Thâm Thành, Cố Vân Khê vừa xuống máy bay liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trong đám người, Tề Thiệu mặc một thân áo trắng, trông anh tựa như ‘hạc đứng giữa bầy gà’, cực kỳ nổi bật.
“Tiểu Khê, tôi ở đây.”
Cố Vân Khê bước nhanh tới chỗ anh: “Trời nóng như vậy sao anh lại chạy tới đây? Không phải đã nói gặp ở khách sạn rồi sao?”
“Tôi muốn gặp em sớm một chút.”Tề Thiệu rất tự nhiên tiếp nhận hành lý của cô, “Sớm một khắc cũng tốt, dù sao tôi cũng rất nhớ em.”
Hoắc Vân Sơn đi theo phía sau:…
Giới trẻ các người bây giờ cũng thật buồn nôn nha!
“Tề Thiệu, chân cậu đã khỏi chưa?”
Tề Thiệu lúc này như mới nhận ra sự tồn tại của anh, không khỏi bất an. Tại sao lại là anh ta? Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi sao? Nhưng hiện tại hắn không thể hỏi được.
“Cũng đã ổn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Đoàn người tán gẫu vài câu, ngồi xe trực tiếp đi tới khách sạn Ngũ Hồ.
Cố Vân Khê vẫn đặt phòng như lúc trước, vì cô thích phong cảnh ở nơi này.
“Tôi đã đặt phòng ở khách sạn Ngũ Hồ rồi, anh hiện đang ở đâu?”
“Sao cô không ở khách sạn mà tôi đã giới thiệu cho cô?”Tưởng Quảng Xương giả vờ đi công tác để tới đây. Ban đầu, cũng vì để an toàn, anh ta và Cố Vân Khê phải tách ra nhau.
Vì thế, anh ta cố ý đến sớm hơn một ngày.
“Tôi không có thói quen đặt sự an toàn của mình vào trong tay của người khác, đó là hành vi ngu xuẩn.”Cố Vân Khê nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của đối phương, “Tôi còn đem theo một vệ sĩ bên người để bảo vệ tôi, phòng trường hợp bất trắc.”
Nghe đến đây, Tưởng Quảng Xương không khỏi khiếp sợ nói: “Cô phải làm đến mức như vậy sao?”
Cố Vân Khê nghiêm trang nói, “Về tình về lý, dù sao tôi vẫn còn là một đứa trẻ, đối mặt với thế giới hiểm ác như thế này, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Điện thoại một hồi im lặng, đối phương dường như bị nghẹn, không biết nói gì nữa.
“Thôi được rồi, cô cứ chờ điện thoại của tôi đi.”
Cố Vân Khê cúp điện thoại, có chút bất an Trực giác nói cho cô biết, sự tình không đơn giản như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết một chút được không?”
Cố Vân Khê nhìn Hoắc Vân Sơn một cái, chuyện này phải dỏ hắn quyết định.
Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu, chỉ số thông minh của tên tiểu tử này cũng cao, lại nói dù sao Thâm Thành này cũng là địa bàn của hắn, tất cả quyền kinh doanh khách sạn này cũng nằm trong tay hắn. Vậy thì bọn họ nói cho hắn biết cũng không sao, nói không chừng hắn còn có thể giúp bọn họ một tay.
Lúc này Cố Vân Khê mới nói đơn giản sự tình lại một lần cho Tề Thiệu biết.
Tề Thiệu càng nghe, càng nhíu mày nói: “Việc này có chút không thích hợp. Giao dịch chỗ nào không được, vì cái gì nhất định phải để cho em ngàn dặm xa xôi chạy tới đây mới dược chứ?”
“Anh nói rất đúng, bọn họ còn nói muốn tìm kỹ sư kiểm tra phần mềm này, dù sao có một số chuyện ở trong điện thoại nói không rõ ràng, phải đến tận nơi mới xác nhận được.”Cố Vân Khê không khỏi phì cười, lời này nghe thì vô cùng hợp lý, nhưng kỳ thật, vẫn còn có rất nhiều lỗ hổng.
Tề Thiệu trong mắt âm trầm: “Chỉ là mấy chiếc xe nhập khẩu mà thôi, có cần phải làm quá như vậy không chứ?”
Mấy chiếc xe nhập khẩu mà thôi? Khóe miệng Hoắc Vân Sơn giật giật, tiểu tử này cũng là một người không có thường thức, kẻ quái dị.
Bỗng nhiên giọng nói của bất ngờ Tề Thiệu vang lên: “Tiểu Khê, đêm nay tôi ngủ lại đây luôn có được không?”
“Phốc.”Đồng tử Hoắc Vân Sơn vô cùng chấn động, như không thể tin được. Tiểu tử này đang nói cái gì vậy? Anh ta không nghe lầm chứ?
Sau đó, trong lòng không biết từ đâu dâng lên một cỗ tức giận, “Tiểu Khê còn chưa trưởng thành, cậu cũng đừng có quá đáng, người anh họ là tôi vẫn còn ở đây đấy.”
Một tiếng kêu anh, cả đời đều là anh. Kỳ thật, từ trước đến giờ anh luôn coi Cố Vân Khê là em gái ruột của nhà mình.
Ngay cả ông nội của anh cũng coi Cố Vân Khê là con cháu trong nhà.
Tề Thiệu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta: “Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Anh…Thật sự là không được, tức c.h.ế.t tôi mà! Toàn nghĩ những chuyện không đâu.”
Lần này, Hoắc Vân Sơn cũng hiểu được lời nói của Tề Thiệu không giống với suy nghĩ của anh, nhưng càng là như vậy anh lại càng muốn chửi tục hơn, rõ ràng là hắn nói bậy trước nha!