Đang lúc Vệ Lạc suy nghĩ thì thị tỳ kia phì cười nói: “Chỗ này hoang vắng, ngươi nói hay không cũng vậy thôi, chỉ cần c ởi quần áo ngươi là tất cả sẽ rõ ràng. Còn ngươi là người phương nào, công chúa nhà ta chưa hẳn để ý!”
Nàng ta nói tới đây, đánh giá Vệ Lạc từ trên xuống dưới chốc lát, quát một tiếng, “Một tiểu nhi thấp hèn, lại mọi thủ đoạn quyến rũ Thái tử. Công tử yêu thích tài năng của ngươi, còn có thể nhịn ngươi, chúng ta lại chẳng thể nhịn!”
Nàng ta nói tới đây, dứt khoát lui về sau một bước, thế nhưng năm người này rõ ràng sẽ không cho phép nàng lên tiếng. Kiếm đồng trong tay hai kiếm khách giương lên, từng bước áp sát.
Vệ Lạc lại lui về sau hai bước.
Trong đầu nàng xoay chuyển thật nhanh, suy nghĩ trăm chiều, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy tình cảnh trước mắt chỉ có thể lấy kiếm gỗ phản kích mà thôi. Nhưng nếu làm như vậy, nàng sẽ dùng hết toàn lực của mình! Đối diện nàng chính là ba kiếm sư, cho dù dùng hết sức, cũng chưa chắc có thể thoát thân! Hơn nữa nàng vốn không muốn để lộ kiếm kỹ của mình, nếu làm vậy nhất định sẽ phơi bày ra hết.
Không còn ôm tâm lý may mắn nữa, tâm thần nàng đột nhiên tĩnh hẳn. Cả người, toàn bộ tinh thần tâm thần, bắt đầu chú ý đến hai kiếm khách đang từ từ áp sát kia.
Lúc này đây, hơi thở của nàng chậm lại, bình tĩnh, trầm ổn, mỗi lần hít thở đều phối hợp với một quy luật huyền ảo nào đó. Trong tầm mắt nàng, mỗi một bước chân, mỗi một động tác của hai kiếm khách đều trở nên vô cùng chậm chạp, có thể công kích mọi phía.
Vệ Lạc lại lui về sau một bước.
Bấy giờ, hai mắt nàng đã thanh tịnh tựa một đầm nước không chút gợn sóng, sâu mà lạnh, lạnh mà tĩnh, tay phải vốn đang xắn ống tay áo trái của nàng bắt đầu lần mò vào phía trong.
Tay nàng lần đến kiếm gỗ.
Đúng lúc này, hai lỗ tai Vệ Lạc dựng đứng!
Đang khi hết thảy tinh thần của nàng đều đã tiến vào cảnh giới huyền diệu kia, ở nàng đã bắt đầu hiện lên sát ý thì đột nhiên, tai nàng nghe thấy hai tiếng động yếu ớt.
Tiếng động kia cực nhỏ, cực yếu, Vệ Lạc không thể rõ rốt cuộc là tiếng người thở hay tiếng ma sát không khí khi người di chuyển.
Tiếng động kia, là từ trong rừng cây ngoài trăm thước phía sau mọi người truyền đến!
Có người đang theo dõi!
Hơn nữa người theo dõi là cao thủ, cao thủ tuyệt đối!
Chỉ có người như thế mới thần không biết quỷ không hay đuổi kịp bọn họ. Nếu không phải thuật hô hấp của Vệ Lạc, cùng với việc luyện tập kiếm thuật của nàng đều cực kỳ đặc biệt, đối với những âm thanh tự nhiên và hơi thở cùng tiếng động mẫn cảm đến lạ kỳ, nàng quả quyết sẽ chẳng phát giác.
Kiếm thuật hai người kia, dứt khoát cao hơn ba người này!
Đúng rồi, ngoại trừ người của phủ Kính Lăng thì còn ai theo dõi nữa đây? Cho tới giờ, động tĩnh của mình cũng đã bị công tử Kính Lăng chú ý. Thập Tam công chúa phái người mang mình ra khỏi phủ là chuyện lớn như thế, không thể không người biết!
Hai người này theo dõi suốt dọc đường, nhưng ẩn núp không ra, phỏng chừng chính là phụng lệnh công tử Kính Lăng, định thuận nước đẩy thuyền mượn tay người khác thăm dò nội tình bản thân. Nếu không, chỉ với thủ đoạn này, có thể nào bưng bít cảnh giới nghiêm ngặt phủ công tử Kính Lăng?
Những ý niệm này chỉ thoáng vụt qua.
Đột nhiên Vệ Lạc nhanh chân lùi ra sau, hành động vô cùng bất ngờ, vốn nàng vẫn biểu hiện nhát gan như chuột, vẫn luôn rụt rè sợ hãi, chẳng khác gì tiểu nhi đồng nam bình thường.
Bởi vậy Vệ Lạc vừa lùi lại, hai kiếm khách đang áp sát nàng đều sững sờ.
Đang khi mấy người còn chưa rõ, Vệ Lạc đã liên tiếp lui nhanh về sau sáu bảy bước. Thị tỳ mười tám mười chín tuổi bật cười, đang định châm biếm thì nghe Vệ Lạc mở miệng lớn tiếng quát: “Công tử phái hai ngươi bảo vệ ta, là bảo vệ như vậy sao?”
Câu nói của nàng thật bất ngờ, âm giọng cao ngạo, xa xa truyền ra, chấn động đến mức lá cây xào xạc vang vọng, kinh sợ một mảnh chim muông.
Lần này Vệ Lạc đối diện với năm người đang trợn mắt há mồm. Bọn họ cứ ngây ngẩn nhìn Vệ Lạc, thực sự không hiểu sao nàng lại nói như vậy.
Vệ Lạc hất đầu, nhìn chằm chằm mảnh rừng cây truyền đến tiếng động kia. Nàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén, lần thứ hai quát lớn: “Vệ Lạc ta chính là người công tử vừa ý, ngài vẫn chưa từng chạm qua ta, hai ngươi thân là kiếm khách, lẽ nào để mặc hai tiện phu này lăng nhục ta sao? Các ngươi sớm đã ở một bên, nhưng lại mắt điếc tai ngơ làm như không thấy, thật không ngờ hai chữ kiếm khách, lại là quá quắt như thế!” Tiếng quát của Vệ Lạc rất xúc phạm, ngữ khí nhạo báng mang theo khinh thường, nói mình là “người công tử vừa ý… để mặc hai tiện phu lăng nhục ta”, hơn nữa, ánh mắt nàng sáng quắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chỗ nọ.
Nháy mắt, năm người đều sợ run, bọn họ hai mặt nhìn nhau, mặt biến sắc.
Hai kiếm khách vẫn không thể nào tin được, họ liếc mắt nhìn nhau, rồi quay đầu lại nhìn quanh một lần, vẫn không phát hiện ra gì cả, liền xoay đầu lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Vệ Lạc, khẽ nhíu mày.
Nhưng Vệ Lạc hiển nhiên không hề nói càn, hai mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm mảnh rừng nọ, chợt có lay động, cũng tựa như có người nào đó đang di chuyển.
Bất tri bất giác, năm người lần nữa quay đầu đi, theo ánh mắt Vệ Lạc nhìn về mảnh rừng.
Gió thổi lá cây, lá rụng lả tả, chim kinh sợ ếch kêu vang, trùng rả rích người hô hấp.
Khắp nơi đều mang âm thanh, nhưng rõ ràng không có người nào mà! Chẳng lẽ tiểu nhi này điên rồi?
Giữa lúc năm người lại hai mặt nhìn nhau thì chỉ nghe vèo vèo hai tiếng nhẹ vang lên, hai bóng người từ trên đám lá rậm dày nhẹ nhàng hạ xuống.
Đây là hai người trung niên.
Hai người này áo tang chân trần, khuôn mặt xạm đen lộ vẻ chất phác, mới nhìn sơ thì khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn cùng hai mắt tối tăm vàng đục kia, dường như chỉ là một nông phu thôn dã.
Sau lưng họ đeo kiếm đồng, tay áo tang rộng bay phất phơ.
Bọn họ không thèm quan tâm đ ến năm người sắc mặt trắng bệch đang kinh hãi đến ngây ra, chỉ yên lặng tò mò đánh giá Vệ Lạc, nhanh chân đi về phía nàng.
Chỉ chốc lát, hai người đã cách mười thước trước người Vệ Lạc.
Khuôn mặt hai người này khá giống nhau, tuổi tác cũng chỉ cách biệt khoảng ba tuổi, hẳn là hai huynh đệ.
Họ trực tiếp đi về phía Vệ Lạc, thẳng tới trước mặt nàng ba thước thì người lớn tuổi hơn mới chuyển cặp mắt vàng đục, cộc cằn mở miệng, “Tiểu nhi, sao ngươi biết chúng ta có hai người?”
Người trẻ hơn cũng đồng thời khô khốc hỏi: “Tiểu nhi, phương pháp tĩnh khí hô hấp của huynh đệ ta độc đáo, ngươi từ đâu biết chúng ta đang ở đây?”
Vệ Lạc chép miệng, hừ một tiếng: “Từ nhỏ ta đã thính tai, hoa bay lá rụng ngoài năm mươi thước đều có thể nghe ra.”
Nàng thốt ra lời này, hai người lại đồng thời lộ vẻ hâm mộ, đồng thời khàn khàn than thở: “Có phúc mà.”
Bọn họ đánh giá Vệ Lạc, ánh mắt sáng quắc có chút nóng rực, tựa như nhìn thấy trân bảo.
Đối diện với ánh mắt bọn họ, Vệ Lạc vội vã ưỡn ngực, cằm giơ lên, cố gắng làm mình trở nên cao to uy vũ một chút để hai người này chiêm ngưỡng. Hai người này vừa nhìn đã biết chính là cao thủ Mặc gia, nếu có thể được họ nhận làm đồ đệ, nàng liền tới gần tự do thêm một chút.
Làm sao biết hai người xem xét vài lần, đồng thời than thở: “Tiếc thay là tay trói gà không chặt!” “Dù có tai nghe trăm dặm, nhưng lại người nhỏ sức yếu, không phải người trong chúng ta!”
Lại một câu như thế.
Vệ Lạc thật muốn trợn trắng mắt, nàng vô lực bặm môi, thầm nghĩ: Tay trói gà không chặt thì không thể là người trong các ông sao? Hừ, tôi rõ ràng đã có một thân kiếm thuật, tôi đã sớm là một kiếm khách hợp cách.
Chẳng qua lời này nàng sẽ không nói ra. Nói ra là tiết lộ át chủ bài của mình, hơn nữa hai người này thiện ý không rõ, lai lịch bất minh, rất khả năng sau khi mình nói thật sẽ bán mình cho chủ nhân của họ.
Vệ Lạc liếc năm người đang nơm nớp lo sợ, trao đổi ánh mắt với nhau, không biết làm thế nào cho phải kia. Năm người này coi như có mắt, bọn họ chỉ liếc một cái đã biết hai huynh đệ này là cao nhân, cao nhân chân chính. Kiến thuật của họ đã đạt đến độ cao mà bọn họ không thể đuổi kịp.
Vả lại sự tình đã bị tiết lộ, cho dù bọn họ tháo chạy hay làm gì khác, đều không thoát được thủ đoạn của công tử Kính Lăng. Nghĩ đi nghĩ lại, năm người đành bó tay hết cách.
Vệ Lạc đối diện với năm người mặt trắng như tờ giấy, trong lòng rất cao hứng, cuối cùng cũng coi như là phong thuỷ xoay chuyển.
Nàng nghiêng đầu cười híp mắt thưởng thức một hồi, rồi quay sang hai huynh đệ, chỉ năm người thản nhiên nói: “Năm tên tặc này muốn làm nhục ta, các ông còn không mau mau bắt lại, đưa cho công tử xử lý?”
Hai huynh đệ đồng thời nhìn xoáy Vệ Lạc một cái, ánh mắt rất ngạo mạn vô lễ. Sau đó bọn họ vẫn xoay người, quay về năm người này quát: “Tự mình lên xe, về phủ Kính Lăng!”
Thế là đám người chuyến này lén lén lút lút bắt cóc Vệ Lạc ra ngoài, hiện tại bị Vệ Lạc khí thế ngất trời bắt ngược trở về. Đương nhiên nàng phản pháo, chính là ngồi bên hông ngự phu đến từ phủ Thập Tam công chúa, gào thét liên thanh, hô to gọi nhỏ.