Cố Vân Khê bình tĩnh cười hỏi: “Tôi có thể đi rồi?”
Hai tay Joe nắm chặt thành quyền, cảm xúc kịch liệt lăn lộn trong ngực.
“Cô đã làm cái gì?”
Cố Vân Khê cười không nói, không sai không sai, tất cả đều nằm trong dự liệu của cô.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người liền kéo hành lý đi ra.
“Tiểu Khê, có thể đi rồi.”
Đồng tử của Joe chấn động, bọn họ đã sớm thu dọn hành lý xong rồi? Như thế này là nói lên điều gì?
Cố Vân Khê vươn tay phải. “Trả đồ cho tôi.”
Joe cao to chầm chậm đưa điện thoại và máy tính qua, Cố Vân Khê nhận lấy tiện tay nhét vào trong ba lô, đi ra ngoài trước.
“Chúng ta đi thôi.”
Một khắc bước ra cửa lớn kia, cô nhịn không được quay đầu nhìn về phía tòa nhà nhỏ, nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức tốt đẹp của cô suốt sáu năm qua, có chút không nỡ.
Cô nghĩ, cô sẽ rất hoài niệm sự nghiệp học tập tốt đẹp này.
Chỉ là, không bao giờ có cơ hội trở lại đây nữa.
Tại sân bay
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề tiến tới, khẽ cúi đầu: “Cố tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia của gia tộc Adams, phụng mệnh chủ nhân tôi đến đây tiễn cô, chúc cô lên đường về nước bình an.”
Joe trợn tròn hai mắt, hắn ta không nghe lầm chứ, gia tộc Adams?
Được gọi đùa là vương tộc đệ nhất nước Mỹ bởi vì tổ tiên của bọn họ là một trong những công thần khai quốc, cha con đều từng làm tổng thống.
Đây cũng là đại gia tộc lúc trước Cố Vân Khê ám chỉ.
Hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tới bọn họ chẳng những không g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Vân Khê, còn tự mình đưa người ra nước ngoài, bây giờ còn đến đây tiễn cô ta.
Tại sao lại như vậy?
Cố Vân Khê không hề bất ngờ.
“Cảm tạ, chờ tôi bình an đáp xuống sân bay ở quê nhà, sẽ gửi lại một phần quà đáp lễ, gia chủ của ông nhất định sẽ thích.”
“Cảm ơn.”
Hai người cũng không nói thêm gì, quản gia dẫn cô đi về phía trước.
Cố Vân Khê đi được một đoạn, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, chỉ chỉ Joe đang đứng ở một bên.
“Đúng rồi, vừa rồi người này thô lỗ cướp máy tính xách tay của tôi, mặc dù đã trả lại, nhưng tôi không xác định hắn đã nhìn thấy những thứ gì.”
Quản gia liếc mắt nhìn Joe một cái thật sâu. “Tôi hiểu rồi.” Joe cả người nổi da gà, mẹ ơi, cô gái này rõ ràng muốn hãm hại hắn!
Làm sao có thể có người mang bụng trả thù nặng như thế?
“Tôi không có, cái gì tôi cũng không thấy.”
Cố Vân Khê khẽ cười, nhưng ý cười không lọt vào đáy mắt.
Quản gia đưa đoàn người tới trước một chiếc máy bay tư nhân: “Cô Cố, đây là máy bay phụ trách đưa cô trở về quê hương, điểm đến của chuyến bay này là HK, những thủ tục xuất nhập cảnh liên quan đã làm xong, tôi sẽ tự mình hộ tống cô trở về HK.”
“Được, tôi không có ý kiến.” Cố Vân Khê nhẹ nhàng bước chân đi về phía lối vào cabin máy bay.
Cô giống như chim nhỏ bay ra khỏi lồ ng giam, cả người lộ ra vui vẻ.
Cứ như vậy, Cố Vân Khê bước lên máy bay về nước.
Máy bay tư nhân cực kỳ xa hoa, kim bích huy hoàng, cái gì cần có đều có.
Quản gia giới thiệu đơn giản một chút hoàn cảnh trên máy bay, có mọi tiện nghi cho cô sinh hoạt, có phòng ngủ để nghỉ ngơi, có toilet, có phòng khách, có phòng ăn, thiết bị điện…rất đầy đủ.
Cố Vân Khê nhìn chị Triệu một cái, chị Triệu lập tức dẫn người kiểm tra xung quanh.
Cô đặt m.ô.n.g ngồi trên sô pha, thở ra một hơi thật dài.
Một đường đấu trí đấu dũng quá mệt mỏi, không biết đã g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu tế bào não.
“Cố Vân Khê.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cố Vân Khê đột nhiên nhìn về phía lối vào, một đám người vây quanh một nam nhân trung niên mặc âu phục thẳng tắp bước vào cabin.
Cô nhíu mày. “George? Ông tới tiễn tôi sao?”
“Tôi tới đi nhờ máy bay.” George cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha. “Tôi cũng muốn bay đến HK một chuyến, thuận tiện đi thăm thú một vòng quốc gia của cô, cô phải che chở tôi đó.”
Cố Vân Khê không nghĩ tới ông ta và gia tộc có Adams quan hệ chặt chẽ như vậy, được thôi, đã vậy thì đi cùng nhau đi.
Chị Triệu đi tới nhẹ giọng nói: “Đã kiểm tra rồi, không thành vấn đề.”
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.
Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
“Thầy, em phải về nước, cảm ơn thầy đã chiếu cố em suốt mấy năm nay.”
“Hoan nghênh thầy đến đất nước Trung Hoa của em du lịch, em ở trong nước chờ thầy đại giá quang lâm, nhất định tiếp đón chu đáo.”
“Đúng rồi, em có để lại cho thầy một phần lễ vật nhỏ, hi vọng thầy thích.”
Cô sang tên ngôi nhà nhỏ mà cô đã ở trong sáu năm qua cho giáo sư Miller.
Cô có còn sống cũng sẽ không trở về nơi đó, thay vì bị tịch thu, không bằng đưa cho thầy giáo của mình.
Sự thật đúng là như thế, chờ bộ phận có liên quan kịp phản ứng, tính toán không nói võ đức tịch thu tài sản của hai người ở Mỹ mới phát hiện toàn bộ tài sản đều sang tên cho người khác.