Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 10: 10: Cô Dâu Chạy Trốn 9



Một lúc sau Tử tước cũng mở được mắt.

Lòng trắng của mắt cậu ta toàn là tơ máu, cậu ta nhìn về phía cửa sổ.
“Chạy rồi à.”
Cha đỡ đầu đứng cạnh không trả lời, chỉ nhấp miệng, khóe môi tạo thành một đường thẳng tắp.

“Chạy à….”
Ý cười trên mặt Tử tước ngày càng thêm sâu, cậu ta liếc xéo người bên cạnh, âm thanh ngọt ngào cực kỳ, ngọt đến độ có thể chảy ra mật.

“Nếu bị bắt trở về…..”
Đầu lưỡi cậu ta chậm rãi liếm môi.

“Anh ấy sẽ là của tôi, hẳn là ngài cũng rõ rồi?”
Cha đỡ đầu vẫn không đáp trả, hắn vẫn đứng thẳng người như trước, sắc mặt âm trầm.

Từ góc độ của Tử tước nhìn sang, cả người hắn đang đứng trong bóng đêm nặng nề, cả người chẳng khác nào tượng điêu khắc gỗ, chẳng có nổi chút sức sống nào.

Tử tước cười, lười biếng hất tóc.

Hành động này khiến đám bột dính trên tóc bay ra, cậu ta hắt hơi một cái, ngay sau đó cậu ta nhảy vọt ra ngoài cửa, đi về phía rừng cây linh sam dày đặc.

Nói là đi thì cũng không đúng —— thân hình của cậu ta bỗng nhiên dài ra, cứ như ai đó túm lấy đầu cậu ta kéo mạnh thành một mảnh dài mỏng.

Tay cậu ta mọc ra móng vuốt sắc bén, tỏa ra ánh sáng sắc bén kiến người khác kinh sợ, chẳng ai muốn cái thứ móng vuốt đó cào lên người, làm sao mà biết được sẽ mất bao nhiêu thịt chứ.

Tứ chi cậu ta lộp bộp chạm xuống đất, dần dần biến thành một con dã thú, không còn đồng tử đáng sợ.

Cặp mắt cậu ta lúc này trắng dã, đang đảo qua đảo lại, chăm chăm nhìn vào nơi sâu thẳm trong rừng cây linh sam.

Ngay sau đó hóa thành một cơn gió vút vào bên trong.

Một lát sau, cha đỡ đầu cũng chậm rãi bước đi.

Hắn đội lên chiếc mũ dạ đen đen, mở cửa phòng ra.

Từ cửa sổ có thể thấy được, hắn cũng đang tiến vào rừng cây linh sam.

Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Sau một loạt tiếng động, Khấu Đông nhấc lên một góc khăn trải bàn, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Y không nghe được âm thanh nào khác.

Y từ dưới bàn chậm rãi bò ra ngoài, đứng ở một góc tường mà từ ngoài không thấy được, lôi ra một con dao nhỏ cắt đi phần váy dài luộm thuộm.

Chiếc váy màu trắng chỉ còn lại hơn một nửa, Khấu Đông siết chặt túi bột ớt trong tay, trong lòng vui mừng.

Chuyến đi đến nhà bếp lúc sáng là do có động cơ khác, vì y vẫn chưa phát hiện ra thứ gì có lực công kích ở các chỗ khác.

Thế nên y đã thẳng tay chôm lấy bột ớt ở nhà bếp…!
Khấu Đông nghĩ nghĩ: “Đúng là bình xịt biến thái rất hữu dụng.”
Thứ này mà xịt lên mặt, kể cả là đám NPC ác độc kia cũng sẽ bị cay thành cừu nhỏ thôi.

Cảm ơn sự thông minh của quần chúng xã hội chủ nghĩa!
Hệ thống trò chơi: 【……】
Nó đã sớm chết lặng rồi, không muốn lắm lời nữa.

Khấu Đông đứng thẳng dậy, từ bức màn nhìn ra ngoài cửa.

Nếu muốn chạy khỏi lâu đài cổ thì y nhất định phải chạy qua rừng cây rậm rạp này.

Mà hiện giờ hai vị NPC kia đều đang ở trong rừng, chẳng biết lúc nào hai người đó hồi thần trở về lâu đài cổ này.

Y không có thời gian trì hoãn nữa.

“Nếu vậy,” Y lẩm bẩm nói, “Bây giờ chúng ta phải tìm một con đường.”
Từ bên trong vô số tử lộ phải tìm ra sinh lộ.

*
Y thật sự không có gì để phòng thân, cố lắm thì cũng tính được hai con dao lấy từ bếp là có.

Nhưng dao phay quá to, sử dụng không ổn lắm, Khấu Đông chỉ đành lấy hai con dao nhỏ.

Dụng cụ cắt gọt trong phòng bếp rất nhiều, thậm chí y còn tìm thấy cả dao lóc xương với cắt thịt.

Điều này khiến y nhớ đến những tấm da trắng bóc kia, y không dám động vào chúng nên những con dao đó vẫn ở chỗ cũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cuối cùng, Khấu Đông lên lầu, nhét tro tàn của gã quản gia vào một cái túi nhỏ.

Sau đó y trốn ra từ hông của lâu đài.

Mấy ngày nay rồi y còn chưa nhìn thấy bầu trời buổi sáng, mặt trời còn chưa hạ xuống, cả thế giới như bị ánh dương chiếu sáng, sáng rực rỡ, quanh không khí thoang thoảng mùi hương tươi mát của cỏ xanh.

Khấu Đông hít một hơi, y ngửi được mùi hương hoa thối nát trên người mình.

Mặt trời còn đang treo trên đỉnh cây linh sam, dường như chưa có ý định lặn xuống.

Y phải nhanh lên, trước khi mặt trời lặn.

Khấu Đông nghĩ nghĩ, chân cũng bước vội hơn.

Y lao vào rừng linh sam rậm rạp.

Cây linh sam sinh trưởng cực tốt, tán cây xanh tươi um tùm che lấy bầu trời.

Cây cối bao lấy ánh sáng, cả khu rừng tối tăm cực kỳ, trên mặt đất là đám dây leo loằng ngoằng.

Khấu Đông lúc nào cũng phải để ý dưới chân mới không bị chúng làm vấp ngã.

Y vừa đi vừa cố gắng lắng nghe âm thanh xung quanh mình.

Không có âm thanh.

Bốn phía cực kỳ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến độ làm người ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy da đầu tê dại.

Khấu Đông hất bụi cỏ sắc nhọn ra mới cảm thấy có gì không đúng, đến khi y nhìn thấy đám cỏ dại mọc tươi tốt mới đột nhiên tỉnh ngộ ——
Cây cối nhiều như thế này mà ngay cả con kiến y cũng chẳng thấy.

Cứ như ngoài những cái cây này, trong rừng này chẳng còn vật sống nào tồn tại.

Chỉ có y.

Chỉ có y.

Khấu Đông chậm từng bước trong bụi cây, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cảm giác để xác định phương hướng.

Y thậm chí còn không rõ mình đã đi trong này bao lâu rồi, những bụi cây gần như là vô tận này khiến người ta phát rồ, như là không hề có điểm cuối.

Không có điểm cuối!
Nhìn tới nhìn lui, lặp lại vẫn chỉ là bóng cây, quang cảnh giống nhau như đúc.

Nếu không phải dựa vào ký hiệu dùng dao gạch lên thì y còn nghi ngờ là nãy giờ đang lòng vòng một chỗ.

Khấu Đông không đi nổi nữa phải dừng lại lấy hơi.

Y dựa vào thân cây thô ráp, nhìn thấy vết thương ở chân bị cỏ quẹt ra.

Cũng đúng lúc này, y bỗng nhiên nghe được động tĩnh dị thường.

Loạt xoạt.

Loạt xoạt.

Âm thanh không nặng không nhẹ, khiến người ta không để tâm đến.

“……”
Da đầu Khấu Đông như nổ tung.

Là thanh âm ai đó đang bước trên lá khô.

Động tĩnh này cách y không xa, Khấu Đông không dám quay đầu lại, cũng chẳng dám dừng lại nữa, gần như là lập tức bước nhanh đi.

Y chỉ biết bước thẳng về phía trước, âm thanh kia vẫn không xa không gần theo phía sau đủ để y nghe thấy, cảm giác chẳng khác như bị cướp lấy mạng sống là bao, vang lên khiến lòng người hốt hoảng.

Nhưng lúc quay lại, y chẳng thề thấy cặp mắt nào lén lút đi theo.

Khấu Đông mím chặt miệng, dứt khoát không để tâm nữa, lập tức bước nhanh hơn, đi thẳng về phía cửa lớn.

Nhưng thật sự vận may của y không được tốt, còn chưa đi được quá hai bước, từ trong rừng rậm y nghe được một âm thanh quen thuộc khác.

“Để em tìm,” Tử tước nhẹ nhàng nói, tứ chi của cậu ta đạp lên trên lá khô, mở to đôi mắt thuộc về dã thú.

Trong đôi mắt ấy không hề có con ngươi mà chỉ toàn là tròng mắt trắng, bây giờ nó lật lên, lỗ mũi cũng hơi hơi phì phò, cậu ta đang lao về phía của y, “Để em tìm, tìm…!cô dâu của em đâu rồi?
Khấu Đông bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Y nấp vào sau một cây linh sam lớn, tim đập thình thịch.

Y đã mơ hồ nhìn thấy bộ lông của Tử tước, trong lòng không nhịn được chửi bậy.

Tuy nói là mọi người đều gọi NPC này là cún con, nhưng không phải là vì muốn NPC này hóa thú như kia đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thân hình cậu ta bây giờ như một con báo núi biến dị, to cao còn nhanh nhẹn, thậm chí còn to hơn Khấu Đông cả cái đầu —— ở trước mặt cậu ta, y chẳng khác gì con búp bê vải, một đòn cũng không đỡ nổi, phản kích lại càng không.

Khấu Đông không hề nghi ngờ gì, dù cho có trốn lên trên cây thì cậu ta cũng có thể nhảy lên dễ dàng, mạnh mẽ kéo y trở lại, xé rách, nát bét luôn đó.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Trò chơi này chắc chắn không thể thiết kế toàn là tử cục, trong này nhất định phải có kẽ hở.

Mặc dù y không phải là người bất tử nhưng đầu cơ trục lợi không hẳn là không thể.

Khấu Đông không chút biến sắc hít một hơi, nhìn chằm chằm động tác của Tử tước.

Y nhanh chóng phát hiện có điều không đúng, mũi của gã Tử tước vẫn đang phì phò, cứ như là đang ngửi ngửi cái gì đó.

Ngửi cái gì được? Khấu Đông lập tức nhớ đến mùi hoa trên người, lập tức hiểu ra.

Chẳng trách…!
Chẳng trách cún con có thể tìm thấy y dễ dàng vậy.

Mùi hương này không thể biến mất —— cũng không biết nguyên chủ đã ngủ trên cái giường kia bao lâu rồi, bây giờ mùi hương chết chóc này cũng đã ngấm vào xương cốt.

Khấu Đông nghĩ cách khác trong đầu, chợt y nhận ra hành động ngửi ngửi của Tử tước đang không được thuận lợi cho lắm, cứ như bị một thứ gì đó kích thích, vì vậy cậu ta mới đang cáu giận.

Thậm chí mũi cậu ta, cũng đỏ ửng một mảng.

Khấu Đông: “……”
Y bỗng nhiên nhớ đến, là bột ớt của mình.

Thật xin lỗi lắm luôn á người anh em, y chỉ muốn nói là chắc hẳn tên Tử tước bây giờ đang muốn hắt xì lắm…..!
Lần thứ hai Khấu Đông phải cảm ơn sự sáng suốt của nhân dân lao động từ tận đáy lòng.

Trong rừng cây gần như không có gió.

Tử tước nghi ngờ giật giật mũi, lại tiếp tục đi về phía y vài bước.

Đi thêm hai bước nữa là cậu ta có thể phát hiện ra cô dâu của mình với bộ váy cưới rách rưới đang trốn ở phía sau cây linh sam không xa.

Theo bước chân của cậu ta, cô dâu trốn chạy cũng đang chậm rãi di chuyển, cảnh giác đổi phương hướng để không bị phát hiện.

Cún con lại ngửi một cái, khóe miệng bắt đầu nứt ra.

“Anh hai….”
Cậu ta làm lộ ra răng nanh sắc bén, không có ý tốt gì mà cắn cắn.

“Anh hai, em ngửi thấy anh rồi.”
“Em ngửi được…”
Nó bỗng nhiên nhảy về phía trước một cái!
Khấu Đông cũng khôn ngoan, y lập tức bước chân.

Chạy!
Y lảo đảo chạy về phía trước.

Nhưng mà y chỉ có hai cái chân, còn chạy trong rừng rậm như vậy sao có thể so với bốn cái chân cách đó không xa, y nghe được tiếng thở hồng hộc, hơi thở nóng rực theo sát y, phun lên gáy y.

Khấu Đông không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần, mấy lần suýt bị đám dây leo dưới đất làm ngã nhào, còn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng rít gào thuộc về dã thú, tức khắc, sau lưng y là một nguồn sức mạnh cực đại lao đến, áp chế y hoàn toàn.

Tốc độ lần này thực sự quá nhanh, Khấu Đông còn chưa kịp phản ứng lại, trước mặt y giờ chỉ còn đôi mắt trắng dã, con mắt ấy tràn ngập khát vọng muốn nhai nát y —— Tử tước chẳng biết khi nào đã lao đến trước mặt y, thân thể cao lớn kia đẩy y ngã nhào.

Răng nhanh lập tức lao đến, Khấu Đông bị một móng vuốt lớn đè ngã xuống đất, cái váy cưới đã ngắn giờ còn bị hất lên thêm.

Tử tước đè y xuống, cứ như chẳng thể đợi được nữa mà ấn mạnh hơn, cổ họng cậu ta phát ra tiếng gầm gừ mang đầy vui mừng.

Cậu ta cắn bên gáy Khấu Đông, hàm răng bén nhọn đâm thủng làn da mềm, chảy ra từng giọt máu đỏ tươi.

Da đầu Khấu Đông tê dại, trong tay cầm con dao liều mạng phản kháng, nhưng mà con dao này đối với Tử tước thì chẳng khác gì đồ chơi.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 47

Chỉ cần tung nhẹ móng vuốt là có thể hất ra.

Cậu ta sẽ ăn y ư.

Khấu Đông cảm thấy hàm răng kia cắn vào da mình, linh cảm ngày càng rõ ràng.

Cậu ta sẽ ăn y….!
Y đưa tay vào ngực áo lục lọi, hy vọng có thể lấy ra gì đó.

Nhưng cuối cùng thứ y lấy ra được cũng chỉ là tro tàn thuộc về tên quản gia.

Ngón tay Khấu Đông sờ sờ cái túi nhỏ kia, cắn răng một cái, quyết định mang nó ra ——
Ai ngờ trong nháy mắt này, y bỗng nhiên thấy ánh sáng.

Ánh sáng bao phủ mọi nơi.

Ánh sáng chiếu sáng rừng cây âm u, cuối cùng hội tụ lại trên người y.

Tử tước đột nhiên gào lên một tiếng đau đớn, cậu ta lùi lại phía sau mấy bước, sau đó muốn tiếp cận lại nhưng không cách nào đến gần.

Thứ ánh sáng này như một tấm lá chắn, nó ngăn cách giữa cô dâu trốn chạy với tên chú rể.

Khấu Đông hít hít, ngửi thấy được mùi hoa nồng nặc trong không khí.

Quản gia.

Là quản gia……!
Y không có tâm tư nghĩ ngợi nhiều, thừa dịp Tử tước đang không thể tới dần vội vàng kéo dãn khoảng cách.

Y không biết mình chạy về phía trước được bao lâu, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng rít gào của Tử tước nữa mới hồng hộc dừng lại.

Y dựa vào thân cân bình ổn lại hô hấp, lấy ra cái túi đựng tro xương ra.

Đúng như dự đoán, là cái túi phát ra ánh sáng.

——— Nó đã cứu y một mạng.

Khấu Đông lại cảm thấy có gì không đúng.

Y nhíu mày, chuẩn bị để lại mấy cái kí hiệu, chợt nhìn thấy cha đỡ đầu bước ra từ một bụi cây cách đó không xa.

Người đàn ông cao to anh tuấn, đầu đội mũ dạ, trên người còn có uy nghiêm của vị thượng giả, vừa nhìn đã biết là có thân phận cao quý, một thân sĩ đáng tôn trọng.

Trong tay hắn là cây quyền trượng.

“Nolan, đừng có nghịch nữa,” Cha đỡ đầu nói, “Mau trở về.”
Khấu Đông không hề nhúc nhích bước chân, chỉ cầm chặt lấy con dao, hướng mũi dao sắc bén vào hắn.

Cha đỡ đầu không lộ ra vẻ mặt gì khác, chỉ hơi nhíu mày, lạnh lùng giục con nuôi: “Nhanh.”
Khấu Đông vẫn cứ lắc đầu, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

“Theo ta trở lại,” Tính nhẫn nại của cha đỡ đầu gần như biến mất không còn chút nào, hắn tiến lên một bước, “Nếu như bỏ lỡ thời gian ——”
“Thời gian gì?” Khấu Đông cắt lời hắn, ngửa đầu lạnh lùng cười, nói: “Thời gian biến tôi thành cái thứ đó à?”
Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Khấu Đông tuyệt không chấp nhận mình bị biến thành cái thứ như vậy.

Sắc mặt cha đỡ đầu thay đổi.

“Em đang nói cái gì?”
“Tôi sẽ không trở thành cái thứ đó,” Khấu Đông nói, “Tôi không về đâu, tôi thà chết ở đây ——”
“Không.”
“Trở về!”
“Không!”
Hai người ở trong rừng giằng co một hồi, cuối cùng cha đỡ đầu lại buộc miệng thốt ra: “Vậy thì em sẽ thật sự chết bên ngoài mất!”
“……”
Từ trong những lời này, Khấu Đông nghe ra một ý khác.

Y cau mày, hỏi: “Cái gì?”
Vẻ mặt cha đỡ đầu có vẻ như đang hối hận, nhưng lời thì cũng đã nói ra khỏi miệng, giờ đâu thể nuốt lại.

Cuối cùng hắn nói ra sự thật, “Nếu em không chấp nhận, bệnh di truyền sẽ lại tái phát, em sẽ không sống nổi qua năm nay.”
Khấu Đông: “……”
Khấu Đông: “……???”
Cái méo gì, cái nội dung phó bản này là thế nào đây? Làm sao lại thành ra như thế kia, có phải là vừa mới đổi tag từ kinh dị qua câu chuyện tình bi kịch không đấy???
[25/10/2021]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông: cốt truyện này không giống như cốt truyện tôi tưởng tượng.

(Hoang mang.jqg)
Công: (Cho cưng một moah nè (*  ̄3) (ε ̄ *)).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.