chỉ là một ca cơ. Kiếm sư thuộc hạ của nàng ta lại dám ở Tấn đô Tân Điền ám sát thái tử Tề Hầu, đây chính là sự kiện chính trị, chuyện này thật sự ầm ĩ quá lớn rồi!
Vệ Lạc hít một hơi, nàng vừa rồi còn tưởng là công tử Kính Lăng phái người tìm mình trị tội, trăm triệu lần không ngờ được lại bị liên lụy vào sự kiện chính trị trên.
Môi Vệ Lạc run một cái, giọng nói lại vẫn bình ổn như trước, mắt nàng lom lom nhìn kiếm khách mặt tròn, thấp giọng hỏi: “Thái tử Tề chết rồi?”
“Vẫn chưa!”
Không chết? Vệ Lạc mừng rỡ trong lòng. Hai mắt nàng tỏa sáng, mong đợi nhìn kiếm khách kia, vội vàng nói: “Thái tử vô sự, ta lại là người Mi cơ tặng cho công tử Kính Lăng, sao có thể bắt ta?”
Kiếm khách mặt tròn lắc đầu, nhìn vẻ mặt hi vọng của Vệ Lạc nói: “Đứng đầu đám người ám sát Thái tử chính là Cao Dật! Nghe nói hắn vốn quen biết ngươi?”
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang trợn to hai mắt, thương hại nói: “Phàm là người trong đoàn xe, đều bị hoạch tội! Tuy ngươi là người của công tử Kính Lăng, lại nghe rằng không được công tử dung nạp, phủ Phương Thượng chúng ta mới bắt.”
Kiếm khách mặt tròn mới nói đến đây, đại hán khôi ngô bên cạnh hắn đã thấp giọng quát: “Câm miệng!”
Kiếm khách mặt tròn rõ ràng có chút e sợ hắn ta, vội vã ngậm miệng, hắn quay mặt đi, không nhìn vào đôi mắt trông mong vô cùng đáng thương của Vệ Lạc nữa.
Vệ Lạc bước thấp bước cao đi về phía trước.
Người này đã nói rất rõ ràng, Cao Dật đã liên hợp với mấy Kiếm Sư ám sát Thái tử Tề. Tuy Thái tử Tề không chết, nhưng toàn bộ người đoàn xe đều vì vậy mà bị hoạch tội bắt đi.
Vốn bản thân là người của công tử Kính Lăng, đáng tiếc ngày hôm qua đã đắc tội với công tử Kính Lăng, cho nên mới bị dính líu vào.
Nghĩ tới đây, Vệ Lạc thầm nghĩ: Cũng không biết Cao Dật có trốn được không? Mong là y bình an trốn thoát được, haizz.
Nàng suy nghĩ lung tung một lúc, đột nhiên mềm giọng hỏi: “Tội ta như vậy, có bị dùng hình không? Sắp phải chết sao?” Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo thấp thỏm lo âu.
Kiếm khách mặt tròn nhịn không được liền trả lời: “Giết ngươi ích lợi gì? Chỉ là giáng xuống thành nô lệ thôi.”
Thì ra không phải là tội chết, chỉ là đã thành nô lệ.
Nhất thời, Vệ Lạc cũng chẳng biết là mình vui mừng hay lại càng thêm sợ hãi.
Mấy kiếm khách đẩy nàng ra khỏi phủ công tử Kính Lăng, đi tới trước một chiếc xe lừa, một người dùng dây thừng trói bó nàng lại, thuận tay ném lên xe, mặc nàng lăn như đòn bánh chưng chúc đầu xuống dưới, vội vàng đánh xe chạy về hướng cung Tấn.
Từ sau khi hai tay Vệ Lạc bị trói gô, tuy không thể động đậy, nhưng hai chân cả người và đầu đều không vướng víu, trong xe lừa lắc lư, nàng từ từ xoay cổ, ổn định thân người.
Hành động lén lút của nàng không giấu được mấy kiếm khách đang thúc ngựa đi, bọn họ thường thường quay đầu lại xem xét Vệ Lạc, thấy tiểu nhi này ngồi ngay ngắn xong liền không nhúc nhích, cũng không có ý định trốn chạy, liền không để ý tới nữa.
Trên đường phố vô số người qua lại, khi xe lừa chầm chậm chạy trên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Vệ Lạc bị mọi người liên tục chú ý.
Loáng thoáng, thỉnh thoảng có người than thở: “Đáng tiếc cho tiểu nhi!”
“Lại thêm một nô lệ nữa.”
“Đó chẳng phải là người trong đoàn xe Mi cơ sao? Tướng mạo kém cỏi như vậy, e là không thể được người quyền quý chọn đâu.”
“Đúng thế, chỉ sợ sẽ thành kẻ xây sửa mộ thôi.”
“Trong đội Mi cơ mỹ cơ đồng nam vô số, rõ là, quý nhân Tân Điền lại được mặc sức chọn mấy diễm nô rồi.”
“Ô — chuyện tốt thế này thật muốn tháng nào cũng có.”
“Ha ha ha ha.”
Vệ Lạc cúi đầu, tóc dài tùy tiện rũ xuống trên mặt, nàng lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe tiếng bàn tán bốn phía.
Từ những lời này nàng có thể biết được, mình là một tiểu nhi xấu xí, rất có thể sẽ bị đày đi xây sửa lăng mộ. Còn các thiếu niên nam nữ xinh đẹp trong đoàn xe chủ yếu thành đối tượng người quyền quý chọn làm nô lệ.
Mi đại gia xinh đẹp như thế, nàng ta từng qua nhiều nước một thời gian dài mà vẫn bình yên vô sự, nhất định là sau lưng có quý nhân làm chỗ dựa, nàng ta và mấy người quan trọng trong đoàn chắc sẽ không bị thiệt nhiều. Người thật sự thê thảm, là mấy lâu la nhỏ bé nằm dưới tầng chót trong đoàn như mình đây.
Thời khắc này, Vệ Lạc đột nhiên nghĩ đến Tố, từ chiều hôm qua hắn đã biến mất, mà tối hôm qua cũng lại xảy ra chuyện đám người Cao Dật ám sát, hy vọng hắn may mắn tránh được kiếp nạn này.