Vệ Lạc cảnh cáo trừng kiếm khách áo trắng một cái, vươn bàn tay trắng muốt tới, được Nghĩa Tín quân dìu xuống xe ngựa.
Bàn tay nhỏ bé vừa đưa ra, bốn phía liền im bặt. Đợi đến khi nàng mang mạng che mặt xuất hiện, từng người từng người đều vô hạn thất vọng mà thở dài.
Tiếng thở dài liên tiếp, không hề che giấu chút nào, biến thành cả một dòng sông thở dài.
Vệ Lạc vẫn cúi đầu, quyền quý nước Tề này so với quyền quý nước Tấn càng thêm tùy tiện. Nàng có thể cảm giác tinh tường từng ánh nhìn dính dán vào trên người mình, đánh giá không ngớt cặp mắt lộ ra ngoài, bộ ng ực, bờ m ông của nàng. D*c vọng trong những ánh nhìn kia quá mức rõ ràng, khiến lòng nàng bức bối không thôi.
Vệ Lạc siết chặt tay Nghĩa Tín quân, thân thể khẽ nghiêng, hờ trốn sau lưng hắn, mượn nửa người hắn chắn đi những con ngươi như hổ như sói kia.
Song cho dù có là thế, những ánh mắt nóng rẫy ấy vẫn chẳng hề giảm xuống. Chúng quyền quý nhìn Vệ Lạc mấy lần, liền quay sang Nghĩa Tín quân. Nhìn Nghĩa Tín quân mấy cái, lại chuyển lại Vệ Lạc, còn muốn rừng rực hơn khi nãy nữa.
Ngay lúc Vệ Lạc đã thấy buồn bực vô cùng, thì Nghĩa Tín quân lại thoáng ngẩng đầu, ánh quang trong con ngươi hoa đào như đao, lạnh lùng quét tới.
Ánh mắt hắn vừa lướt sang, những quyền quý đương ngắm mỹ nhân đến mê dại đột nhiên cả kinh, đồng thời thu mắt lại.
Vệ Lạc rốt cuộc đã được thoải mái đôi phần.
Nàng khẽ ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt đậu xanh đục ngầu.
Là Tề hầu đang chăm chú quan sát nàng.
Trong đôi ngươi mờ lòa của Tề hầu chẳng có mấy d*c vọng, có cũng chỉ là một chút không thích cùng khinh thường, còn mơ hồ cả căm ghét.
Sau khi liếc Vệ Lạc mấy cái, ông ta ngẩng đầu sang Nghĩa Tín quân, ánh mắt chuyển thành sung sướng nói: “Quân đã về, tốt quá! Cô đã thết tửu yến sẵn sàng, đêm nay sẽ vì Nghĩa Tín quân đón gió tẩy trần. Cùng vào thành thôi.”
“Tạ quân hầu.”
Sau khi cao giọng đáp lời, Nghĩa Tín quân thi lễ với Tề hầu. Xong màn thi lễ, dưới sự hầu hạ của mấy bế nhân(1), Tề hầu tiến về xe ngựa của mình. Còn Nghĩa Tín quân thì nắm tay Vệ Lạc, ngồi lên xe ngựa lần nữa.
(1)bế nhân (嬖人): Ngày xưa chỉ người xuất thân ti tiện nhưng được vua yêu quý
Lấy Tề hầu dẫn đầu, đoàn xe chậm rãi chạy vào trong thành.
Màn xe đã bị kéo xuống, Vệ Lạc tựa vào lòng Nghĩa Tín quân, bất động. Cho dù cách lớp màn che, nàng vẫn nghe thấy tiếng hoan hô huyên náo, cùng tiếng bán tán xôn xao từ bên ngoài vọng vào.
Trong những âm thanh ấy, nhắc đến nhiều nhất chính là nàng. Với cái tiếng phụ nhân được Nghĩa Tín quân dùng hai thành đổi lấy, mỹ sắc của nàng đã hóa thành truyền kỳ. Tất cả chúng nhân đều ao ước được chiêm ngưỡng lấy một lần cho thỏa. Song khi nãy vì Tề hầu nghênh tiếp, đường sá đều đã chật ních những quân sĩ, những bách tích bình thường, những du hiệp nhi này muốn xem cũng là hết sức gian nan.
Hiện tại, nếu chẳng phải vướng xe ngựa Tề hầu trước mặt, chúng quân sĩ khôi giáp toàn thân xếp hàng hai bên, chỉ sợ là đã có người cầu kiến.
…
Tấn đô Tân Điền.
Công tử Kính Lăng đã liên tục ba tháng lưu lại quân doanh. Trên thực tế, kể từ lúc Thái đại gia nhận được vàng rời đi, hắn liền ngày đêm túc trực trong quân doanh, tự mình thao luyện đội binh sĩ mặc giáp của hắn.
Công tử Kính Lăng như vậy khiến thuộc hạ của hắn vừa vui mừng vừa bất an. Vui mừng là vì ngài chú trọng đến vũ lực như thế thì tinh binh dưới trướng sẽ ngày càng gia tăng. Mà bất an, chính là đã rất lâu rồi ngài chẳng quay lại phủ, đến nay vẫn chưa một mụn con nối dõi.
Dù rằng ngài chưa cưới vợ, thế nhưng phụ nhân được sủng hạnh trong phủ cũng không ít. Những năm gần đây cũng không phải không có phụ nhân mang thai. Song mấy năm trước, những phụ nhân mang thai con ngài đa phần đều bạo bệnh mà chết. Tương phản mấy tháng này thì không một ai chết bất đắc kỳ tử, chẳng qua đứa bé kia vừa ra đời chưa bao lâu liền chết non.
Bây giờ ngài lại cứ trú trong quân doanh, không hề sủng hạnh phụ nhân, vấn đề con kế tự này, chính là đại họa tâm phúc của chúng thần mà.
Bởi vậy, ngày đó hắn vừa trở về phủ, vừa ngồi xuống thư phòng, chúng hiền sĩ liền nhao nhao góp lời.
Công tử Kính Lăng lẳng lặng tựa vào tháp, rũ mày rủ mắt, gương mặt vô cảm mặc chúng hạ thần càu nhàu một tràng. Mãi tận đến lúc bọn họ đã lải nhải chán chê, hắn mới chuyển sang một thực khách, hỏi: “Có ngoại sự bẩm lên không?”
Thực khách nọ tiến lên một bước, chắp hai tay, cao giọng to rõ: “Tề công tử Dật đã trên đường về đất Tề, Tần thái tử Diễn được sự giúp đỡ cũa chúng ta, từng bước đứng vững. Cảnh nội nước Sở vẫn chưa có tin tức truyền ra.”
Hắn nói tới đây, dừng lại một chút, lại tiếp: “Thập Tam công chúa cho mời thêm nhiều tân khách, thâu đêm phóng túng, cũng có qua lại mật thiết với người Tần.”
Thực khách nói đến chỗ này, giương mắt lặng lẽ liếc công tử Kính Lăng.
Trên gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng vẫn trầm mặc lạnh lùng như cũ, cả người tỏa ra một thứ băng hàn khiến bất cứ kẻ nào tới gần người hắn đều bất giác cảm thấy căng thẳng.
Lúc này, sau khi nghe được chuyện về cô em gái mình thương yêu nhất, vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, đương thời khắc thực khách nọ còn lo sợ bất an, âm giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng đã vang lên, “Nói thật là được, không cần phỏng đoán ý ta.”
Đây là một sự chỉ trích.
Mặt thực khách lộ một tia xấu hổ.
Hắn vội vã cúi đầu, chắp tay đáp: “Tạ công tử chỉ dạy.”
Hắng giọng một hồi, hắn lại thưa: “Tề Nghĩa Tín quân trên đường về thì gặp phải Đạo Tá mai phục.”
Vừa tới đây, công tử Kính Lăng đang trầm băng sắc diện vụt cái ngồi thẳng người.
Động tác của hắn quá đột nhiên! Đột nhiên đến độ nằm ngoài dự đoán của tất cả.
Nhất thời, chúng thực khách ai nấy nhìn nhau.
Công tử Kính Lăng vừa thẳng người dậy, liền đối diện với ánh mắt của chúng nhân. Hắn dường như biết mình thất thố, liền bưng lấy ly rượu trên kỷ lắc mấy cái, thân thể lần thứ hai dựa vào tháp, từ từ mà rằng: “Nói rõ đi.”
“Dạ.”
Thực khách tiếp tục: “Nghĩa Tín quân hiển nhiên đã sớm biết có mai phục, không chỉ mượn từ chỗ Xử Chí chiến xa kiếm khách, còn trận địa sẵn sàng nghênh địch, một đường phi xe mà qua.”
Hắn nói tới đây, lại cẩn thận đánh giá công tử Kính Lăng.
Vừa liếc qua, hắn liền đối diện với ánh nhìn chòng chọc u mịch của công tử Kính Lăng. Cấp tốc thu mắt về, hắn lại tiếp: “Cuối cùng, Nghĩa Tín quân phóng hỏa vào rừng, sau khi làm thương vong mấy chục tên Đạo Tá, thì bất chiến mà lui.”
Tới đây, giọng hắn chợt ngưng.
Thẳng một hồi lâu, ngữ điệu có phần khản đặc của công tử Kính Lăng mới từ từ vang lên, “Tiếp tục.”
“Vâng.”
“Sở công tử Bất Ly không kiêng dè truyền loan mỹ sắc của Nghĩa Tín quân và cơ của hắn. Nói rằng nghe đâu cả Sở vương cũng từng động lòng.
“Sứ giả Thái hầu vừa mới vào Lâm Truy, nhân vì sẩy câu bất kính với Nghĩa Tín quân lúc đó còn ở Tân Điền mà bị Tề hầu cắt tai quẳng ra ngoài. Phía Thái có lời chê bai.”
…
Trong tiếng báo cáo thao thao bất tuyệt, thư phòng trở nên rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Công tử Kính Lăng cúi đầu, mặc cho ánh nắng xuyên qua song cửa lạnh lùng chiếu lên mặt hắn. Hiện tại đang giữa tháng sáu tháng bảy, rõ ràng dương quang tựa lửa, vậy mà khi tỏa trên người trên mặt hắn lại xuất hiện mấy phần lãnh ý.
Luồng hàn khí ấy khiến cho chúng thực khách càng thêm khó thở. Rõ ràng bên ngoài nóng như thiêu như đốt, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy thư phong âm trầm buốt giá như băng.
Nửa ngày, âm giọng của công tử Kính Lăng chầm chậm cất lên, “Tốt.”
Đây là muốn bọn họ rời khỏi.
Chúng thực khách đã chờ không kịp, từng kẻ một khom lưng lui đi.
Bọn họ vừa rút, Dược công liền nhanh chân bước vào.
Lão vung tay, sau khi ra hiệu tả hữu đều thối lui thì tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, khụy gối xuống, rạp mình trên đất trầm giọng mà thưa: “Trong ba tháng này, công tử không gần phụ nhân, không lộ mặt vui, phải chăng là còn nhớ nhung Nguyệt cơ?”
Trong ngữ khí của Dược công tràn trề thất vọng, cùng hoang mang tột độ.
Công tử Kính Lăng không nâng đầu, lạnh nhạt đáp: “Không có chuyện như thế.”
Dược công lại không chịu bỏ qua, lão thoắt ngẩng mặt, ngang nhiên mà chất vấn: “Trong ba tháng này, những cơ được công tử sủng hạnh có bảy người. Song, bảy phụ nhân vào trướng mới chỉ một khắc, liền bị công tử đuổi ra. Dám hỏi công tử có việc này chăng?”
(Editor: công nhận làm vua một nước muốn ngủ với ai cũng bị chất vấn)
Dược công vừa nói tới đây, Kính Lăng công tử liền vụt đứng dậy, Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dược công, gằn giọng quát: “Chuyện phụ nhân, tự ta có chủ trương! Công hỏi chuyện nội uyển của ta, giường chiếu của ta, không khỏi quản quá rộng rồi!”
Dứt lời, hắn chẳng chờ Dược công phản ứng, liền phất tay áo, nhanh chân ra khỏi cửa phòng.