Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 436



Sau đó, ông ta chuyển quân sang HK, kiếm chế nguồn tiền Hồng Kông, dưới sự tấn công mãnh liệt của họ, thị trường HK suýt đã bị sụp đổ, nếu không phải nhờ vào chính phủ nước ta quyết đoán, e rằng HK cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.Tuy nói là nước bọn họ thắng thảm, bảo trụ được chế độ tỷ giá hối đoái hiện hành, nhưng kỳ thật, khi tên kia rời đi thì tài khoản lại có thêm hàng tỷ đô la.

Đây cũng là một trong những sự kiện khiến Cố Vân Khê luôn canh cánh trong lòng.

Tuy rằng thời gian này đoạn lịch sử kia còn chưa có phát sinh, nhưng sang năm ông ta sẽ liền muốn tấn công bảng Anh, lúc này đoán chừng ông ta đã bắt đầu mài đao soàn soạt. Một khi đã nếm được ngon ngọt thì làm sao có thể dừng lại được?

Đúng rồi, lúc trước ông ta cũng đã từng tấn công chính phủ nước R, từ đó kiếm được hơn một tỷ đô la, nhưng đó cũng là chuyện sau này.

Loại người như vậy lại còn không biết xấu hổ tự xưng là nhà từ thiện toàn cầu, mấy chục năm qua vẫn không ngừng điên cuồng cấu xé ngân khố của quốc gia bọn họ, nhưng khi gặp chuyện lại quay lại trả đũa, nói xấu.

Cho nên, nếu cô không chơi ông ta, vậy thì chơi ai đây?

Kế tiếp lời nói càng cần được giữ bí mật, đoàn người dời trận địa đi, đổi sang phòng của Tề Thiệu để mật đàm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Đây là một tòa nhà ba tầng với phong cách đúng chuẩn của nước ngoài, bố trí rất thanh nhã.

Tề Thiệu dẫn bọn họ lên lầu hai, lầu hai gồm có hai căn phòng cùng một thư phòng.

Cố Vân Khê đã tới đây một lần, nhưng cũng chưa từng vào phòng ngủ dành riêng cho cô.

Bảo mẫu đưa hoa quả cùng nước trà lên, sau đó liền yên lặng lui ra, Cố Vân Khê đem phần điểm tâm đã đóng gói mang về từ nhà hàng đặt ở trên bàn trà, cười híp mắt mời mọi người ăn.

Lúc này, ai còn có tâm tình ăn cái gì chứ?

Đổng tiên sinh nhìn về phía Tề Thiệu, nói: “Cứ nói hết suy nghĩ của cháu đi.”

Tuy rằng ông tiếp xúc với Tề Thiệu không nhiều lắm, nhưng người thừa kế Tề gia này từ lâu đã có danh tiếng là thiên tài.

Ngay từ đầu Tề Thiệu cũng không muốn chơi lớn như vậy, nhưng Cố Vân Khê muốn chơi như vậy, vậy hắn sẽ ở bên cô.

Đồng hội đồng thuyền, cùng chung hoạn nạn.

“Cháu dự định sẽ nhanh chóng kết thúc chiến dịch trong vòng hai tuần, nhanh chóng rút tiền, khiến cho bọn họ trở tay không kịp.” Khuôn mặt trẻ trung của hắn tràn đầy tự tin: “Trước đây, cháu đã căn cứ vào các tình huống bất đồng để diễn tập qua vô số lần, cũng làm mô hình, tỷ lệ thành công vẫn luôn rất lớn, duy chỉ có…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 529

“Chúng ta còn trẻ, kinh nghiệm đối với vấn đề này vẫn không đủ, hai vị có thể giúp chúng cháu một tay được không?” Kết thúc không chỉ cần kinh nghiệm, còn cần xây dựng con đường, lộ tuyến nhất định, mới có thể san bằng, rút về trong êm đẹp.

Đổng tiên sinh gõ nhẹ mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Cái này không thành vấn đề, cho dù chúng ta không tham dự cũng có thể hỗ trợ được.”

Tằng tiên sinh nhịn không được hỏi: “Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Nói thật, hai người trẻ tuổi này hiện vẫn còn là sinh viên, căn bản không có kinh nghiệm làm việc về phương diện tài chính này, ông làm sao có thể yên tâm được? Nhưng mà, trên người hai người này lại luôn có một loại ma lực khó hiểu, câu lấy khiến cho ông muốn đánh cược một phen.

“Sáu mươi đi.”

Rủi ro càng lớn, phần thưởng càng lớn, điều này đúng với bản chất của kinh doanh và đầu tư.

“Không có dự án đầu tư nào kết quả thành công tuyệt đối.”

Đổng tiên sinh muốn hạ quyết tâm này đã khiến ông suy nghĩ rất lâu, mặc kệ là từ bỏ hay là hợp tác, đều là một lựa chọn vô cùng khó khăn.

“Các vị định đầu tư bao nhiêu tiền?”

Cố Vân Khê hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, sự tình liên quan đến khối tài sản lớn đến như vậy, có cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 94: Hệ thống: Ba ơi có ma!

“Tài chính cháu có thể sử dụng là 10%, Tề Thiệu có 1%.”

Khóe miệng Đổng tiên sinh không khỏi co rút, đây là một tỷ của Mạc gia nha, cô thật sự có thể buông được.

Ừm không đúng, trong đầu ông bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ. “Tiểu Khê, cháu đổi ý muốn quỹ gia tộc của Mạc thị, khi đó, có phải hay không đã nghĩ đến ngày này?”

Cố Vân Khê cười mà không nói.

Đổng tiên sinh ngây dại, ông đã đoán trúng rồi sao? Không phải chứ? Cô đây là đã có kế hoạch từ lâu trước đó rồi sao?

Nhìn thì tuy có chút tùy hứng lỗ mãng, nhưng kỳ thật, tâm tư của cô cũng quá thâm trầm đi.

Tăng tiên sinh tâm tư xoay chuyển, nói: “Hai người đây là đánh cược tất cả tài sản của mình sao? Có phải quá liều mạng hay không? Nói thật, có số tiền này đã đủ cho mấy đời của hai người không lo ăn không lo mặc rồi.”

“Không đủ.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, “Chút tiền này nhìn thì nhiều, nhưng qua mười năm hai mươi năm nữa cũng không tính là gì. Lần này cơ hội khó có được, cháu muốn thử xem, hơn nữa cháu còn muốn dùng đòn bẩy để thu lại gấp đôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.