Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 87: Trận cháy vào ngày mưa



Chờ Lâm Gia giúp bọn hắn trị liệu xong, cả người ông đều hư thoát, ngay cả đứng cũng không được.

“Đa tạ Lâm tiên sinh.” Ngũ gia nói lời cảm tạ với Lâm Gia, sau đó nói với tiểu đệ ở phía sau, “Mau đỡ Lâm tiên sinh đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”

Tô Duệ Triết nhìn hai tiểu đệ đỡ lấy Lâm Gia đến phòng ngủ bên cạnh, bố trí bên trong tương tự ở đây, liếc mắt một cái liền thấy một cái giường lớn cỡ hai người nằm, đệm chăn đều mới, sau khi Lâm Gia được đỡ lên giường liền trực tiếp ngủ.

“Dị năng của Lâm tiên sinh tương đối đặc thù, mỗi lần sử dụng xong đều sẽ đặc biệt mệt, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Ngũ gia thấy Tô Duệ Triết liên tục nhìn về phía Lâm Gia, hẳn là lo lắng đối phương, liền chủ động giải thích.

Tô Duệ Triết không tỏ ý kiến gật gật đầu, cũng không có ý tứ trả lời.

Nếu đã không có việc gì, Ngũ gia để Lý Bân phụ trách đăng ký lại đây, tiến hành đăng ký cho đám người Triển Vân, hắn thì cẩn thận đứng ở một bên câu được câu không cùng bọn họ tán gẫu, muốn từ trong miệng bọn họ lấy thêm nhiều tin tức. Những người này thực lực quá mạnh, nếu gia nhập căn cứ để cho huynh đệ bọn họ sai sử thì còn dễ nói, nếu không thể thì rất khó giải quyết.

Triển Vân cũng lười vô nghĩa cùng hắn, trực tiếp biểu lộ ý tứ, bọn họ chỉ đi ngang qua tránh mưa, cũng không định ở lâu, không nói là từ đâu tới, chỉ nói là muốn đến Tây Bắc. Ngũ gia nghe xong mới thoáng an tâm một chút, hy vọng mưa nhanh dừng lại để có thể tiễn cái khoai lang nóng phỏng tay này đi.

Sau khi đăng ký xong thông tin cơ bản, mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Ngũ gia cùng Thất gia vẫn kinh ngạc một chút, trách không được đội ngũ chỉ có chín người lại dám lên đường đi xa như vậy.

“Như thế nào? Không tin? Có cần chúng tôi chứng minh một chút hay không?” Trình Kiều lại khinh thường đâm một câu.

“Không không không…… Không cần.” Ngũ gia thật sự sợ vị bà nội này, liên tục xua tay, “Chuyện trước đó đều là hiểu lầm, là chúng tôi không đúng, như vậy đi, chỗ ở hôm nay của mọi người để chúng tôi cung cấp, không lấy một xu.”

“Cũng không tệ lắm nhỉ.”

Ngũ gia thật sự là giận mà không dám nói gì, cười nịnh nọt, lại dẫn mọi người xuống.

Chỗ ở mà Ngũ gia an bài cho bọn họ là một căn nhà ba tầng, coi như cũng là một chỗ ở tốt, đồ đạc trong phòng cũng tương đối an toàn, nhưng bởi vì lâu rồi không có người quét dọn nên đặc biệt dơ bẩn rối loạn.

“Mấy người để cho chúng tôi ở nơi này?” Trình Kiều vừa thấy hoàn cảnh căn phòng liền nhăn chặt lông mày.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Các vị, cùng lên đi!

“Xin lỗi, xin lỗi, phòng trống của căn cứ chúng tôi đều như thế này, tốt xấu gì trong phòng còn có đồ đạc, quét tước sạch sẽ một chút là có thể ở.”.

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||

Ngũ gia cũng không có nói láo, đời này căn cứ Lâm Thành không có máy phát điện năng lượng mặt trời để cung cấp điện, cho nên quy mô của căn cứ không thể so với kiếp trước, lăn lộn hơn ba tháng nhưng quy mô căn cứ vẫn chỉ là loại nhỏ. Lâm Thành cũng không có gì đặc biệt để các đội ngũ căn cứ khác đến.

Tới căn cứ Lâm Thành đều là người sống sót đến nhờ cậy, dựa theo quy củ của căn cứ mà giao nộp lương thực, sau đo tìm đại nơi nào đó để ở, giao tiền thuê theo tháng, những thứ khác căn cứ sẽ không quản, dọn dẹp phòng ốc đều tự giải quyết. Căn phòng này vốn dĩ Ngũ gia định để lại cho bản thân ở, nhưng nơi này cách quá gần khu rác rưởi, hoàn cảnh quá kém nên hắn mới đi tìm chỗ khác.

Hắn nghĩ dù sao bọn Triển Vân chỉ ở một hai ngày, hẳn là không quan trọng.

Trình Kiều còn muốn nói gì đó nữa, lại bị Triển Vân ngăn cản, Triển Vân chỉ muốn những người này nhanh cút đi, để bọn họ có thể nghỉ ngơi.

“Cảm ơn. Chúng tôi ở nơi này là được rồi.” Triển Vân nói với Ngũ gia.

“Được được được, có cần tôi kêu người lại đây quét tước một chút hay không?”

“Không cần, chúng tôi tự làm được.”

“Vậy được, chúng tôi liền không quấy rầy các vị nghỉ ngơi.” Ngũ gia cúi đầu khom lưng, chuẩn bị cáo từ.

Lúc đám người Ngũ gia cùng Thất gia chuẩn bị rời đi, Thất gia đột nhiên cảm thấy cổ chân đau xót, phát hiện cổ chân bị một con mèo đen từ nơi nào chạy ra cắn một cái.

“Tiểu Hắc!” Đội ngũ Triển Vân đột nhiên nhớ đến lần sau khi Tiểu Hắc cắn Trịnh Gia Hòa, thì phát sinh một màn quỷ dị, tức khắc kinh hãi không thôi, bọn họ lo lắng Tiểu Hắc sẽ trao đổi thân thể với Thất gia.

Lại không nghĩ rằng, sau khi Tiểu Hắc cắn Thất gia xong, nó ngẩng cái đầu nhỏ bước nhẹ đi sang một bên, tình cảnh mà bọn họ tưởng tượng cũng không có phát sinh, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Xin lỗi, con mèo này là thú cưng của đứa nhỏ trong nhà, có lẽ là nó muốn báo thù cho chủ nhân của mình đi, ha ha.” Trịnh Gia Hòa giả ngu giả ngơ cười ngây ngô hai tiếng.

Chuyện nổ súng đả thương đứa bé vốn dĩ là gã vô lý, hiện tại con mèo này cắn gã, gã cũng không thể căn lại, Thất gia nhìn nhìn vết thương trên cổ chân mình chảy một chấm máu, chỉ đành phải nhịn xuống, cùng Ngũ gia rời khỏi đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

“Vậy tôi cũng đi đây, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ Phượng Anh biết điều, không tiếp tục ở lại quấy rầy bọn họ, cũng rời đi.

Tất cả mọi người đều đi khỏi, Trịnh Gia Hòa liền nắm lấy mèo con, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, giáo huấn nói: “Không nên cắn bậy a! Người không sạch sẽ nào cũng cắn! Biết dơ không?!”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hắc phi thường nhân tính hóa mà lộ ra biểu tình khinh thường, há mồm phun ra một cái hỏa cầu.

“Ai da ai da!” Tóc của Trịnh Gia Hòa bị hỏa cầu đốt cháy một chút.

“Cậu kêu la cái gì đó? Còn không nhanh lại đây hỗ trợ quét dọn?” Trình Kiều trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

“Tiểu Hắc phun hỏa cầu!”

“Cái gì?! Đây là có chuyện gì?!”

Một đám người đều vây tới trước mặt mèo con Tiểu Hắc, Tiểu Hắc phi thường nể tình lại phun ra hai cái hỏa cầu nho nhỏ.

Chỉ tiếc là Tiểu Hắc không thể nói chuyện, không có cách nào làm rõ được là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán dị năng của Tiểu Hắc có lẽ là phụ chế hoặc lấy đi dị năng của người khác.

Mọi người tạm thời để chuyện này qua một bên, tiếp tục quét tước căn phòng. Nếu không phải lo là máy hút quá ồn, khiến những người khác chú ý, Tô Duệ Triết thật muốn lấy máy hút bụi ra dùng.

May mà có dị năng Phong hệ của Trình Kiều cùng dị năng trọng lực của Triển Vân, cho nên dọn dẹp bụi bẩn phi thường đơn giản, Triển Vân dùng áp súc trọng lực đem những hạt bụi khống chế ở độ cao hơn 1m, sau đó Trình Kiều dùng gió thổi mạnh, toàn bộ bụi bẩn đều bị thổi ra bên ngoài cửa sổ.

Chỉ là làm như vậy thì chỉ sạch bụi bẩn bên trên, vẫn còn chút hôi dơ bám trên mặt sàn, muốn hoàn toàn sạch sẽ chỉ có thể tỉ mỉ lau dọn một lần nữa.

Tô Duệ Triết lấy ra mấy cái thùng nước, để Tống Thành Thư phóng nước vào bên trong, sau đó mọi người cùng nhau tổng vệ sinh, cũng không cần quét tước sạch sẽ quá, chỉ cần đủ để ở là được.

Ga giường cũ kĩ đều đem vứt, thay cái mới, chờ đến lúc bọn họ rời đi lại đem ga giường mang đi là được.

Lăn lộn hai giờ, rốt cuộc cũng quét tước sạch sẽ căn nhà.

Lúc này, mưa ở bên ngoài đã trở nên lớn hơn, tiếng sấm đùng đùng, thỉnh thoảng còn có tin chớp xẹt qua, hạt mưa lớn đập bốp bốp bên ngoài cửa sổ.

Mưa gió ẩm ướt cùng thời tiết rét lạnh như vậy, xác thật là không thích hợp để lái xe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Được rồi, cả ngày nay mọi người đều mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được.”

Mọi người rửa mặt đơn giản một chút, liền về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng mà ngủ đến nửa đêm, Triển Vân cùng Tô Duệ Triết ẩn ẩn nghe thấy tiếng la khóc vang lên.

Hai người kinh ngạc liếc nhau, đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, đường phố bên ngoài không một bóng người, nhưng khu lều trại ở đối diện lại bốc cháy dữ dội. Tuy rằng ngoài trời mưa lớn, nhưng khu lều trại có nóc nhà, cho nên nước mưa cũng không thể dập được lửa.

Xung quanh khu lều trại tập trung các loại phòng ốc giản dị rách nát, thế lửa bắt đầu lan tràn sang bên cạnh, tiếng kêu cứu không ngừng vang lên, rất nhanh đã có khói đặc cuồn cuộn.

Phía đối diện là khu lều trại rách tung tóe, trên đường theo bọn Ngũ gia đến đây thì thấy được. Triển Vân đoán là bên đó có người muốn nhóm lửa sưởi ấm, không cẩn thận khiến lửa dây vào lều dẫn tới cháy.

Rõ ràng bên ngoài mưa to nhưng lửa vẫn cháy rất mạnh, còn mau chóng lan tràn ra nơi khác.

Hai người lập tức rời khỏi giường, Tô Duệ Triết đi lấy ra hai cái áo khoác leo núi, sau khi mặc xong liền vội vàng đi xuống lầu. Lúc đi đến cửa còn gặp những người khác, xem ra đều là bị đánh thức.

“A Lương cùng lão Tống đi cùng chúng tôi, những người khác lưu lại.” Triển Vân nói xong, liền lôi kéo Tô Duệ Triết trực tiếp chạy ra khỏi cửa.

Mưa lớn như vậy nhưng bọn họ cũng không cầm dù, trực tiếp dầm mưa đi tới đó.

Bốn người bọn họ rất nhanh đã vọt đến khu lều trại, Tống Thành Thư tùy tay phóng ra hai cột nước, phun qua đám lửa.

Triển Vân, Tô Duệ Triết cùng Trương Sóc Lương chạy nhanh vọt đi vào, trợ giúp sơ tán đám người.

Sau khi đi vào bên trong, bọn họ mới thấy rõ tình huống khu lều trại, một đám người quần áo tả tơi run run rẩy rẩy ngồi thành một đoàn ở góc tường, trên mặt đất có rất nhiều cỏ khô, hẳn là được đem tới để đốt sưởi ấm, nhưng nhiệt độ không khí giảm xuống quá nhanh, cỏ khô không có tác dụng gì, liền có người bỏ thêm nhiều cỏ để đốt lửa lớn hơn một chút, do đó dẫn tới đám cháy này.

May mà bọn Triển Vân tới nhanh, khống chế được thế lửa, lại kịp thời cứu người bị nhốt ra, bởi vì không có xuất hiện tình huống thương vong.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Mấy người được cứu ra rất nhanh đã bớt hoảng sợ, nói lời cảm ơn với bọn họ.

“Không cần khách khí……” Thấy chuyện đã được giải quyết, Triển Vân vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới lại bị người gọi lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.