Màn đêm buông xuống, mọi người vừa ăn cơm chiên trứng thơm ngào ngạt, vừa nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên, Cố Vân Khê ném một quả b.o.m hạng nặng ra, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Cố Hải Triều khiếp sợ nhìn về phía em gái mình, “Cái gì? Em muốn đi đến Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc ở Hợp Phì để xem thử sao?”
Tuy nói, các trường đại học đứng đầu trong nước đều mở lớp thiếu niên, nhưng, trong lòng rất nhiều người, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc là No. 1, lực lượng giáo viên hùng hậu nhất.
Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu, “Đúng vậy, em muốn đi chiêm ngưỡng một chút, tìm hiểu tình huống cụ thể, nếu có thể, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc là lựa chọn hàng đầu của em.”
Dựa theo chính sách, lại cho phép chọn nhiều, thời gian sơ khảo của các lớp thiếu niên sẽ tách ra, để cho mọi người có cơ hội đi thi.
Nhà này không thông, thì đổi sang nhà khác.
Đương nhiên, cũng có nhiều nhà đều trúng tuyển, từ trong đó chọn lựa trường học mình thích nhất, đây là cấp bậc đại lão.
Cố Hải Triều hơi nhức đầu, “Nhưng, em còn chưa thi tốt nghiệp trung học, bây giờ còn quá sớm.”
Cố Vân Khê uống một ngụm canh xương, bỏ thêm một chút rong biển, hương vị đặc biệt ngon: “Em chỉ muốn đi xem một chút thôi, dù sao cũng không xa, mười mấy giờ là có thể đến, em cũng tìm được một người bạn, cùng đi…”
“Bạn?” Ba thanh âm không hẹn mà cùng vang lên, sáu con mắt đều nhìn chằm chằm cô.
“Là một nam sinh.” Cố Vân Khê cười giảo hoạt, mặt mày hơi cong.
Không đợi cô nói xong, Cố Vân Thải liền nóng nảy, “Không được, không được, em còn nhỏ. Anh cả, anh đi một chuyện với tiểu Khê đi.”
Một cô bé vị thành niên cùng một nam sinh kết bạn đi xa nhà, như vậy sao được? Cô chỉ nghĩ đến thôi là đã không ngủ được.
Cố Hải Ba cũng không yên tâm, cho dù em gái thông minh, nhưng cũng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt.
“Anh cả, tiểu Khê rất cố chấp, thay vì để nó lén lút đi cùng người xa lạ, còn không bằng anh đi với nó, như vậy tất cả mọi người đều yên tâm.”
“Được rồi.” Cố Hải Triều không có chút biện pháp nào với em gái mình, cô rất có chủ kiến, lá gan lại lớn, cái gì cũng dám làm. . Thách 𝑡hánh 𝑡ìm được ++ TrUmTr𝓾уện﹒𝒱𝙉 ++
“Cám ơn anh cả.” Cố Vân Khê vui vẻ nở nụ cười, “Chị hai, anh nhỏ, em về sẽ mang đặc sản ngon cho hai người nha.”
“Được, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.” Chạng vạng tối, nhà ga, người đến người đi, một mảnh đông nghịt người.
Cố Hải Triều một tay dắt em gái, một tay kéo một cái vali du lịch, cố sức chen tới chen lui trong đám người.
Cố Vân Khê đeo một cái túi xách đi theo, đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe lửa da xanh này, nhìn cái gì cũng tò mò, một đôi mắt đen nhánh liên túc nhìn xung quanh.
“Cố Vân Khê.” Là Khương Nghị, cách đó không xa, gã đang vẫy tay với Cố Vân Khê.
Cố Hải Triều hơi nhíu mày, “Đây là bạn của em?”
Lớn tuổi hơn cô, sao lại là bạn bè? Không phải là lừa anh chứ?
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ về phương hướng yêu sớm, em gái nhà mình còn chưa thông suốt, cô vẫn chỉ là một cô bé, biết cái gì chứ?
“Đúng vậy.” Cố Vân Khê kéo anh trai đi qua, “Khương Nghị, đây là anh trai tôi, Cố Hải Triều, làm quen một chút đi.”
Khương Nghị biết đây là anh cả mà Cố Vân Khê kính trọng nhất, cả người không khỏi khẩn trương lên, miệng nhếch lên, “Anh cả…”
Khóe miệng Cố Hải Triều giật giật, người này lớn hơn anh mấy tuổi, “Đừng, ngàn vạn lần đừng, cứ gọi tên tôi là được.”
Khương Nghị đỏ mặt, Cố Vân Khê cười hòa giải, “Vé đâu? Cho tôi xem đi.”
“Này, chỉ mua được hai vé giường nắm, một cái là ghế cứng.” Khương Nghị trả lại số tiền còn lại.
Là vì tiết kiệm tiền phải không? Cố Vân Khê không từ chối, ném tiền vào trong túi xách.
Xe lửa còn chưa tới, ba người đứng ở sân ga chờ, Cố Hải Triều từ trên xuống dưới đánh giá Khương Nghị, tràn ngập xem xét cùng xoi mói.
“Anh và Tiểu Khê quen nhau như thế nào? Quen nhau bao lâu rồi? Tình hình trong nhà anh thế nào?”
Làm anh trai, chiếu cố bảo vệ các em là trách nhiệm của anh, không thể để cho bọn họ ở bên ngoài kết giao bằng hữu xấu, miễn lại học xấu.
Khương Nghị đau đầu, trên đời này ai có thể lừa được Cố Vân Khê? Cô tinh như quỷ.
Nhưng phụ huynh lại có lăng kính rất khác về con em nhà mình.
Khương Nghị đành phải thành thật trả lời vấn đề của anh, ngay cả tình huống gia đình khiến gã khó xử nhất cũng nói ra.
Không sợ cái khác, chỉ sợ không mang theo gã cùng nhau phát tài.