EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Âm thanh mỏng manh ở trên không trung tụ thành một đống, đấm lên người Đoạn Hành Dư, rồi rơi rụng xuống đất khắp nơi.
Đoạn Hành Dư không dám nhìn đến y, cố gắng nuốt nước miếng.
Sao có thể?
Rõ ràng y hẳn là nên thích Thái Vũ Quân.
Tại sao lại là hắn?
Lời này nói ra không hề có căn cứ.
Sau một lúc lặng im, hắn chỉ có thể tìm lý do khác, “Ngươi là hoàng tử.”
Duyệt triều thịnh hành nam phong, một ít quan gia hậu duệ quý tộc cũng có nuôi dưỡng vài nam sủng sau lưng, nhưng vẫn luôn là vấn đề không đem lên mặt bàn được.
Thân phận Tạ Thời Quyết đặc thù, nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ không chỉ là chuyện chịu một chút chỉ trích.
Huống hồ Đoạn Hành Dư cũng không phải con cháu thường dân, đến lúc đó không biết sẽ gây nên mưa gió thế nào.
Tạ Thời Quyết dường như cười một chút, nhưng trên mặt lại không xuất hiện dấu vết gì, “Ta không để bụng.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đối với ta có ý hay không…!chỉ một chút thôi.
Chỉ cần ngươi nói một câu, những vấn đề khác ta sẽ không để bụng.”
Đoạn Hành Dư cúi đầu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, với hắn mà nói tất cả mọi thứ đều xảy ra quá đột nhiên, muốn hắn nghĩ kỹ trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.
Huống hồ căn bản hắn không định ở chỗ này yêu đương, cho nên hắn sẽ không cùng Lục Minh Tịch đính hôn, cũng giống với nguyên nhân ấy, hắn cùng Tạ Thời Quyết sẽ không có kết quả.
Nếu đã chắc chắn không có kết quả, thì việc này nên một đao chặt đứt, không cần thiết phải giữ lại một tia hy vọng.
Như vậy là nghĩ cho Tạ Thời Quyết, cũng như là nghĩ cho chính hắn.
Hắn nói, “Không có.”
Không khí trầm mặc giữa hai người bắt đầu lưu động, Tạ Thời Quyết không dám đánh vỡ nó, không khí ngày càng loãng, hắn sợ câu tiếp theo Đoạn Hành Dư sẽ hoàn toàn đánh gục hắn.
Đoạn Hành Dư rốt cuộc cũng không chịu nổi trầm mặc như vậy, hắn không phải chưa từng cự tuyệt lời thổ lộ tình cảm của nữ sinh, hơn nữa mỗi lần lại càng thẳng thắn hơn.
Ngày thường hắn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng đối với loại sự tình này một chút cũng không hàm hồ, tuyệt đối không để lại một chút dấu vết ám muội nào.
Nhưng chưa một lần nào lại khó chịu như hiện tại, hắn thật sự không thích loại cảm giác này chút nào.
“Ta không biết có chỗ nào ở ta đã khiến ngươi hiểu lầm, ngươi chính là bạn tốt của ta, giống như Thái Vũ Quân, cũng giống Lâu Tri Muội, chúng ta là bạn tốt, đều giống nhau…”
“Từ trước đến nay ta cũng không nghĩ tới, ngươi có ý như vậy…”
“Được” Hắn tiến về phía trước một bước, lần này Đoạn Hành Dư không kịp lui về phía sau, bàn tay liền bị đối phương cầm lấy, “Vậy từ giờ trở đi có thể nghĩ đến phương diện này không? Có thể không?”
Đoạn Hành Dư thực mau tránh tay hắn, lông mày hơi nhíu, “Ta nghĩ ngươi không hiểu rõ ý của ta, ta không hề yêu thích phương diện này.”
Hơn nữa, nhận thức của hắn vẫn còn đang dừng ở chỗ Tạ Thời Quyết thích Thái Vũ Quân.
Càng nói đầu óc càng loạn, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì, lúc này cùng những chuyện trước kia không hề giống nhau, hắn chỉ biết họ sẽ không có kết quả, vì thế hắn chỉ nghĩ đổ hết lỗi cho những nhân tố bên ngoài, mà quên đi hỏi lại nội tâm của chính mình.
“Ta tôn trọng sự yêu mến của ngươi, nhưng không thể tiếp nhận.”
Tạ Thời Quyết nao nao, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ thất thố, “Ta thích ngươi, ngươi không thể tiếp nhận, cảm thấy ghê tởm?”
[Nao nao: Có cảm giác nôn nao do hơi lo sợ, không yên lòng hoặc hơi xao động vì một cảm xúc nào đó]
Đoạn Hành Dư đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng nghiêng đầu đi, “Không phải…”
Hắn không có nghĩ như vậy.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
“Không phải, không ghê tởm, ngươi có thể thích bất luận người nam nhân nào, nhưng không thể là ta.”
Hắn nói như vậy cũng không làm cho Tạ Thời Quyết dễ chịu hơn bao nhiêu.
Trên trán Đoạn Hành Dư bắt đầu chảy ra từng giọt mồ hôi, hắn lui ra phía sau một bước, tay phải giấu ra phía sau.
Tạ Thời Quyết vẫn luôn nhìn hắn, không có khả năng không phát hiện được động tác nhỏ này, hán thở dài, áp xuống khó chịu trong lòng, “Là do lòng ta nóng nảy, trước tiên người đi nhờ đại phu xem qua đi, rồi về sau chúng ta lại nói chuyện được không?”
“Không.” Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng lắc đầu, khép đôi mắt, khi mở mắt lại phảng phất như chứa vạn dặm băng sương, hắn muốn chặt đứt vọng tưởng cuối cùng của người quật cường trước mắt này.
“Không cần về sau, kỳ thật-“
“Ta cái gì cũng đều nhớ rõ, năm bảy tuổi ấy, trên mặt cỏ kia, cây kia, chúng ta đi leo núi…”
Tạ Thời Quyết mở to hai mắt, khó tin mà nhìn hắn.
“Tò mò vì sao ta lại đột nhiên nhớ ra?”
Ngón tay Đoạn Hành Dư bao lấy chỗ làn da bị đau đớn xoa nhẹ.
Hắn cười khẽ, “Kỳ thật ta căn bản không quên.
Ngươi cũng biết ta luôn là người không có kiên nhẫn, lúc ấy ngươi lại dính người vô cùng, mới bắt đầu ta cũng không định chơi cùng ngươi, nhưng ngươi là hoàng tử, ta không có cách nào.
Sau đó, không nghĩ ngươi lại quấn lấy ta như vậy-“
“Đoạn Hành Dư!” Tạ Thời Quyết phát run.
Đoạn Hành Dư vẫn tiếp tục, “Ta rất tệ phải không? Để cho ngươi thấy rõ ràng, Đoạn Hành Dư của ngươi từ lúc bắt đầu đã luôn lừa ngươi.”
“Còn có một việc, cùng nhau nói luôn đi.” Hắn cúi đầu cởi xuống ngọc quyết bên hông, “Ta đã muốn đổi về với ngươi từ lâu, vừa lúc nhân cơ hội này đi.”
Hắn đem ngọc quyết đặt lên bàn, rồi vươn tay trước mặt đối phương.
Tạ Thời Quyết bất động nắm lấy ngọc hoàn bên hông, thần sắc phức tạp nhìn người kia vươn tay ra, sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Tay có đau không?”
Đoạn Hành Dư sửng sốt mấy giây, thân thể khựng lại, không dám nhìn đến hốc mắt đỏ hồng của y, cánh tay giấu trong áo không nhịn được run rẩy.
Hắn đã không lưu tình nói ra tất cả điều tàn nhẫn nhất với y, vì sao bây giờ y còn quan tâm xem tay hắn có đau hay không?
Trước đây cũng vậy, rõ ràng ngày trước còn khóc đến đôi mắt đều sưng đỏ lên, ngay ngày hôm sau đã ôm một rương đồ chơi đến tìm hắn, mặt nóng dán mông lạnh cũng không tức giận, ngược lại còn cố gắng nhẫn nại dỗ người dù tính tình vụng về.
Nhưng hắn dựa vào cái gì mà cho rằng chính mình sẽ dễ dàng mềm lòng?
Cứ thích bị khổ như vậy sao?
Tạ Thời Quyết không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng nghe đến thanh âm của đối phương lại phảng phất như hàn khí toát ra từ động băng, hắn nói, “Tự ta đi tìm Diêm đại phu, không nhọc Cửu hoàng tử lo lắng.”
“Đoạn Hành Dư…” Âm thanh hắn nghẹn ngào, yết hầu giống như bị thứ gì chặn lại, vừa nói liền đau đến khó chịu.
Hắn nhìn bóng dáng người trước mắt, lúc này mới hiểu được hóa ra lời nói cũng có thể đả thương người khác, một câu đối phương nói giống như có người cầm khối băng đánh đập tâm can hắn, làm người ta vừa lạnh vừa đau.
Bị xa cách thế này so với bị y cự tuyệt làm hắn cảm giác vô lực hơn nhiều, thật vất vả mời chờ được hắn trở về, thật vất vả mới gần với hắn hơn một chút, thật vất vả dùng những ngày này bù đắp cho nhiều năm xa cách, giờ phút này lại bị chặt đứt đi cầu nối cuối cùng.
Một tiếng “Cửu hoàng tử” này làm hắn cảm giác như mọi thứ đã trở về lại mấy tháng trước, từ cái ngày đầu tiên gặp lại y ở Quốc Tử Giám.
Đã gần như có tất cả, lại thất bại trong gang tấc sao?
Tay hắn nắm thành quyền, từng ngón tay trở nên trắng bệch, “Ngươi thật sự muốn phân rõ giới hạn với ta từ đây?”
Đoạn Hành Dư dừng bước chân, mũi chân nặng nề chống mặt đất, ngữ khí lại nhẹ nhàng như đang nói đùa, “Ta vừa nói dối thôi, ngươi cũng đã nhìn ra, nương ta không thích ngươi, mà ta cũng muốn nghe lời nàng, cho nên…!Ta mong chúng ta cũng đừng nhắc về chuyện này nữa.”
“Ngọc hoàn của ta phiền ngươi đặt trong phòng.”
“Thân mình Cửu hoàng tử suy yếu, đêm nay tạm thời nghỉ lại đây đi, không cần để cửa cho ta, sau khi tìm đại phu xong ta sẽ ở lại phòng cho khách.
Ngươi muốn ở bao lâu cũng được, trên dưới Hầu phủ đều hoan nghênh ngài.”
“Đi trước.”
*
Đoạn Hành Dư vừa ở chỗ Diêm đại phu bôi thuốc, liền nghe được thanh âm của A Cần từ bên ngoài truyền vào.
Hắn bẩm báo rằng thời điểm hạ nhân đi vào chuẩn bị thu thập bàn ăn đã không thấy Tạ Thời Quyết đâu, cũng đã vào buồng trong tìm, nhưng không thấy bóng dáng y, chỉ thấy mỗi ngọc quyết của hắn, cùng một tờ giấy được đặt dưới nó và Hạo Vũ vẫn đang được buộc cổ trong sân.
Đoạn Hành Dư tiếp nhận tờ giấy, hỏi A Cần, “Vậy có nhìn thấy ngọc hoàn nào không?”
A Cần không biết đến sự tồn tại của ngọc hoàn, lúc này liền mờ mịt lắc đầu.
Xem ra hắn không để lại.
Đoạn Hành Dư mở tờ giấy ra, phía trên viết: Ngươi không cần thì ném.
Rõ ràng là chữ viết rồng bay phượng múa giống như xưa, nhưng mỗi nét cuối của từng con chữ lại phá lệ nặng nề, dường như muốn cắt qua trang giấy, như muốn đem thứ gì xé rách.
Phía dưới còn viết thêm một hàng chứ: Hạo Vũ, quà sinh nhật.
Đoạn Hành Dư đem trang giấy gấp lại, trong tay hắn nắm ngọc quyết lạnh lẽo đi vào sân.
Hạo Vũ đang đứng một góc ăn đống cỏ khô, tựa hồ vô cùng thích ý, thấy hắn tới còn thân mật dùng đầu cọ cọ.
“Công tử, vừa rồi ta thấy con ngựa này kêu mãi, ta nghĩ hẳn là nó đói bụng, liền tìm chút cỏ khô cho nó ăn.”
“Ừm.” Hắn sờ sờ Hạo Vũ, lại nghĩ tới gì đó, định vòng đến bức tường phía hậu viện nhìn xem.
Uyển Nhi vừa lúc từ bên kia bước nhanh tới, nàng thở hồng hộc, “Công tử, ta vừa thấy cửa sổ trong phòng mở ra, có rất nhiều lỗ nhỏ, ta nhờ A Mao đi ra xem thử một chút, quả nhiên ở quanh tường thấy được rất nhiều dấu chân người, xem ra Cửu hoàng tử đi ra ngoài từ đó.”
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư cau mày, đột nhiên nhớ tới quần áo trên người y có chút đơn bạc, hơn nữa y còn đang bệnh, nhiệt độ về sau sẽ lạnh không ít, cứ như vậy chạy về phủ, sợ là lại tiếp tục nhiễm phong hàn.
Đoạn Hành Dư bị thương cần tìm Diêm đại phu, A Cần đi nhờ Diêm đại phu đến phòng nhìn Đoạn Hành Dư, động tĩnh này truyền tới tai Nhị phu nhân, nàng cho người gọi Đoạn Hành Dư đi qua dùng bữa.
Vừa mới cùng Tạ Thời Quyết nói chuyện hao phí không ít tinh lực của hắn, giờ phút này hắn không còn sức lực nói một câu nào.
Chỉ ngồi yên, không có hứng thú gì, cũng không có cảm giác thèm ăn, lung tung gắp vài miếng vào miệng, con ngươi lại đờ ra nghĩ gì đó.
Tần thị gắp cho hắn một miếng thịt tôm, “Nương đã biết hết, ngươi có thể quyết đoán như thế, thật tốt, kia…”
“Nhị phu nhân-” Quản gia vội vàng tới, đánh gãy lời Tần thị, “Có khách tới chơi, hiện đã ở chính sảnh, lão gia bảo ngài đi qua một chuyến.”
Đoạn Hành Dư đi theo Tần thị đến chính sảnh, hắn vừa đến liền thấy có hai nam nhân đang ngồi cạnh nhau, trong đó có một người vừa thấy bọn họ đã lập tức chạy trốn, cúi đầu đứng một bên, hệt như bộ dáng tiểu tức phụ.
Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần.
Nam nhân còn lại nhìn ổn trọng hơn nhiều, hắn tiếp tục uống trà, dáng ngồi thong thả, nhưng vẫn mang vẻ khéo léo, hoàn toàn không giống những người khách mang dáng vẻ nịnh nọt vẫn thường tới nhà hắn.
Mắt Tần thị nhìn thẳng, nàng kéo Đoạn Hành Dư đang định ngồi vào chỗ, bỗng nam nhân đứng lên đi về phía nàng, kéo ống tay áo nàng.
Đoạn Hành Dư phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được tay hắn, chắn trước mặt mẫu thân.
Nam nhân trước mặt nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, đột nhiên cười, “Cháu ngoại của ta đã lớn thế này rồi? Lớn lên thật giống cữu cữu ngươi.”
“Cữu cữu?”
[Cữu cữu: Cậu.]
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae.