Việt Cơ

Chương 58: Vệ Lạc không thể không biểu hiện



“Két két kéttt”

Trong tiếng cửa đá chuyển động chói tai, trước mắt mọi người lại sáng ngời.

Dưới ánh đuốc, một giọng nói truyền đến, “Đuổi toàn bộ ra!”

Tuy nhiên có nhiều kiếm khách làm người uy nghiêm, giọng nói này vừa ra, không cần bọn họ đuổi, ngay lập tức có kiếm khách hơi phất vạt áo, ung dung đi ra.

Nhóm kiếm khách đã đi gần hết, đến đám tạp dịch cũng xiêu vẹo theo sau, Vệ Lạc bước theo đám kiếm khách và tạp dịch đó đi ra ngoài.

Trong ánh đuốc cháy hừng hực, rất nhiều cặp mắt liếc nhìn Vệ Lạc, có điều không ai làm khó dễ nàng – chi có một tiểu nhi xem lẫn trong này, đến sau xử trí cũng không muộn.

Đứng trước mười mấy quân sĩ mặt vô cảm, tay cầm giáo, là mười mấy kiếm khách đến áp giải. Những kiếm khách này cũng cùng đoàn xe với mọi người, có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên vẻ mặt cũng hoà hoãn cảm khái.

Không cần bọn họ ép buộc, đã có kiếm sư tự nhiên đi về phía trước, mọi người trật tự xếp thành một đội, cũng không cần dặn dò đã men theo đường đá, theo những bóng cây và cụm đuốc hai bên đi về phía trước.

Chỉ chốc lát, bọn họ đã tới bên trong một quảng trường.

Quảng trường này rất lớn, rất náo nhiệt. Hơn một ngàn cây đuốc chiếu sáng một vùng trời, chẳng khác chi ban ngày. Dưới gió xuân ấm áp, trên mặt đất được trải gấm cẩm đoàn, trên đó lại bày mấy tháp kỷ. Mà các quý nhân, nam bên trái, nữ bên phải, xếp thành hai hàng, đang ngồi quỳ chân trên tháp kỷ nói chuyện sôi nổi.

Cách tháp kỷ gần trăm mét, hai mươi, ba mươi đống lửa đang cháy, trong ánh lửa hừng hực bốc lên không trung, mười mấy con dê đang được quay nướng bên trên, vàng rực bóng loáng, hương thịt ngào ngạt bay đầy trong không khí. Làm cho đám người bị bỏ đói hai ngày liên tục nuốt nước miếng, bụng sôi sùng sục từng cơn, từng cặp mắt loé ánh xanh, nhìn chằm chằm thịt dê.

Ở hai hàng tháp kỷ, giữa các quý nhân và quý nữ, cứ cách một hai mét thì có một thiếu nữ xinh đẹp tô vẽ son phấn rực rỡ, nửa thân trên để trần, cặp vú hồng đào run run đang quỳ một gối.

Các thiếu nữ quỳ rất chỉnh tề, ba mươi, bốn mươi người xếp thành một đường, tạo nên một quang cảnh đặc biệt mỹ lệ.

Hai tay những thiếu nữ này giơ lên cao, trong lòng bàn tay là nửa đoạn ống trúc. Hàng tháp kỷ dài năm mươi mét, xếp bằng nhau, mà các thiếu nữ đang nâng ống trúc cũng xếp dài như thế.

Trong ống trúc to lớn, chảy một dòng rượu vàng óng ánh, thỉnh thoảng có quý nhân đi tới, một tay xoa xoa vân vê gương mặt của thiếu nữ, hai vú, một tay cầm chén rượu lên hấng rượu trong ống trúc.

Dù các quý nhân có hành động dâm ô như vậy, các thiếu nữ cũng không dám động đậy. Bất cứ người nào chuyển động, sẽ dẫn đến một loạt ống trúc ghép lại dài bốn mươi, năm mươi mét vỡ tan, khiến rượu trong ống đổ hết ra ngoài – đến lúc đó, ngay cả tính mạng các nàng cũng không đủ bồi thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: Trở lại phủ Kính Lăng

Loại trò chơi lưu hành ở tầng lớp trên nước Tấn này Vệ Lạc đã nghe qua, nó có một cái tên khá đẹp, gọi là Tửu Khê. Ghép trúc làm suối, lấy rượu làm nguồn, làm thành suối rượu.

Ngay phía trước các quý nhân, cách bọn họ khoảng mười bước cũng có một loạt tháp kỷ, trên kỷ bày rượu thịt thơm ngon, nhưng lại không có ai ngồi. Cũng không biết là dành cho chủ nhân chủ trì buổi tiệc rượu này hay là dành cho Tấn Hầu?

Vệ Lạc nhìn kỹ, bốn gốc đông tây nam bắc, đều xếp một đội người, nhìn kỹ, những người này rõ ràng là một ít đồng nam xử nữ, hoặc là kiếm khách cao to, lại nhìn qua, Vệ Lạc mơ hồ thấy trong góc phía tây mấy người rất quen mặt. Mấy người này đều là người trong đoàn xe, chỉ là chiều cao không quá nổi trội mà thôi.

Một tiếng ho nhẹ, người hiền sĩ mập mạp đã mang họ ra khỏi phòng đá, tiến lên một bước chắp tay về phía các quý nhân, nịnh nọt cười lớn tiếng: “Các vị các hạ, những kiếm khách và tạp dịch ở bốn gốc này đều là tội nô, nếu có vị các hạ nào vừa ý, có thể phái người mang đi.”

Ông ta nói tới đây, thì vung tay phải lên.

Theo động tác tay vung lên của ông, đội xử nữ ở góc phía đông bị đẩy tới.

Xử nữ đi đến trước các tháp kỷ, đặt mình dưới ánh đuốc sáng rực, ngũ quan da dẻ hiện rõ từng đường nét. Vệ Lạc nhìn một cái, phát hiện cùng là các xử nữ nhưng những người ở góc phía Tây, tướng mạo đặc biệt xinh đẹp hầu như không có, đại thể chỉ là thanh tú, phong thái trên trung bình thôi.

Lúc nhóm xử nữ đến gần, những quý nhân ngồi phía trước lười biếng liếc một cái thì không để ý nữa, tay bọn họ vẫn còn đặt ở trên người đám mỹ nữ đang nâng tửu khê – nhìn các nàng không ngừng run rẩy dưới sự dâm loạn của mình, hoặc bởi vì lo lắng tửu khê trên đỉnh đầu mà không dám động đậy, loại lạc thú này đương nhiên là vược xa nhóm xử nữ trước mắt.

Tận một lúc sau, mới có hai quý nhân ngồi sau lười biếng chỉ chỉ, chia năm xẻ bảy nhóm xử nữ này, cuối cùng chỉ còn lại ba bốn người. Các xử nữ còn lại bị người mang theo, đưa đến trong đội ngũ của đám người Vệ Lạc.

Tuyển xong góc phía Đông, liền đến phiên góc phía Nam.

Ở góc phía Nam là vài đồng nam, những đồng nam này cùng nhóm xử nữ giống nhau,không có người nào đặc biệt nổi bật, chỉ là hơi cao to một chút, hay khuôn mặt bắt đầu có nét nam tính kiên cường, hoặc da dẻ thô đen.

Cũng là mấy quý nhân ngồi trên tháp kỷ phía sau tiện tay lấy, còn lại năm sáu đồng nam bị mang tới trong đội của Vệ Lạc.

Tiếp theo là phía Tây.

Trong góc phía Tây có xữ nử cũng có đồng nam, đều là những người trong đoàn xe Vệ Lạc thấy quen, tướng mạo đẹp đẽ, Vệ Lạc ấn tượng hơi sâu đều không ở đây.

Trải qua một vòng chọn lựa, còn lại mấy người theo thường lệ cũng quy về đội Vệ Lạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 827: C827: Chiến lực của hỏa giao vươn

Tiếp theo là bên góc chếch phía Bắc, cũng có xử nữ cùng đồng nam.

Ước chừng nửa giờ, khi những thiếu nữ đang quỳ một gối, hai tay nâng ống rượu bắt đầu hơi lung lay không vững, thì lúc này hiền sĩ mập mạp kia mới vung tay lên, tiếng cười nịnh nọt truyền ra, “Các vị các hạ, bên trong đội cuối cùng này, có không ít kiếm sư, tạp dịch cường tráng. Chư vị nếu vừa ý, cứ việc lấy dùng, những người không được nhóm các hạ lựa chọn sẽ trở thành công nô (nô lệ lao động).”

Trong tiếng cười sảng khoái của ông ta, đội của Vệ Lạc bị nhóm kiếm khách áp giải lại đây.

Bọn họ vừa đến trước mặt quý nhân, thì bị giáo phía sau đẩy ra, một lần nữa xếp thành hàng. Chỉ chốc lát, hơn một trăm người bị áp chế gồm kiếm sư, tạp dịch, xử nữ, đồng nam, xếp thành bốn đội.

Đội ngũ bọn họ vừa mới xếp xong, kiếm sư liền bị mấy quý nhân hàng trước nhất phân đi. Tiếp theo nhóm kiếm khách cũng bị mấy quân sĩ áp giải đi – bọn họ là quân sĩ Tấn Hầu phái tới để tuyển chọn.

Nhóm kiếm khách vừa đi, Vệ Lạc xen lẫn trong đám tạp dịch đã bị đẩy ra hàng trước.

Ánh đuốc hừng hực, xung quanh sáng rực.

Nhóm tạp dịch vừa đứng ra, trong các quý nhân liền truyền đến một giọng thiếu nữ khẽ ồ lên, ngón tay quý nữ kia chỉ Vệ Lạc, kinh ngạc hỏi: “Tiểu nhi đen xấu như vậy, tại sao cũng ở trong hàng ngũ được chọn?”

Lời quý nữ kia khiến các quý nhân đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc, nhất thời bọn họ đều nhíu mày, Vệ Lạc cảnh giác phát hiện, rất nhiều người trong mắt xuất hiện sát ý.

Xác thực trong tất cả, nàng chắc chắn là người vô dụng nhất, kém cỏi nhất – không sắc, không tài, thân thể không cường tráng, coi như làm kẻ xây mộ là tầng lớp thấp nhất cũng lãng phí lương thực, bởi vì khẳng định nàng chịu không được hai tháng!

Vệ Lạc ngẩng đầu, đối diện vô số cặp mắt tựa như nhìn người chết, nàng cười cười, tiến lên một bước, để bản thân hoàn toàn hiện rõ dưới ánh đuốc sáng rực.

Sau lưng Vệ Lạc, người chủ trì to béo đang muốn kêu người mang nàng đi xử lý, lời ông ta còn ở khóe miệng, liền kinh ngạc nhìn thấy tiểu nhi đen xấu này đang thong dong đi ra, mặt còn mỉm cười. Ông ta ngớ ra, tay giơ giữa không trung, nhất thời không chắc được là có muốn bắt Vệ Lạc hay không.

Mới do dự nửa khắc, tay của ông ta liền thả xuống – không ít quý nhân hai mắt đang sáng ngời, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với tiểu nhi đen đúa xấu xi này. Ông ta chớp mắt cũng nhìn ra, các kiếm sư trong đội ngũ dù có cường tráng, bị bỏ đói hai ngày cùng với tiền đồ vô định cũng khiến tinh thần suy sụp, sắc mặt xám xịt, ánh mắt mờ mịt.

Chỉ có tiểu nhi này hai mắt sáng ngời, sắc mặt bình tĩnh như thường, bước chân vững vàng, sự ung dung và phong thái kia có khác nào đang dạo chơi trong sân vắng, xác thực có thể khiến người nảy sinh chút hiếu kỳ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vệ Lạc nhanh chân đi ra, hai mắt sáng quắt dị thường của nàng đong đưa, nghiêm túc nhìn về phía các quý nhân. Dưới ánh mắt mọi người, nàng vái chào về phía trước thật sâu, âm giọng réo rắt nói: “Tiểu nhi tuy xấu, nhưng biết chữ, tính toán được sổ sách, trông coi được thư phòng. Tốt tựa một mũi khoan sắt, ví thử không bỏ nó vào trong bao tải, sao nó có thể phá túi mà ra chứ?”

Vệ Lạc vừa nói xong, trong đám quý nhân liền có mấy cặp mắt sáng lên.

Vệ Lạc ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao, “Như chư vị đại nhân đây, thân cao hiên ngang, ngôn từ chậm rãi, khiến cho người vừa thấy đều vui thích, quả thật trời cao thiên vị người. Tay chân tiểu nhi như đốt tre, vóc người tựa loài quế, nhìn xa giống que than, nhưng nhìn gần cũng đáng mến,” nàng vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, bỗng dưng bên trong đám quý nhân truyền ra hai tiếng thiếu nữ phì cười. Bắt đầu như vậy, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Chúng quý nhân đánh giá dưới ánh đuốc, thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc kia vừa gầy vừa đen, lại thấy bộ dạng nàng rung đùi đắc ý nói khoác, nghĩ tới nàng là đang khoa trương chính mình “tay chân như trúc, vóc người tựa quế”, rõ ràng là vừa gầy vừa nhỏ, nàng lại càn rỡ so sánh với sự đơn thuần chính trực của trức và hương thơm của quế, nâng mình lên cao một bậc. Lại nghe nàng nói rằng, “nhìn xa thì giống que than, nhìn gần thì cũng đáng mến”, không khỏi đều không nhịn được bật cười.

Trong tiếng cười lớn của mọi người, Vệ Lạc trọn to mắt, hết sức nghiêm túc, hết sức đoan trang, cằm khẽ nâng, mũi vểnh lên trời, rất kiêu ngạo tự tin nói tiếp, “Tiểu nhân cũng ngôn từ chậm rãi, cũng là người trời xanh ưu ái.” Nàng nói tới đây, thở dài một tiếng, giọng có chút buồn buồn lớn tiếng nói: “Chỉ là trời xanh lấy tinh hoa âm dương chiếu cố tiểu nhân, lúc nặn thân thể cho tiểu nhân, rắc lượng ít một chút, cô đặc một chút, lại thêm xíu đá đen…”

Vệ Lạc mới vừa nói tới đây, tiếng cười “ha ha ha ha” rung trời vang lên, đảo mắt liền che mất tiếng nói của nàng.

Cười vui vẻ nhất, vẫn là đám quý nữ, các nàng cười rất lớn, lại nhìn Vệ Lạc đen nhẻm dưới ánh đuốc, nhớ tới nàng nói “nhìn xa thì giống que than”, “Lại thêm xíu đá đen”, thì cũng không nhịn được nữa chống eo cười đến nghiêng ngả.

Vào lúc này, giữa sân cực khổ nhất chính là những thiếu nữ đang nâng tửu khê, các nàng người nào cũng cố nén cười, bởi vì nhịn cười khổ sở, về lâu, mấy khuôn mặt xinh đẹp đều co giật, vặn vẹo.

Vệ Lạc hoàn toàn khiến những người kia nhìn mình, lúc ánh mắt mang theo sát ý chuyển thành thiện ý thỉ không khỏi thở dài ra một hơi. Tuy nhiên không có ai lên tiếng, nàng còn không dám thả lỏng, bởi vậy vẫn giơ cằm như cũ, nghểnh đầu, rất tự tin lộ liễu bày ra bản mặt đen thui, mặc đoàn người tiếp tục thưởng thức, tiếp tục cười vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.