Xem xong hồi tưởng cốt truyện, hai mắt Khấu Đông thất thần:
“…”
Thật sự rất muốn alo cho 12315 để khiếu nại cái thứ này!
Này đâu còn là đổi mỗi cái tag game đâu —— cái này là đổi toàn bộ game rồi ấy chớ! Y vào game là muốn show ngọt ngào các thứ mà, bây giờ nào có phải, ừ thì yêu đương y vẫn cảm nhận được, thế nhưng ngọt ngào đâu?
Ngọt của tui đâu??
Y chẳng thể hiểu nổi, một đám thần kinh ai cũng yêu y chết đi sống lại, cho hỏi là ngọt chỗ nào hả???
Khấu Đông tuyệt vọng lau mặt, y thề là sau khi ra được ngoài thì nhất định sẽ báo cáo trò chơi quá lố này với Tổng cục quản lý game.
Nhưng trước mắt thì y vẫn bị kẹt lại đây, tại cái game rách này, y phải sống được cái đã.
Cái phó bản tân thủ đó đã khiến Khấu Đông lo lắng đề phòng đủ thứ, nếu không phải do có NPC mềm lòng thì thật sự Khấu Đông không cam đoan nói là mình có thể thoát khỏi đó.
Y nghĩ nghĩ một hồi, quyết định, trước tiên thử rút thẻ đã.
Mặc kệ rút ra cái gì thì vẫn hơn là chẳng có cái gì ngoài độ hảo cảm kia.
Nghĩ thế, Khấu Đông hạ quyết tâm đi vào phần đổi thưởng.
Sau khi tính chất game thay đổi thì màu sắc trong ao đổi thưởng cũng thay đổi, địa điểm đổi thưởng chỉ toàn màu đỏ tươi không giống bình thường, bên dưới sủi bọt, bên trên còn có mấy tấm bia đá to bằng bàn tay, miễn cưỡng có thể đứng lên.
Khấu Đông đi về phía đài triệu hồi giữa ao nước, đi chưa được mấy bước đã cảm thấy có gì túm lấy cổ chân mình.
Cúi đầu mới thấy hóa ra là một cái xương tay trắng bệch.
Xương ngón tay sắc nhọn nắm chặt lấy mắt cá chân y, nó đang cố gắng kéo y xuống ao nước.
Khấu Đông vừa ngó xuống dưới ao nước đã thấy bên trong là một đống xương trắng đang bắt đầu trồi ra từ dòng nước đỏ như máu, chúng đang cứng đơ đơ duỗi về phía y.
“Nào,” Trong nước là vô số âm thanh nhàn nhạn gọi y, ngọt ngào như tiếng gọi mời: “Tới đây….”
“Đến lượt ngươi, đến đây nào….”
Cảnh tượng này cực kỳ kinh dị, Khấu Đông nghĩ nghĩ, cũng rất bình tĩnh cởi giày trên chân ra, động tác này cũng hơi khó hiểu, hệ thống cũng chẳng hiểu y muốn làm gì, y cởi giày ra là định làm gì.
Ngay sau đấy, Khấu Đông nghiêm mặt, mặt không cảm xúc dùng giày vừa cởi ra đập vào cánh tay vừa kéo mình xuống.
“!”
Xương tay có phần mỏng manh, chẳng biết đã chết được bao lâu, bị y gõ gõ mấy lần thì nứt ra, nó co rúm lại muốn chạy trốn.
Khấu Đông túm nó lôi trở lại, gỡ từng khớp cổ tay nó ra, cầm cái xương tay trắng bóc lên nhìn bốn phía.
Đám xương trắng khác đang trong ao bị y nhìn run bần bật: “……”
“Nhìn giống bowling nhở,” Khấu Đông đánh giá, “Bọn mày nghĩ xem, giờ tao ném một phát thì thêm mấy cái xương nữa tan nát nhở?”
“!!!”
Trong nháy mắt đám xương trắng kia đồng loạt chui xuống, trên mặt ao vắng ngắt, nửa ngón tay cũng chẳng ngoi lên chơi với Khấu Đông nữa.
Khấu Đông vuốt cằm, ra vẻ tiếc nuối, “Thôi được rồi….”
Y còn tưởng rằng sẽ được chơi đùa một tí chứ.
Quả nhiên cái hệ thống chó má này chẳng thiện lương đến thế.
Y bước lên bia đá, đi thẳng một đường về phía trước.
Y càng đến gần thì đài triệu hồi cũng dần dần phát ra ánh sáng mạnh hơn, cứ như là đang mời gọi y đến.
【 Ao đổi thưởng: Người chơi có thể dùng 20 điểm để rút thưởng một lần, phần thưởng rút được không cố định.
】
Khấu Đông nhìn thoáng qua quy tắc, cảm giác răng mình nhói nhói, một lần rút mà tốn tới tận 20 điểm á?
Cái phó bản đầu là phó bản tân thủ, y vượt qua được thì cũng chỉ cộng thêm có 25 điểm thôi.
Khấu Đông rút xong lần này lập tức có thể đi ăn trợ cấp xã hội cho người nghèo luôn được, chính thức biến thành một tên nghèo khổ.
Y cố gắng thương lượng, “Có cho nợ không?”
Hệ thống trò chơi:【……!Đương nhiên là không.
Người chơi có thể thông qua hệ thống hẹn hò để thu được điểm số.】
Không thể thì cứ nói là không, còn thêm đương nhiên vào làm cái giề….!Khấu Đông lẩm bẩm, tiện tay mở bảng hẹn hò ra.
Trước khi tiến vào phó bản thì trên bảng này vẫn trống rỗng, hiện giờ thì nó đã hiện ra nhân vật mới.
Cha đỡ đầu mặc áo bào đen với cún con đang mỉm cười trong khung hình, đang duỗi tay ra với y, lòng bàn tay hơi hướng lên trên, là tư thế mời điển hình
【 Hẹn hò: Mỗi lần người chơi sử dụng công năng này có thể chọn một vị NPC để tiến hành hẹn hò.
Sau khi hoàn thành hẹn hò thì căn cứ vào trị giá cảm xúc của NPC thay đổi ra sao mà đổi qua điểm số cho người chơi.
Điểm có thể dùng để đổi trong ao đổi thưởng.
】
Khấu Đông cũng hiểu, cái chức năng này là phải NPC vui vẻ mới được.
Mà làm thế nào để đám NPC kia vui nổi?
Dựa vào cái độ thiện cảm hiện tại thì Khấu Đông rất tự tin mà nói rằng, giờ y cởi quần áo ra nằm uỵch xuống giường là đám NPC kia vui vẻ ngay ý mà….!
Nhưng mà y thật sự là một bá chủ trò chơi có tiết tháo nhá, làm sao có thể làm cái chuyện như thế mà không logout chứ!
Y không một chút ngại ngần tắt ngúm luôn cái bảng hẹn hò.
“Rút một tấm thẻ cũng có làm sao….”
Khấu Đông đặt tay lên đài triệu hồi, cảm giác bàn tay mình chạm đến phiến đá như bị bỏng, y hít sâu một hơi, đặt tay thẳng xuống.
Nhiệt độ của gió đột ngột tăng mạnh.
Bên trong ao máu có cái gì đó uốn lượn dâng lên, hai con rắn quấn lấy nhau đi lên.
Chúng hiện lên kim khí lạnh nhạt, cả hai cùng ngậm một quả cầu ánh sáng, chúng bay lên trước mặt Khấu Đông rồi nhả quả cầu ánh sáng trước mặt y.
Khấu Đông giơ tay chạm một cái, quả cầu ánh sáng từ từ mở ra.
Từ bên trong là một quả trứng đang lăn ra.
Quả trứng dài bằng cánh tay khấu Đông, mặt ngoài xanh đen, y ngồi xổm người xuống nhìn quả trứng trơn bóng to tướng này, rơi vào trầm tư: “…….”
Thế này thôi hả?
Y thật sự hy vọng nó là mũi tên hay súng gì đấy cơ.
Khấu Đông sờ sờ vỏ trứng, phía trên bật ra dòng giải thích:
【 Một quả trứng thần bí.
Tác dụng: Không biết.
Thời gian hiệu lực: Không biết.
Thời gian ấp đếm ngược: 24:00:00】
Khấu Đông ngẩn người nhìn chằm chằm một hồi, y thấy cái số này chẳng hề đếm ngược.
“Ơ sao thế này?” Y hỏi hệ thống, “Bug hả?”
Hệ thống trò chơi: 【 Xin người chơi chú ý, thời gian đếm ngược này là thời gian ấp.】
Khấu Đông: “Đếm ngược thời gian ấp, làm kiểu gì —— cái con mẹ nó, đừng có nói là muốn tao ấp nó thì nó mới giảm nhá!”
Cái ** má, y nào phải gà mái!
Ấp được éo đâu!
Hệ thống: 【Ở thế giới của người chơi không phải trứng nở cũng cần ấp sao.】
Ngụ ý là, đây là điều rất khoa học.
Khấu Đông: “……”
Nhưng một cái game kinh dị như thế này thì khoa học như thế làm mẹ gì!
Y không thèm nói nữa mà chỉ ôm ấy quả trứng kia, ôm thật chặt vào ngực, quả nhiên thấy 24h tiếng kia bắt đầu giảm xuống thành 23:59:59….!
“Kệ vậy,” Khấu Đông tự tẩy não mình, “Cứ coi như là thêm một thằng con trai trong game.”
Tự nhiên lại nhặt được một đứa con, y kiếm lời rồi.
*
24 tiếng này Khấu Đông cũng không có ý định lãng phí.
Y nằm trên giường ấp trứng một lúc, mà y cứ có cảm giác dị dị thế nào ấy, cuối cùng dứt khoát quyết định vào phó bản tổ đội.
Chức năng tổ đội được mở sau khi nhiệm vụ mới hoàn thành.
Khấu Đông vẫn chưa thử xem nó như nào.
Cũng may hệ thống vẫn còn balo nên Khấu Đông có thể bỏ quả trứng vào, nếu không có chuyện gì thì lôi ra ấp tiếp.
Trước khi tiến vào, hệ thống thông báo quy tắc tổ đội cho Khấu Đông.
【Nhiệm vụ tổ đội không được tiết lộ ra thân phận của mình trong thế giới thật; không thể đề cập tới hai chữ trò chơi hoặc tên game nào đó; không thể đề cập đến các ứng dụng, phần mềm, website trong hiện thức, sau khi phó bản kết thúc thì sẽ căn cứ vào giá trị cống hiến của người chơi mà cộng điểm.】
【Xin người chơi chú ý, phó bản sắp mở.】
Khấu Đông rơi vào một vùng tăm tối, cảm giác thân thể nặng nề rơi xuống dưới.
Mí mắt y cũng nặng trĩu, cố gắng lắm mới có thể mở ra.
Màu trắng chói mắt.
Trước mắt y là một đống bình đựng trong suốt, bên trong nó chứa đủ loại chất lỏng.
Khấu Đông ngửi được một mùi gay mũi, cứ như là thứ gì đó đã thối rữa đang bốc ra mùi hôi thối.
Y đứng dậy, không hiểu là có phải vì choáng váng không mà cả người lảo đảo.
Bên cạnh có ai đó đỡ lấy y, hỏi: “Có sao không?”
Khấu Đông đứng lên, “Không sao.”
Lúc này y mới thấy rõ người bên cạnh, là một người đàn ông nhìn có vẻ còn trẻ.
Người đàn ông đeo kính bảo hộ mặc bộ blouse trắng tao nhã, bộ dạng có vẻ như là một nghiên cứu viên.
Không phải là mặt của NPC nào Khấu Đông quen, y nhẹ nhàng thở phào.
Cùng lúc đó, người đàn ông trẻ tuổi kia có vẻ như đã đánh giá y xong, anh ta nói: “Xem ra chúng ta đều là chuyên gia ha?”
Anh ta chỉ chỉ vào bảng hiệu trước ngực Khấu Đông, ở trên viết Chuyên gia Bạch.
Khấu Đông gật gật đầu, y cũng thấy bảng hiệu của đối phương viết Chuyên gia Đường.
Y nghĩ có vẻ đây chỉ là cái tên giả, thứ này hiển nhiên là hệ thống tự tạo ra, chẳng có tý tin cậy gì, “Anh cũng là người chơi hả?”
“Mới chơi hả?” Người đàn ông có vẻ như là một tay già đời, nâng mắt kính, “Bên trong phó bản đổ đội, thường thì người chơi mới sẽ được đưa đến cùng nhau để tiện xác nhận thân phận.”
Khấu Đông lúc này mới nhìn vào người kia: “Tôi từng chơi bản trước, lúc nó chưa biến thành cái kiểu như này….”
Lúc ấy vẫn là một hệ thống game tình yêu ngọt ngào cơ.
Vẻ mặt người đàn ông hơi hơi kì lạ, có vẻ đang suy nghĩ, hồi sau mới chậm rãi nói: “Sửa bản hả?”
Bọn họ cũng chưa nói được thêm mấy câu nữa thì những người khác trong phòng đã lục đục tỉnh dậy hết, Khấu Đông đếm đếm, không nhiều không ít, vừa vặn bảy người, tổng cộng năm nam hai nữ.
“Trước hết chúng ta ra ngoài cái đã,” Người đàn ông nói, “Tôi cứ thấy không đúng lắm…..”
Lời còn chưa dứt Khấu Đông đã cảm thấy choáng váng thêm lần nữa.
Nhưng lần này y mơ hồ cảm thấy có gì sai sai, “Hình như là âm thanh gì đó ——”
Vẻ mặt của vài người đình trệ lại.
Dưới chân bắt đầu lay động không ngừng, đống bình thủy tinh bắt đầu đổ vỡ tung tóe đầy đất.
Người đàn ông hô to: “Nằm xuống!”
Ở khoảng cách này, Khấu Đông liếc được một bản ghi chép, đọc được mấy dòng chữ viết qua loa trên đó.
“Ngày 27 tháng 9, vật thí nghiệm S xuất hiện dị động….!Vật thí nghiệm S am hiểu cách sử dụng công kích tinh thần, dựa vào âm thanh tàn phá ý chí nhân loại…..!Phòng thí nghiệm được nâng cấp lên cấp 3….”
“Ngày 20 tháng 11, vật thí nghiệm S lại lần nữa dị động, ba vị nghiên cứu viên bị thương….”
“Ngày 4 tháng 12, bộ phận giám sát báo lại rằng vật thí nghiệm sắp thức tỉnh.”
Chữ viết ở mặt sau mờ ảo không rõ, có vẻ như là ác ma.
Ngăn tủ bên cạnh sập ầm ầm, kính bắn vào mấy người chơi làm họ bị thương, kêu lên vài tiếng kêu đau đớn, Khấu Đông không cách nào đến giúp chỉ có thể nhanh chóng rúc người xuống một cái bàn tương đối vững chắc.
Cùng lúc đó, một bàn tay trắng nhợt thon gầy chậm rãi ấn lên lớp kính bảo vệ.
Cánh tay này chẳng có chút huyết sắc nào, mạch máu xanh nhạt hiện lên rõ mồn một.
Móng tay dài nhọn sắc bén của nó bởi vì bị ngâm trong dịch dinh dưỡng quanh năm mà trắng bệch.
“Ta nghe thấy rồi,” Nó nói, “Ta nghe thấy rồi ——”
Nó mở ra con ngươi màu đỏ tươi, nhìn về một phía, khóe môi nở ra nụ cười quái dị thể hiện sự vui sướng.
“Bảo bối của ta….”
Nó lẩm bẩm nói.
“Lần này không để cưng chạy thoát nữa đâu nha.”.