Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 482



Nhìn bộ dáng không đáng giá tiền của anh ở bên kia, Cố Hải Ba bĩu môi, đúng là mắt của cậu không có đủ dùng nha, sau khi anh trai có bạn gái liền giống như thay đổi thành người khác vậy.

Vừa quay đầu, anh đã thấy Tề Thiệu yên lặng đem sườn bò đã cắt xong đưa đến trong đĩa Cố Vân Khê.

Cậu không khỏi liếc mắt một cái, a, nam nhân nha.

Cố Vân Khê nhìn anh trai nhỏ ngây thơ của mình, đây là ăn dấm chua sao? “Anh nhỏ, anh muốn cái gì, em sẽ mua cho anh nha.”

Lúc này Cố Hải Ba mới cao hứng, vẫn là em gái thân thiết nhất. “Không cần, anh mua quần áo đẹp, giày đẹp cho em, mua tất cả những gì em thích luôn.”

Cố Vân Khê nhíu mày, nghe khẩu khí này, tràn đầy tự tin, không lẽ chuỗi cửa hàng trà sữa của cậu kiếm được rất nhiều tiền sao?

Yến Thanh Thanh bỗng nhiên nhìn qua, cười nói: “Tiểu Khê, quần áo của em rất đẹp, là nhãn hiệu gì vậy?”

Động tác Cố Vân Khê dừng lại, thản nhiên cười nói: “Là đồ làm thủ công, không có nhãn hiệu.”

“A.” Yến Thanh Thanh kinh hô một tiếng, môi giật giật, nhưng không nói gì nữa.

Cố Vân Khê cũng không thèm để ý, cô không thích nhãn hiệu lắm, nói thế nào nhỉ, có một số nhãn hiệu tuy có giá cao, nhưng kiểu dáng chất liệu cũng chỉ có như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24: Tiến Về Phía Sự Thật

Cô thích mặc quần áo được thiết kế riêng, đặc biệt là quần áo được tạo ra dựa trên tính khí hình thể cá nhân của cô mà làm ra.

Cố Vân Thải khẽ ho một tiếng, nói: “Tiểu Khê, cái này ăn rất ngon, là cái gì vậy?”

Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, chị hai cô rất biết thưởng thức món ăn nha. “Trứng cá muối, chị thích ăn thì ăn nhiều một chút đi.”

“Đắt lắm phải không?” Cố Vân Thải rất nhạy cảm với đồ ăn.

“Muốn ăn thì ăn, các món ngon của các quốc gia khác nhau đều có đặc sắc riêng, chị đều ăn thử hết đi.” Cố Vân Khê khuyến khích chị hai ăn nhiều xem nhiều, ừm, phục chế những món ăn này, lúc chị ấy muốn ăn sẽ tiện hơn. Thức ăn ở mỗi nơi đều mang theo một đặc trưng khác nhau, vô cùng thú vị.

Cố Vân Thải vui mừng không thôi, cô không có sở thích gì khác, chỉ thích duy nhất là mỹ thực: “Vậy buổi tối chúng ta đi ăn đồ Nhật đi.”

“Được, em sẽ cho người đi đặt cửa hàng tốt nhất.” Cố Vân Khê vừa dứt lời, Tề Thiệu đã cho người đi thu xếp.

Trong mắt Yến Thanh Thanh không khỏi hiện lên một tia hâm mộ. Cơm nước xong, một đám người liền đi dạo phố, Cố Vân Khê hăng hái bừng bừng kéo cánh tay chị hai mình, một đường đi dạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Đại lộ số 5 New York vô cùng náo nhiệt, cửa hàng nổi tiếng đều tập trung ở đây.

Cố Vân Khê đi dạo không có mục đích, nhìn thấy túi xách trong tủ kính bên ven được, liền tiện tay chỉ nó, nói: “Chị hai, túi này đẹp lắm, chúng ta mỗi người mua một cái đi.”

“Đắt quá.” Cố Vân Thải chỉ cần đổi giá thành nhân dân tệ, liền đau lòng không thôi. Cô cũng không cần mấy thứ này, dù sao mức tiêu dùng ở nước ngoài cũng quá cao đi.

Đây vốn là thứ đồ xa xỉ, nên rất đắt đến. Nhưng đối với Cố Vân Khê kiếm được hơn một tỷ đô la mà nói, cái này không tính là gì.

Cô gần đây cũng rất bận rộn với việc học hành, hầu như không mua thêm bất cứ thứ gì cho bản thân mình.

“Không sao, em tặng chị mà.”

“Vậy cũng không cần, đi mau đi.” Cố Vân Thải cảm thấy còn không bằng ăn vài bữa ngon đây.

Cố Vân Khê cứng rắn kéo cô vào cửa hàng, trực tiếp mua hai cái túi xách. “Bất kể là gây dựng sự nghiệp, hay là đi làm, vẫn phải có chút mặt mũi, thế đạo này chính là ‘trước kính la y sau kính người.’”

Nếu cô cùng đối tác bàn chuyện làm ăn, cũng không thể ăn mặc quá keo kiệt được, như thế sẽ bị xem thường, xác suất đàm phán thành chính là con số 0.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66-2: Tiệc sinh nhật, cầu hôn

Cố Vân Thải có chút do dự nói: “Chị vẫn còn chưa nghĩ ra, em gái, em giúp chị quyết định đi.”

Cô tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhưng cũng không có dự định học tiếp lên đại học, cô thi cuộc thi cuối cùng ấy chỉ là vì muốn đặt một dấu chấm tròn cho cuộc đời học sinh của mình.

Cố Vân Khê nhìn cô một cái, nói: “Do dự cái gì chứ?”

Cố Vân Thải hơi nhíu mày, nói: “Lần trước em đề nghị chị học nghiên cứu thực phẩm, nhưng chị phát hiện nó lại không đơn giản như vậy… chị cũng không có trình độ cao như vậy.”

Kỳ thật, tính chuyên nghiệp cũng không cao lắm, nhưng người ta thường nói ‘cách nghề như cách núi’, cô không thể làm gì khác.

Cố Vân Khê đối với ngành nghề không hiểu rõ nên cũng không thể làm ra đánh giá chính xác được. “Vậy tìm một phòng thí nghiệm thực phẩm thực tập một thời gian đi, chị thấy sao?”

Cố Vân Thải ngây ngẩn cả người: “A, phòng thí nghiệm thực phẩm? Chị không có tìm được.”

“Chuyện này để em xử lý. “Cố Vân Khê luôn để tâm đến chuyện của người thân mình.

Cố Vân Thải vẫn có chút do dự: “Nhưng, chị lại muốn đi học chút về nấu ăn hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.