EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Hắn nhớ rất rõ ràng, khối ngọc đại sư khắc cho hắn có một con cá chép ở phía trên.
Không giống với khối ngọc này.
Đoạn Hành Dư bắt được nét kinh ngạc trên mặt đối phương, “Thấy rõ chưa?”
Người nọ vẫn giống như đầu gỗ, không hề nhúc nhích, hô hấp lại bắt đầu dồn dập.
Người ngồi ở mép giường lấy ngón tay mảnh khảnh quấn quanh đai lưng, lưu loát rút nó ra.
Bỗng Tạ Thời Quyết ngẩng đầu hỏi, “Vậy cái kia đâu?”
Tạ Thời Quyết ngơ ngẩn nhìn hắn, yết hầu lên xuống, từng lời hắn nói đều chậm chạp không nhanh nhẹn, “Ngươi…”
“Ngươi có muốn tiếp thu…” Khuôn mặt Đoạn Hành Dư dưới ánh nến nhu hòa đến không thể tưởng nổi, “Tấm lòng ta.”
Tạ Thời Quyết bị lòng bàn tay ấm áp ủ nóng hổi, hắn rất muốn duỗi tay ra, nhưng lại sợ rời đi hơi ấm này, bỗng có một ý tưởng đáng sợ nảy ra trong đầu hắn, “Có phải mẫu hậu ta ép ngươi không?”
Đoạn Hành Dư không định trả lời, đón lấy ánh mắt đối phương, cúi người ngăn lại sự tự ti của y.
Cảm xúc mềm mại nặng nề chạm lên hắn một chút, giống như con bướm lướt trên cánh hoa, nhưng đủ khiến lỗ tai Đoạn Hành Dư nóng lên.
“Ngươi…” Tạ Thời Quyết trừng mắt nhìn hắn, thân thể không dám nhúc nhích, cố gắng chuyển động đầu óc trì trệ của bản thân, suy nghĩ ra một trăm loại khả năng có thể xảy ra, “Ta không cần ngươi thương hại…”
Đoạn Hành Dư thở dài, sờ sờ vành tai nóng bỏng, không chờ y nói cho hết lời, lại một lần nữa nghiêng người tới.
Lần này hắn không rời đi, bàn tay lúc nãy sờ vành tai bây giờ đang chống bên cạnh cổ Tạ Thời Quyết, đem đối phương vây chặt chẽ trong lòng mà đè lên vách tường.
Lưng Tạ Thời Quyết dán lên vách tường lạnh băng, trừng mắt nhìn người trước mặt nhắm mắt lại, hàng mi dài không nhịn được mà rung động.
Tạ Thời Quyết cảm thấy nhiệt độ trên tay thật nóng bỏng, cổ cũng nóng, làn da dán lấy làn da, hơi nóng vây quanh thân thể cả hai người.
Đoạn Hành Dư không có chút kết cấu nào nỗ lực mổ lên môi y, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, âm thanh đứt quãng không thể diễn tả vang bên tai, tiếng tim đập loạn như tiếng sấm, hơi người nóng bỏng hòa vào không khí, khiến nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng cao.
Hắn thật sự là đang “mổ” đối phương, dù sao hắn cũng không hề có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên học hôn một người, hắn khẩn trương muốn chết.
Sợ làm không tốt, sợ người nọ không tin, sợ không đủ chân thành.
Cho nên lòng bàn tay dù không ngừng đổ mồ hôi, hắn cũng giả vờ bình tĩnh.
Đoạn Hành Dư chậm rãi mở to mắt, đụng vào trán đối phương, lông mi vô tình quét lên mặt y, chóp mũi hắn quyến luyến mà nhẹ nhàng đụng chóp mũi người nọ, hắn nhẹ thở ra một ngụm, hơi nóng ẩm ướt phả lên mặt y, “Như vậy có thể chứ?”
Tạ Thời Quyết cảm thấy may mắn giờ phút này không phải ban ngày, nếu không sắc mặt của hắn nhất định sẽ bán đứng chủ nhân.
Ngón cái của đối phương đang để ở cổ, chỉ cần di chuyển một phân là đụng phải vùng mẫn cảm của hắn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, chỉ hy vọng xúc giác trên tay đừng tác loạn, lại ẩn ẩn chờ mong cái gì đó.
Đoạn Hành Dư kỳ thật đã đến cực hạn, hắn đem tay ấn ở trên vách tường rút về, cúi đầu sửa sang lại xiêm y tán loạn.
Chờ mong thất bại, thế nhưng Tạ Thời Quyết vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì trái tim hắn sẽ nhảy ra ngoài mất.
Khóe miệng còn lưu lại độ ấm, Đoạn Hành Dư bất tri bất giác cảm thấy thẹn thùng, lúc nãy hắn chưa hề chuẩn bị tâm lý một chút nào, mọi thứ đều phát sinh theo cách rất tự nhiên.
Hắn cúi đầu chỉnh lại đai lưng thật tốt, sau đó không khỏi ngại ngùng lấy tay che mặt.
Đã cố tình chủ động như vậy mà đối phương không có phản ứng, bây giờ hắn phải làm sao đây? Đoạn Hành Dư nghĩ, sẽ không có lần sau nữa đâu.
Cũng may người nọ không để hắn phải khó xử lâu, tay bị kéo xuống dưới, Tạ Thời Quyết lảng tránh tiếp xúc với ánh mắt hắn, nhìn khối ngọc trong tay, hỏi, “Đây là…!cho ta?”
“Đúng vậy.”
Tạ Thời Quyết nhìn về phía hắn, ánh mắt đối phương kiên định, không hề có một tia trốn tránh, lại tiếp tục xác nhận một lần nữa, “Thật sự? Không gạt ta?”
Đoạn Hành Dư lấy ra khối ngọc kia đưa cho hắn, kiên nhẫn trả lời, “Thật sự.
Không có lừa ngươi.”
“Có đau không?” Tạ Thời Quyết lại muốn cởi đai lưng hắn ra.
“Đã không còn đau.” Vừa rồi do tình thế cấp bách nên hắn mới làm như vậy, đến khi xong việc mới cảm thấy bản thân không đủ rụt rè, hiện giờ hắn quả quyết sẽ không có khả năng hắn làm như vậy nữa.
Hắn bắt lấy tay Tạ Thời Quyết, “Không có việc gì.”
Bất đồng với sắc mặt hồng nhuận của Tạ Thời Quyết, bờ môi hắn có chút tái nhợt.
Dù sao chính mình cũng đã tự thể nghiệm qua, biết làm thứ này đau đớn như thế nào, Tạ Thời Quyết không yên tâm, “Để ta nhìn xem.”
“Đã bôi thuốc rồi, hiện tại có xem cũng không nhìn thấy gì.” Da mặt Đoạn Hành Dư mỏng, hiện tại chỉ muốn dời đi lực chú ý của đối phương.
Hắn cởi ngọc hoàn cùng ngọc quyết từ bên hông xuống, nhìn y một cái, “Đại ca ngươi đem ngọc hoàn trả lại cho ta, ý của ngươi là vậy sao?”
“Ta…!Không phải!” Tạ Thời Quyết đoạt lại ngọc hoàn từ trong tay hắn, sắc mặt thay đổi, đúng là hắn từng nghĩ tới…!Nhưng không giống với hiện tại, “Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, đầu óc ta hồ đồ!”
Hắn luống cuống tay chân định đeo lại ngọc hoàn, nhưng hiện giờ hắn chỉ mặc mỗi trung y, không có đai lưng.
Hắn chỉ có thể đem ngọc hoàn cùng ngọc khuynh tâm nắm trong tay gắt gao, cặp lông mày cong cong rủ xuống, “Ta không muốn đưa ngươi đâu, hai thứ này cả đời đều là của ta.”
Đoạn Hành Dư đem ngọc quyết treo lại bên hông, thấp giọng nỉ non, “Được.”
Giờ phút này cảm xúc của Tạ Thời Quyết vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, hắn mừng như điên, nhưng nội tâm vẫn còn thấp thỏm, thấy bộ dáng hạ mi nhu thuận của y, hắn lại bắt đầu đau lòng, bàn tay vuốt ve bề mặt hoa văn hải đường trên khối ngọc, “Kỳ thật ngươi không cần phải làm cái này, rõ ràng là rất đau.”
“Vậy còn ngươi?”
Tạ Thời Quyết nhíu mi lại, giống như tự hỏi cái gì đó, “Ta không giống…”
Cụ thể là không giống chỗ nào, hắn cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy Đoạn Hành Dư không nên bị thương tổn hay khó chịu, y nên được bảo hộ thật cẩn thận.
“Ta muốn chứng minh chân tình của ta đối với ngươi.
Nên nếu ngươi không cần, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta sẽ tin…”
Hắn chính là người dễ thỏa mãn như vậy.
Bị câu nói của đối phương làm mềm lòng đến rối tinh rối mù, Đoạn Hành Dư nâng đôi tay phủng khuôn mặt y, thêm nhiều phần nghiêm túc mà nói, “Ngươi nghe này, tình cảm của chúng ta đều giống nhau, không phải vì ngươi nhận ra tấm lòng của bản thân trước thì sẽ kém ta một bậc.”
Đều nói trong chuyện tình cảm người động tâm trước sẽ là người thua, nhưng hắn không muốn mối quan hệ này trở nên như vậy.
Hô hấp Tạ Thời Quyết cứng lại.
“Ở trước mặt ta, ngươi không cần cẩn thận như vậy.
Ngươi cho ta, ta cũng muốn cho ngươi giống như thế, mặc kệ là thật tình hay nguyên do gì khác.” Đoạn Hành Dư thực nghiêm túc, ánh mắt kiên định, “Tuy rằng ta biết những thứ ta có ngươi nhất định cũng sẽ có, thậm chí còn tốt hơn của ta, nhưng ta sẽ tận lực, cho ngươi những thứ tốt nhất mà ta có.”
Hắn còn có một bụng lời muốn nói, nhưng Tạ Thời Quyết không cho hắn cơ hội, nhanh chóng chiếm cứ lấy hô hấp của hắn.
Đoạn Hành Dư còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt đã bị người che kín, hắn chỉ có thể cảm nhận được phần thịt mềm mại trong bóng tối.
Hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác được bàn tay Tạ Thời Quyết vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động mạch ở cổ bị ấn nhẹ, nơi ấy nhảy lên vô cùng sinh động.
Khớp hàm bị cạy ra, thịt lưỡi ướt nóng xâm nhập vào, hắn khẽ nhếch miệng, run rẩy thừa nhận xúc cảm xa lạ.
Hai người bị động cùng nhau trao đổi hô hấp, sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác đều tụ tập về một chỗ mà cảm nhận vô cùng rõ ràng, hắn đang được đối đãi vô cùng ôn nhu.
Âm thanh mút mát cùng thở dốc hòa quyện vào nhau, hắn dường như không còn khống chế được bản thân, dần dần cảm thấy không còn thỏa mãn, hô hấp càng trở nên xâm lược dồn dập, hắn bắt lấy vật liệu may mặc mỏng manh, nức nở kêu lên.
Một tiếng này như chất xúc tác, Tạ Thời Quyết liền chống vai đem hắn đè xuống dưới thân.
“Bộp-“
“A-“
Đoạn Hành Dư thấp giọng hừ một tiếng, động tác trên người đột nhiên im bặt, ngón tay y còn đang quấn quanh đai lưng hắn.
Sau một lúc lâu, y mới ngồi dậy xem hắn, đồng thời chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp.
Hắn mặt đỏ tim đập, hai mắt mê mang phiếm nước mắt, có chút xấu hổ, “Đụng đến miệng vết thương…”
Tạ Thời Quyết hô hấp dần dần vững vàng, ánh mắt thanh minh, đem từng nếp uốn trên xiêm y hắn sửa sang lại, cúi đầu khẽ chạm vào chóp mũi hắn, “Thực xin lỗi, là do ta nóng vội…”
“Không phải tại ngươi.” Đoạn Hành Dư buột miệng thốt ra, nói xong lại càng cảm thấy kỳ quái.
Hắn chống thân mình ngồi dậy, đề cập đến bữa tối cùng Tạ Thời Quyết, nói hắn đói bụng rồi.
Nghe được bên trong truyền ra âm thanh, nha hoàn ở ngoài vui vẻ ra mặt, liền nhanh chóng chạy vội đến phòng bếp nhỏ.
Bữa tối rất mau được đưa ra, sợ miệng vết thương của hắn bị ảnh hưởng, Tạ Thời Quyết liền phân phó người làm chút cháo tới, còn có vài món ăn nhẹ tinh xảo.
Tạ Thời Quyết không cho hắn lộn xộn, chỉ cho người đem bàn gỗ đặt lên giường.
Tiểu Đình bưng đĩa tiến vào, thấy tinh thần của điện hạ đã tốt lên rất nhiều, trên mặt hắn liền không giấu được tươi cười, cao hứng khua tay múa chân nhắc nhở, “Điện hạ, ngài nên ăn nhiều một chút!”
Đi theo phía sau hắn là Tiểu Thụy không có vui vẻ như vậy.
Thấy Đoạn Hành Dư dựa trên giường, tóc tai hỗn độn, cổ áo cũng không ngay thẳng, mặt hắn càng lạnh hơn.
Chỉ khi nhìn về phía Tạ Thời Quyết sắc mặt hắn mới có chút hòa hoãn, “Điện hạ, hay ra bên ngoài ngồi ăn đi?”
“Ở chỗ này ăn là được.” Hắn vừa nói vừa nhìn Đoạn Hành Dư, “Ngươi không thể lộn xộn.”
“Để ta chia thức ăn.”
Lúc này lực chú ý của Tạ Thời Quyết chỉ dính trên một mình Đoạn Hành Dư, đầu cũng không chuyển mà từ chối, “Không cần.”
“Các ngươi ra bên ngoài chờ đi.”
Khó có dịp hai người ở bên nhau, hắn không muốn bị người không liên quan quấy rầy.
Thời điểm không tình nguyện bị Tiểu Đình lôi kéo ra ngoài, Tiểu Thụy nghe được thanh âm ôn nhu đến chảy nước của Tạ Thời Quyết, “Ta đút ngươi.”
Trên mặt đã không còn độ nóng như lúc nãy, Đoạn Hành Dư chỉ lắc đầu nói không cần.
Tạ Thời Quyết lời lẽ chính đáng, “Sợ lại đụng phải miệng vết thương của ngươi.”
Hắn quơ quơ tay phải, “Bên tay này không có việc gì.”
Tạ Thời Quyết lại không vui, dùng muỗng nhỏ múc từng ngụm cháo, thổi thổi, kiên trì đút đến bên miệng hắn, “Ta muốn đút ngươi, nghe lời.”
Giọng điệu giống như dỗ ngọt tiểu hài tử, Đoạn Hành Dư đành há mồm, ăn vào miếng cháo có độ ấm vừa phải.
“Ngươi cũng ăn đi.”
“Ừm.” Tạ Thời Quyết cũng tự mình ăn một miếng, dùng đúng cái muỗng vừa đút Đoạn Hành Dư ăn.
“Ăn cái này đi.”
Đoạn Hành Dư ăn từng món một, từ sáng đến giờ hắn vẫn chưa ăn cơm, nhưng khẩu vị hắn không được tốt lắm, không muốn ăn thịt thà dầu mỡ, vì thế đều đẩy hết các món đến trước mặt Tạ Thời Quyết.
Đối phương một tay cầm chén một tay cầm muỗng vô tội mà nhìn hắn, “Ta không còn tay.”
“Để ta tự ăn đi.” Hắn duỗi tay muốn lấy lại cái muỗng, lại bị y né tránh.
“Ngươi đút ta một miếng đi.” Tạ Thời Quyết ý cười hớn hở..