Bấy giờ một Việt sứ đứng lên, hắn chắp hai tay với công tử Kính Lăng, cao giọng nói: “Yến tiệc đã bắt đầu, có thể phú hay chăng?”
Ý của hắn ta là sắp dùng bữa, có thể điểm ca không?
Làm khách nhân từ nước khác, thì có thể chủ động yêu cầu nhạc công tấu một đoạn nào đó trong Kinh Thi, lấy đó làm chúc mừng, biểu đạt mục đích đến và ý kiến chính trị của mình.
Điều này, là việc thịnh hành trong chư hầu.
Công tử Kính Lăng gật đầu, đáp: “Có thể.”
“Tốt quá!”
Việt sứ biểu thị cảm kích xong, hắn ta quay sang các nhạc công phía trong góc điện cao giọng rằng: “Mời ca <Chu Nam, Đào Yêu>.”
Việt sứ vừa dứt lời, tiếng nhạc đã vang lên.
Tiếng nhạc lần này, mang theo vài phần nhẹ nhàng, mấy phần long trọng, vài phần phóng khoáng của tiết xuân mà đến. Trong tiếng nhạc, một nhạc công đứng lên, lấy một thứ tiết tấu chầm chậm mà cổ quái xướng:
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn.”
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân.”
(Quỳnh chi phóng dịch:
“Đào tơ xinh đẹp làm sao
Hoa đào rực rỡ đón chào gió xuân
Một ngày hoa chúc thành thân
Cây đào sai trái muôn phần ngọt ngon
Lá cành xanh biếc quanh năm
Đào Tơ hạnh phúc trăm năm bên người.”)
Đây là nhạc âm mà người đương thời thích tấu nhất lúc đưa gả. Nó dùng một tiết tấu lặp đi lặp lại mà trôi chảy, tỏ bày với nhà trai, rằng nữ nhi nhà mình có biết bao hoa mỹ, tiên diễm tựa hoa đào, rằng nữ nhi nhà mình có biết mấy ưu tú, lại giỏi về sinh dưỡng, nàng có thể mang càng nhiều sung túc và thể diện cho nhà trai.
Rất hiển nhiên, người Việt vào lúc này gợi ý một ca khúc như vậy, thực tế là muốn đẩy mạnh tiêu thụ (nguyên văn ớ @@) Việt công chúa với công tử Kính Lăng.
Đồng thời, bọn họ dưới tình huống công tử Kính Lăng đã cự hôn, lại yêu cầu một khúc đưa gả này, cũng là ý vị sâu xa.
Yến nhạc vừa bắt đầu là đã có thể dùng cơm. Vệ Lạc nghe xong một lần, thấy rốt cuộc có người cầm đũa, nàng cũng lập tức cúi đầu, cầm đũa hướng về phía thịt trên kỷ.
Thịt đã nướng chín nhừ, nàng vừa gắp, một miếng thịt lợn rừng vàng óng, bóng mỡ đã kẹp trong đôi đũa của nàng. Vệ Lạc ngửi thấy mùi thịt ngào ngạt này, liên tục nuốt nước bọt hai lần, đưa đầu đũa tới liền nuốt vào.
Thịt mới vào miệng, nàng liền cảm thấy cơ thể công tử Kính Lăng hơi nghiêng ra sau, kề sát nàng. Sau đó, âm giọng trầm thấp mang chút trào phúng của hắn truyền đến: “Vệ Lạc, thịnh tình của Việt nữ, nên lấy gì đối lại đây?”
Miệng của Vệ Lạc còn đang nhai một miếng thịt to, đột nhiên nghe hắn hỏi vậy, vội vã nuốt xuống, giọng hơi nghẹn đáp: “Công tử tự có phán đoán sáng suốt, Lạc không biết.”
Câu trả lời này của Vệ Lạc thực sự đúng quy đúng củ. Đây vốn là chuyện riêng của công tử Kính Lăng, với thân phận thực khách của Vệ Lạc, không nên tham dự vào.
Nhưng Vệ Lạc vừa trả lời xong, công tử Kính Lăng liền bất mãn hừ nhẹ một tiếng.
Hừ xong, trong lúc Vệ Lạc còn đang ngạc nhiên hắn đã ngồi thẳng người, không để ý đến nàng nữa.
Vệ Lạc cầm lấy chén rượu trên bàn, hớp một ngụm lớn súc miệng, nuốt xuống. Rượu này có vị chua xen lẫn vị ngọt, dùng để súc miệng quả là cực tốt.
Vệ Lạc nuốt một miệng đầy mỡ xong, trừng lớn đôi mắt mặc ngọc nhìn vào gáy công tử Kính Lăng. Dưới hoa đăng rực rỡ, mái tóc dài của hắn được phát quan buộc lên, đen nhánh bóng láng. Từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy được bờ vai rất rộng của hắn, còn có mặt bên tuấn mỹ đến lạ lùng nằm khuất trong bóng tối.
Vệ Lạc trừng mắt nhìn sườn mặt hắn một hồi lâu, không nhịn được ấm ứ hai tiếng, phát ra mấy âm đơn vô nghĩa. Nàng thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ ngồi ở chỗ này thì không thể ăn thịt sao? Nghe ngữ khí của hắn thì có bất mãn với mình đây.
Sau khi tiếng nhạc lặp lại ba lần, bắt đầu từ từ nhạt đi.
Tiếng nhạc vừa loãng, trong đại điện liền yên tĩnh rất nhiều, bao nhiêu quý nhân đều đổ ánh mắt về phía công tử Kính Lăng. Mà trong những ánh mắt này, mấy vị Việt nữ cùng những quý nữ ngồi phía cánh phải là khẩn trương nhất.
Mắt Vệ Lạc liếc về phía các quý nữ, ngoại trừ Việt nữ ra, chúng quý nữ còn lại hầu như đều si ngốc mà nhìn công tử Kính Lăng, mắt lộ vẻ say đắm.
Nàng thấy rất hứng thú, lập tức nhìn phải một cái, nhìn trái một cái đánh giá đến quên trời quên đất.
Nhìn một hồi, ánh mắt nàng vừa nhấc, liền bắt gặp một đôi mắt sáng to mà quyến rũ. Đó là một thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp tuổi chừng mười tám mười chín. Thiếu phụ này vừa đối diện Vệ lạc, mắt to khẽ liếc, ném cho nàng mấy làn sóng thu. Vệ Lạc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó suýt chút nữa thì phì cười. Nàng vội vã cúi đầu, tránh đi ánh mắt đưa tình của thiếu phụ tên Đại cơ này.
Dưới sự chờ mong của mọi người, công tử Kính Lăng vỗ tay “bốp bốp bốp”, trong tiếng vỗ tay từ tốn thanh thúy, hắn mỉm cười cất lời, “Nhạc hay! Xướng rất đều.”
Đây là khen ngợi nhạc công.
Ngay sau đó, những nhạc công kia đồng thời cúi đầu quỳ bái trước mặt hắn, cảm tạ công tử khen ngợi.
Công tử Kính Lăng xoay đầu, đối diện với đoàn người Việt.
Ánh mắt của hắn đảo qua Việt công chúa đang lộ vẻ tha thiết, môi mỏng hơi nhếch, sau khi cười nhạt, thì chuyển sang Việt sứ bên cạnh nàng ta, cao giọng nói: “Song, đây là từ khúc đưa gả! Từ khúc này rất thích hợp cho Kính Lăng ba năm trước thưởng thức. Mà lúc này nghe, chẳng hề hợp lẽ!”
Lời vừa dứt, Việt công chúa mặt trắng như tờ giấy, thân thể lung lay, suýt chút ngã sang bên. Các Việt nữ sau lưng nàng ta cũng đồng loạt lộ vẻ thất vọng thương tâm.
Mà những người Việt khác kể cả Việt sứ, sắc mặt lúc này cũng rất khó coi.
Trong chúng quý nhân cũng phát ra tiếng bàn luận xôn xao.
Rất dễ hiểu, công tử Kính Lăng nói như vậy là từ chối, hắn đang tuyên bố với mọi người, tự ba năm trước vị Việt công chúa kia quá thệ(chết), khúc ca đưa gả thuộc về hắn đã không còn vang lên nữa. Đối với Việt công chúa hiện tại, hắn không vừa ý, cũng chẳng muốn giữ lại.
Cách làm như vậy có chút vô tình.
Nói cách khác, Việt công chúa không thể được Tấn hầu hứa gả cho hắn, mà từ lúc đưa vào phủ, chính là tự hạ thấp thân phận. Nàng ta sở cầu, chẳng qua chỉ là vị trí một cơ thiếp bên cạnh hắn mà thôi. Vị trí này, có thể nói là một trong những thê tử của hắn, nhưng tuyệt đối không phải thê vị chính thức do hai nước thận trọng thông gia mà ra.
Thậm chí có thể nói, Việt công chúa vào phủ hắn như vậy, thành người của hắn rồi, nàng ta đã không thể đại diện cho gia quốc nàng ta nữa. Nàng ta bây giờ, vẻn vẹn chỉ là một nữ nhân mỹ lệ cao quý, đến van cầu hắn thu nhận.
Bấy giờ, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Việt công chúa tất cả mọi người đều thu vào mắt, sắc đẹp của nàng ta và chúng nữ hồi môn bên cạnh, đặt tại toàn bộ Tân Điền cũng là cực kỳ hiếm thấy, là thượng phẩm tốt nhất. Sắc đẹp dường ấy công tử Kính Lăng cũng không hề động dung, mặc cho mỹ nhân thương tâm như thế, quả thật có hơi vô tình.
Trong lúc mọi người đang nhìn chằm chằm, trong tiếng bàn luận xôn xao, công tử Kính Lăng trễ nải thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ lãnh đạm.
Vệ Lạc nhìn về nửa mặt âm u của hắn, thầm nghĩ: Việt hầu hai lần gả con gái, đều thể hiện sự sỉ nhục với hắn.
Sự sỉ nhục từ lần gả kia của mình thì chẳng cần nói, Việt công chúa này xuất giá, dĩ nhiên không biết chuyên trước đó. Sự sỉ nhục này, có thể rất nhiều nam nhân sau khi nhìn thấy mỹ sắc của Việt công chúa sẽ không thèm để ý. Thế nhưng công tử Kính Lăng lại khác, hắn bễ nghễ thiên hạ, lại không háo sắc, hết thảy những thứ hắn không cách nào khoan nhượng, hắn sẽ cự tuyệt.
Đương nhiên, có lẽ sâu xa bên trong còn có một tầng ý tứ khác, chẳng qua Vệ Lạc nhất thời còn chưa nghĩ ra.
Thấy mọi người đều yên tĩnh, công tử Kính Lăng cười ha ha, hắn giơ chén rượu về phía mọi người, cao giọng nói: “Lương thần mỹ cảnh, có rượu có thịt, há mà uổng phí? Tiểu nhi sau lưng ta, đã bụng réo như sấm, miệng nhai nhồm nhoàm rồi! Mời dùng ——”
Hắn nói cái gì?
Hắn lại nói “tiểu nhi sau lưng ta, đã bụng réo như sấm, miệng nhai nhồm nhoàm?”
Vệ Lạc ngạc nhiên há hốc miệng, mở lớn mắt hạnh, không dám tin nhìn chằm chằm vào gáy công tử Kính Lăng, mà lúc này, các quý nhân đều dời ánh mắt khỏi đoàn người Việt, lần lượt nhìn về phía Vệ Lạc, tiếng cười đùa, tiếng bàn luận, tiếng nâng tửu châm, tiếng ăn uống ầm ĩ truyền ra.
Vệ Lạc ngơ ngác nhìn chúng quý nhân đang vui vẻ dùng tiệc một hồi, rồi cúi đầu nhìn rượu thịt chồng chất như núi trên kỷ, đột nhiên phát hiện chỉ cần đũa mình hơi động, trong tiệc sẽ có tiếng cười khì truyền đến. Lại hơi động, lại có người bật cười.
Rốt cuộc, khuôn mặt nàng thoáng cái đỏ bừng. Sau khi buồn bực uống mấy ngụm rượu lớn, Vệ Lạc thả đũa lên kỷ, chớp mắt to bắt đầu giận dỗi.