“Là người khác đánh chúng ta, thật là xui xẻo.”Khương Nghị được Cố Hải Ba đỡ vào.
Mọi người nhìn thấy hai người m.á.u me đầm đìa đi vào thì bị dọa sợ.
“Aaa…..”Hoắc Minh Duyệt hét to một tiếng, lao nhanh về phía phòng mình rồi khóa cửa lại.
Cố Vân Thải vội vàng lấy ra hòm thuốc đã chuẩn bị sẵn giúp bọn họ xử lý vết thương, nhưng m.á.u quá nhiều, có chút không cầm được.
Cố Vân Khê ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu chỉ có một ý niệm, oa oa, tình tiết quan trọng tới rồi! Nhưng, hướng đi có chút thần kỳ!
Tề Tĩnh cho là cô bị dọa sợ: “Đừng sợ, nhìn m.á.u có vẻ nhiều thôi, không đau”.
Cố Vân Khê còn chưa kịp phản ứng, Tề Thiệu đã hiểu, ánh mắt nhìn y đều không đúng.
“Tề Tĩnh”.
“Ông nội”. Tề Tĩnh lúc này mới nhìn thấy Tề lão gia, trong lòng hoảng hốt, vậy mà để cho trưởng bối thấy được lúc y chật vật nhất.
“Chú nhỏ, sao hai người lại ở đây?”
Sắc mặt ông Tề rất khó coi, lập tức gọi một cuộc điện thoại, bảo tài xế lái xe tới.
“Trước tiên đừng nói chuyện, mau đến bệnh viện xem xét vết thương”.
May là bệnh viện cách nơi này không xa, đêm hôm khuya khoắt vào cấp cứu, Khương Nghị chỉ bị thương ngoài da.
Tề Tĩnh thì có chút thảm, má phải bị d.a.o rạch một đường, chỉ còn một cm thì kéo tới hốc mắt, thiếu chút là bị mù.
Coi như trong cái rủi có cái may.
Tề lão gia càng nhìn càng tức giận: “Ai đánh cháu? Ông sẽ báo cảnh sát”.
Tề Tĩnh kiên cường, bị thương như vậy cũng không kêu thảm, khâu mười lăm mũi cũng không lên tiếng.
“Cháu không biết, bọn họ ngăn cản cháu đòi tiền, cháu không cho liền xông lên đánh, may mắn có Khương Nghị tới tìm cháu…”
“Muốn tiền không muốn mạng, bình thường cũng không thấy cháu ngốc như vậy.”Tề lão gia tức giận không nhẹ, tuy rằng ông không quá coi trọng đứa cháu này, nhưng cũng không bạc đãi nó, sao có thể nhẫn nhịn để người khác khi dễ đến trên đầu cháu của ông? Nghe Tề lão gia tử quở trách, trong lòng Tề Tĩnh có một loại vui vẻ quỷ dị, ông nội rốt cuộc đã nhìn thấy sự tồn tại của y.
Một bóng đen tiến tới, bàn tay nhỏ bé của cô nâng cằm cậu lên, Tề Tĩnh theo bản năng tính né tránh, nhưng sau khi thấy rõ mặt đối phương, động tác dừng lại.
“Sao…… Sao vậy?”Y lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Cố Vân Khê nhìn chằm chằm vết thương của y hồi lâu, đây chính là thời điểm mấu chốt tình cảm nam nữ chính có sự thay đổi? Nữ chính sớm biết nam chính phải trải qua kiếp nạn này, cô ta không tính né tránh, mà muốn chờ thời cơ.
Hai người vốn chỉ là bạn bè nhưng trải qua lần này sống c.h.ế.t có nhau, lúc hoạn nạn thấy chân tình, nam chính liền nảy sinh tình cảm khác giới với nữ chính …
Hiện tại người “sống c.h.ế.t có nhau”với nam chính bị đổi thành Khương Nghị, ai biết được giữa hai người có thể phát triển một đoạn tình cảm hay không?
Không biết sao cô có chút muốn cười trên nỗi đau người khác: “Chậc chậc, người ta đây là cố ý làm tổn thương mặt của anh, sẽ không bị hủy dung chứ?”
Tề Tĩnh rũ mắt, che đi cảm xúc phức tạp: “Vậy cô đừng nhìn nữa”.
Tề Thiệu hơi nhíu mày, đẩy xe lăn tiến lên, kéo tay Cố Vân Khê xuống, “Tiểu Khê, em bị chê rồi”.
Tề Tĩnh mạnh mẽ ngẩng đầu, động tác quá mạnh, động đến miệng vết thương vừa khâu xong, y đau đến mức hít vào.
Cố Vân Khê một chút cũng không có cảm giác bị chê, tròng mắt đảo quanh, “Tôi cảm thấy người ta chưa chắc là vì tiền mà động thủ”.
Khương Nghị là người có tâm trạng hóng hớt lớn nhất ở đây: “Chẳng lẽ có người ghen tị hắn lớn lên đẹp mắt, muốn hủy khuôn mặt này của hắn? Không phải chứ, ai mà ác độc như vậy?”
Cố Vân Khê liếc mắt nhìn gã: “Anh giỏi ảo tưởng như vậy không đi viết kịch bản thật đáng tiếc”.
Khương Nghị khoa trương làm tư thế mời: “Vậy cô nói thử đi”.
“Tôi cảm thấy khuôn mặt này của Tề Tĩnh quá gây chú ý, trêu hoa ghẹo bướm, ở trường học có không ít nam sinh nữ sinh thích y, có người ghen tuông, muốn cho y một bài học…”Cố Vân Khê ăn nói lung tung.
Tề Tĩnh trợn mắt há hốc mồm, cô nghiêm túc sao? Nói hươu nói vượn còn ra dáng chững chạc nghiêm túc, thật sự được không?
Khương Nghị bắt lấy chỗ mấu chốt: “Chờ một chút, sao lại nói là nam sinh nữ sinh đều thích hắn?”
Cố Vân Khê cho gã một ánh mắt vi diệu, Khương Nghị nháy mắt bắt được trọng điểm, khóe miệng co rút: “Cô còn giỏi tưởng tượng hơn cả tôi, này, cho cô bút này, đi viết kịch bản đi”.
“Hả?”Giọng nói của Cố Vân Khê có chút nguy hiểm.
Khương Nghị lập tức đổi giọng: “A, không không không, cô nói rất hay, nói rất đúng.”