Tiếng huýt sáo như hồng thủy, nháy mắt đã đến.
Một lão nhân tóc hoa râm, vóc người cao gầy, xương gò má cao đột ngột xuất hiện phía trước công tử Kính Lăng.
Lão liếc đám thích khách đang chạy tứ tán, cũng không đuổi theo, mà chuyển hướng công tử Kính Lăng chắp tay thưa: “Công tử, mời về phủ!”
Công tử Kính Lăng gật đầu, hắn xoay người, dưới sự hộ tống của lão nhân tung người lên ngựa quất roi rời đi.
Một kiếm khách đưa vật cưỡi của hắn cho Vệ Lạc, đoàn người rầm rộ trở về phủ Kính Lăng.
Đi được chừng hai dặm đường, một đội quân sĩ và kiếm khách trên người mặc trúc giáp nôn nóng giục ngựa chạy tới. Bọn họ vừa thấy công tử Kính Lăng, lập tức dừng bước thi lễ với hắn. Bên cạnh những người này còn có mấy thiếu niên quý tộc mặc thâm y, xem ra, những người này là do họ gọi tới để cứu công tử Kính Lăng.
Công tử Kính Lăng khẽ gật đầu, một kiếm khách sau lưng hắn thả người nhảy xuống ngựa, dẫn những người kia đuổi theo phương hướng bỏ chạy của bọn thích khách.
Chỉ chốc lát, mọi người đã trở lại phủ Kính Lăng.
Cửa phủ sốt ruột chạy tới mười mấy thực khách nhất đẳng, bọn họ vây lấy công tử Kính Lăng, vội vã đi về phía thư phòng.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều có phần nghiêm túc, Vệ Lạc lặng lẽ ngó quanh, phát hiện kiếm khách đi theo không một ai dám manh động, liền ngoan ngoãn cúi đầu nối gót sau lưng mọi người tới thư phòng.
Vệ Lạc và chúng kiếm khách bị ngăn bên ngoài, nhưng họ cũng chẳng được phép rời đi.
Trong thư phòng không ngừng truyền đến tiếng ồn ào, bàn luận của chúng nhân.
Những âm thanh này quá lớn lại lộn xộn, Vệ Lạc cũng không tâm tình gì mà nghe, nàng cúi đầu, thầm nghĩ: Xem ra những thích khách đó sớm đã quan sát động tĩnh trong phủ, mọi người vừa mới ra ngoài, bọn chúng liền xảo ngộ.
Cũng không biết qua bao lâu, các thực khách ra ra vào vào cũng đã mấy tốp. Được xuất hiện ở trường hợp này là một số thực khách nhất đẳng, bọn họ là môn khách của công tử Kính Lăng, kỳ thực cũng đều là quan lại một phương, được phân quản sự vụ rõ ràng, như phân phát quân lương, phòng vệ một số cửa thành Tân Điền.
Đại khái qua một canh giờ, trong thư phòng thoáng yên tĩnh.
Bấy giờ, một kiếm khách quát lên: “Vệ Lạc ở đâu?”
Vệ Lạc ngẩn ra, vội vã xoay người lại, chắp tay đáp: “Tôi là Vệ Lạc.”
Kiếm khách kia mặt vô cảm quát rằng: “Công tử gọi ngươi!”
“Vâng.”
Vệ Lạc nhanh chân đi vào thư phòng.
Trong thư phòng, công tử Kính Lăng sắc mặt trầm ngưng ngồi quỳ chân trên chủ tọa, hai bên hắn là hai kiếm sư gác kiếm đứng thẳng.
Tả hữu hắn bày mỗi bên năm tháp kỷ, ở đó ngồi mười thực khách nhất đẳng.
Nơi cửa phòng Vệ Lạc tiến vào cũng đứng canh bốn kiếm khách.
Toàn bộ thư phòng dày đặc hàn khí, bầu không khí trầm ngưng cực điểm.
Vệ Lạc vừa bước vào, đang định cúi đầu chắp tay hành lễ thì âm giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng truyền đến, “Quỳ xuống.”
A?
Tim Vệ Lạc thình thịch nhảy mạnh, một dòng mồ hôi lạnh chảy ướt áo lót nàng.
Nàng mím môi, ngoan ngoãn đi lên vài bước, cách công tử Kính Lăng chừng mười bước thì quỳ xuống.
Bầu không khí rất ngột ngạt.
Vệ Lạc phục trên đất, không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ, nàng cảm thấy không khí nặng nề đến kỳ quái, kỳ quái đến nỗi khiến nàng có chút sợ.
Nửa ngày, giọng nói nhàn nhạt của công tử Kính Lăng vang lên, “Vệ Lạc, ngươi có tội!”
Vệ Lạc, ngươi có tội!
Đây không phải câu hỏi, đây là trực tiếp định tội! Hắn vừa mở miệng, liền trực tiếp định tội Vệ Lạc!
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc nháy mắt trắng bệch, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn công tử Kính Lăng.
Gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng trầm ngưng như băng, cặp mắt thăm thẳm như màn đêm sâu không lường được. Môi Vệ Lạc run rẩy mấy lần, rốt cục hỏi: “Vệ Lạc có tội?”
Nàng lại chẳng vì thích khách đến thì bỏ hắn mà chạy! Hơn nữa trong lúc khẩn cấp nàng còn hô hoán giúp hắn tranh thủ thời gian. Còn lệnh những thiếu niên kia chạy đến giúp sức cũng vì tranh thủ thời gian cho hắn, tại sao lại có tội chứ?
Những suy nghĩ này Vệ Lạc không nói ra. Bởi vì khi ấy công tử Kính Lăng còn tán thưởng nàng, hắn rõ ràng hiểu vô cùng tường tận cơ mà!
Đã thế, sao hắn lại định tội mình?
Dưới ánh mắt gần như lên án của Vệ Lạc, một hiền sĩ bên trái công tử Kính Lăng đứng lên, ông ta quay sang Vệ Lạc, dùng giọng nói như chất kim khí quát: “Công tử nói, Vệ Lạc có tội!”
Tiếng ông ta vừa dứt, một tràng âm thanh ngòi bút chuyển động sột soạt truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc nháy mắt trắng xám như tờ giấy!
Đã thận trọng đến vậy rồi, xem ra nhất định phát sinh chuyện mình không hay.
Hiền sĩ kia tiếp tục dùng giọng kim khí của ông ta quát rằng: “Tội Vệ Lạc như sau: Sao ngươi lại sớm biết thích khách sắp tới?”
Đây, đây quả là cố tình gây sự mà!
Vệ Lạc cuống lên, người này rõ ràng đang bắt tội lời bông lơn của nàng với chúng nữ sáng sớm nay.
Dưới ánh mắt hoảng loạn của nàng, hiền sĩ này cũng không cho nàng mở miệng, tiếp tục truy vấn không tha: “Biết có thích khách sắp tới, vì sao lại giật dây công tử xuất du? Vệ Lạc hành vi quỷ bí, e là gian tế!”
Ông ta còn nói Vệ Lạc chỉ sợ là gian tế.
Vệ Lạc quýnh quáng, miệng nàng mở ra như muốn giải thích. Nhưng vừa mở, liền cảm giác được một luồng khí nặng trĩu cổ quái ập đến, khiến lưng nàng đau nhức, không thể thốt nên lời.
Mà lúc này, tiếng quát của hiền sĩ đã xuất ra, “Dựa theo tội trạng này của Vệ Lạc, tước bỏ thân phận thực khách, đáng bị hoàn thủ!”
Đáng bị hoàn thủ!
Ông ta lại nói đáng bị hoàn thủ! Còn muốn mình chết?
Vệ Lạc oán hận cực điểm, lập tức định đứng phắt dậy, nhưng nàng vừa làm thế, một luồng áp lực mạnh mẽ vô hình như núi lớn tập kích nàng, nàng vừa tránh thì luồng áp lực đó lại dằn lưng nàng xuống, bắt nàng không thể không nằm phục trên đất lần nữa, không cách nào động đậy.
Có kẻ đang khống chế nàng!
Có kẻ đang bắt nàng không được mở miệng, không được nhúc nhích!
Chẳng lẽ, đây chính là quy củ phủ Kính Lăng? Một khi cho rằng ngươi có tội, thì cũng không cho ngươi cơ hội mở miệng?
Lúc này, Vệ Lạc thở rất khó khăn, trong đôi mắt mặc ngọc nước mắt lăn đều. Nàng c ắn môi dưới, căm hận trừng công tử Kính Lăng.
Dưới cái nhìn trợn trừng của nàng, công tử Kính Lăng không mảy may biến sắc. Thậm chí ngay cả ánh mắt hắn cũng chẳng hề thay đổi, ánh sáng trong đôi mắt kia sâu xa khó lường, nàng xem thế nào cũng không hiểu.
Đáng bị hoàn thủ!
Vệ Lạc cắn môi, chờ kiếm khách bước tới kéo nàng ra ngoài hành hình.
Có điều nàng biết kiếm thuật, nàng sẽ không ngồi chờ chết!
Giữa lúc suy nghĩ của Vệ Lạc dâng trào, âm thanh như kim loại kia lần thứ hai truyền đến, “Song! Vệ Lạc cũng có công.”
Vệ Lạc sửng sốt, vốn đã vô cùng tuyệt vọng, nàng ngẩn ngơ thu nước mắt, chớp chớp nhìn về phía công tử Kính Lăng.
Âm thanh của hiền sĩ nọ vẫn đang nặng nề vang lên, “Khi thích khách đột kích, ngươi xuất ngôn tương trợ, biểu hiện có ý ăn năn, hình phạt hoàn thủ có thể bỏ qua. Tuy nhiên, dĩ hạ khi chủ, hành vi quỷ bí, xảo trá đa đoan, nhân phẩm bất kham, thực không xứng làm hiền sĩ. Từ ngày hôm nay, tước bỏ thân phận thực khách, thân phận quản sự của Vệ Lạc.”
Ông ta nói tới đây thì dừng lại, chuyển sang công tử Kính Lăng: “Xin công tử xử trí.”
Công tử Kính Lăng gật đầu, hắn thản nhiên đứng lên, chậm rãi ra lệnh: “Tạm thời giam tiện dân Vệ Lạc ở Hàn uyển.”
“Dạ.”
Trong tiếng vâng dạ vang dậy, hai kiếm khách nhanh chân tiến lên, bọn họ mỗi người nâng một cánh tay Vệ Lạc, lôi nàng ra khỏi thư phòng.
Vừa ra ngoài sân, cảm giác được luồng áp lực kia không còn đè úp bản thân nữa, Vệ Lạc giãy hai tay, trầm giọng cả giận: “Tự ta đi!”
Mặc kệ hai kiếm khách, tay áo rộng của nàng vung lên, nổi giận đùng đùng đi đằng trước, trong sự chỉ trỏ của đám thị tỳ kiếm khách tiến về phía hậu viện.