Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 51: 51: Thải Sinh 13



Không ai dám cản trở.
Vết bánh xe của chiếc ghế thanh niên ngồi ịn thành từng đường loang lổ trên mặt đất, tạo ra tiếng vang nho nhỏ.

Người ngồi xe lăn nắm lấy tay đứa nhỏ, không chút do dự mang y ra ngoài cửa.
Khấu Đông hạ thấp giọng, y cố gắng không để đám mẹ mìn nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, còn bạn em…..”
Đang ở trong phòng kia.
Thiếu niên cầm tay y chặt hơn, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Khấu Đông không nói nữa, gật gật đầu.
Bọn họ đi ra bằng cửa sau, đám mẹ mìn trong sân nhìn hắn rồi mắng chửi mấy câu mẹ nó.
“Đúng là tai tinh, đen như chó….”
Chỉ là sau khi bị một thiếu niên như này quấy nhiễu, bọn chúng cũng chẳng có tâm tư tìm kiếm gì nữa, chúng hùng hùng hổ khóa cổng lại.

Hai người còn lại bên trong không dám thở mạnh, mặc cho bọn chung khóa cửa, tay vẫn ôm khư khư quan tài nhỏ ngồi nhẩm tính thời gian.
Mãi tới chạng vạng mới thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ, từ trong khe thò ra gương mặt quen thuộc.
Nhân lúc không ai chú ý tới, Khấu Đông lặng lẽ chui qua cái lỗ nhỏ trên tường để tới giúp hai người bên trong.
Mấy người cố gắng hết sức không gây ra tiếng động lớn rồi đẩy cái quan tài nhỏ ra ngoài, cũng theo sát nhau đi ra, khoảnh khắc vừa bước ra được ngoài thì vui mừng khôn xiết.
Tâm tình Tống Hoằng hơi phức tạp, lẩm bẩm nói: “Không ngờ là có một ngày chúng ta còn được NPC cứu sống.”
Chuyện này thực sự có thể lưu lại trong sử sách, người chơi nhà ai có thể nhận được vinh hạnh này chứ? Đâu ra NPC nào tự thân xuất mã cứu giúp họ trong hiểm cảnh như này?
Khấu Đông an ủi hắn: “Rồi sẽ quen ấy mà.”
Tống Hoằng: “……”
Chuyện này còn có thể quen với không quen cơ à?
Xe ngựa còn đang chờ ở ngoài, ba người khiêng quan tài lên xe.

Thiếu niên vẫn ngồi trên xe chưa từng rời đi, trong tay còn đang thưởng thức một pho tượng nho nhỏ làm bằng gỗ.
Tống Hoằng thử thăm dò, nói: “Nhìn có vẻ như là của đứa nhỏ nào đó rồi.
Thiếu niên ngồi trên ghế lăn bánh gỗ cũng nhàn nhạt đưa mắt tới, ánh mắt chạm đến chiếc quan tài thì dừng một chút rồi lại tiếp tục nâng mắt lên.
“Mấy người tìm được rồi?”
“Đúng.” Tống Hoằng nói, cẩn thận mà liếc hắn, “Chỉ là không biết bên trong là vị nào.”
Ba người cũng đã đoán xem người ở trong quan tài này là ai, lời muốn nói ra lại dừng, chỉ lo có từ nào không đúng đâm vào tim NPC kia.
Lời còn chưa dứt đã bị Khâu Đông cắt ngang.
Khấu Đông không vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi: “Tiên sinh, là ngài sao?”
Tống Hoằng: “!!!”
A Tuyết: “!!!”
Cơ thể hai người run run —— trong đầu bọn họ đúng là cũng đang muốn nói vậy, không sai một chữ nhưng mãi không nói ra được, sao người kia có thể vậy!

Ít nhiều thì cũng nên kiêng kị chút chớ —— trước mặt quỷ lại nhắc tới chuyện tìm được xác chết của hắn rồi, nghe cứ như là tiêu chuẩn ban đầu của mấy cái phim kinh dị ấy.
Mà Khấu Đông thì chính là nam chính liều mạng tìm sự thật từ trong nguy hiểm.
Vai chính lúc này vẫn đang hùng hồn thể hiện chứng cứ của mình: “Nhìn kích thước này em đã lập tức nghĩ đến tiên sinh rồi.”
Tống Hoằng không khống chế được vẻ mặt sợ hãi.
Cậu đang nói thẳng với người ta rằng người ta nhỏ đấy hả?
Này là thế nào vậy —— có nhất thiết phải chọc vào đúng cái chân đau của một người đã chết như thế không? Thằng đàn ông nào chịu mở mồm ra thừa nhận sự sỉ nhục như thế chứ?
Nhận thì không nhận đâu nhưng mà NPC thì sẽ giết người đó!
Kết quả, Khấu Đông lại nói một câu cực kỳ chân thành: “Vừa nhìn đã thấy cực kỳ cao to mạnh mẽ.”
Hai người còn lại: “…..”
Ồ, hóa ra là nịnh nọt tâng bốc.
Lo lắng trong lòng bọn họ vừa mới trồi lên giờ đã nhanh chóng xẹp xuống, yên tâm rồi.
Khấu Đông nghĩ, vừa nãy tốt xấu gì thì người này cũng đã giúp mình, bây giờ dùng lời ngon tiếng ngọt thổi phồng cho người nọ một tí cũng không có gì là quá đáng cả, “Bao nhiêu cái đinh đóng lên cũng không che nổi khí thế của tiên sinh.”
Thiếu niên liếc mắt một cái, môi khẽ động như muốn nói gì.
Nhưng vì khóe môi hơi cong lên, động tác này biến thành một nụ cười.
“……”
Ba người bọn họ đơ ra như gốc cây.
Đây là lần đầu họ nhìn thấy một NPC có thể cười ôn nhu đến như vậy.
Không có một chút ý nghĩa uy hiếp nào mà chỉ là một nụ cười cực kỳ thuần thúy — nụ cười mang lại cho người ta cảm giác, đây mới là khí chất mà một đứa trẻ ở tầm tuổi này nên có.
Thiếu niên nhìn Khấu Đông một hồi, âm thanh nhàn nhạt nhưng không mang nửa phần trách cứ, “Lại nghịch ngợm.”
Diệp Ngôn Chi thay đổi sắc mặt nhanh chóng, đứng dậy trên bả vai Khấu Đông, rất là uy nghiêm trừng mắt NPC, hiển nhiên đang khó chịu với ngữ khí của đối phương.
Dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với người của hắn….
Chưa chờ hắn khó chịu xong, Khấu Đông bỗng nhiên đưa tay ra dùng một đầu ngón tay dí hắn ngồi xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Người tí hon dưới sức ấn đó mà chật vật ngã ra, nửa người lọt thẳng vào cổ áo Khấu Đông.

Lão đại phí thêm một phần sức mới miễn cưỡng rút được hai chân ra ngoài.
Diệp Ngôn Chi không thể tin nổi: “Làm gì thế?”
Khấu Đông khà khà cười cợt hắn, y không nói rằng mình chỉ thuần túy cảm thấy làm đối phương tức giận chống nạnh rất vui…..!đương nhiên, nhìn cái dáng vẻ mặt sưng mày xỉa kia cũng rất hài.
Thiếu niên ngồi trên ghế lăn bánh gỗ trả lời Khấu Đông.
“Không sai,” Hắn nói, không hề che giấu, “Là ta.”
Khấu Đông: “Vậy em đem ngài về thì ngài có ảnh hưởng gì không?”
Thiếu niên ở trước mặt y không chút e dè, “Có lợi.”
Khóe môi hắn hơi giật, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên trên quan tài làm như có chút hoài niệm.
Nhưng tay còn chưa chạm sát vào quan tài đã bị một sức mạnh như kết giới đánh bay ra.

Khấu Đông không hỏi lại, y đăm chiêu đánh giá thiếu niên một lúc, nửa ngày sau mới quay đầu ra chỗ khác, bình tĩnh rơi trên quan tài.
—— Không chạm vào được.
Nguyên nhân gì khiến hắn không thể chạm vào?
Sau khi trở lại đoàn xiếc thú, việc đầu tiên Khấu Đông làm là gọi người mang xà beng tới, y để cho đám thành viên của đoàn xiếc động tay động chân trước.
Thế mà các thành viên lại dồn dập xua tay, dù là người gấu rất khỏe mạnh cũng lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt nhìn như là bất lực với sợ hãi.
“Không sờ được vào.” Nó hàm hồ nói, “Chúng tôi không chạm vào nó được.”
Khấu Đông thấy bọn họ tránh thứ này như tránh rắn tránh rết đành tự mình cầm lên cái xà beng bắt đầu tự mình cạy mấy cái đinh trên nắp quan tài ra.
Tống Hoằng bị hành động này của y làm kinh hãi giật nảy người.
“Cậu làm gì thế?” Anh nói, “Làm như vậy không phải quá thiếu tôn trọng người ch-…….!vị kia sao?”
Anh vốn muốn nói là người chết, nhưng suy đi nghĩ lại thì đấy cũng chỉ là NPC, nói xong lời này cũng không tốt lắm nên đành lòng vòng đi.
Khấu Đông cũng không quan tâm lắm, y quẹt tay mồ hôi trên trán rồi đáp lại: “Ngài ấy cũng đã nói rồi đó, cái này có lợi với ngài ấy.”
Tống Hoằng muốn nói lại thôi, “Nhưng mà ——”
Nhưng mà cậu cũng không nên quang minh chính đại mở nắp quan tài người ta lên như thế chứ hả!
Nói thế nào thì cái việc này cũng hơi quá đáng rồi á!
Anh quay ra nhìn A Tuyết, hai người đều chẳng thể làm gì đành suy nghĩ một hồi rồi quyết định ra tay giúp đỡ.

Kỳ lạ là đám quỷ kia không dám đụng tới quan tài nhưng bọn họ thì có thể dễ dàng chạm vào nó, thậm chí còn rất dễ dàng là đằng khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: C21: Tay

Tống Hoằng ra dấu hiệu để hai người còn lại cùng dùng sức bắt đầu nhổ hết mấy cái đinh được đóng chặt trong quan tài ra, “Ba —— hai ——”
Quan tài kêu lên mấy âm thanh nứt vỡ của gỗ rồi bị nứt ra một góc.
Dùng thêm chút sức nữa, quan tài hoàn toàn bị lật lên, lộ ra thứ bị che giấu bên trong.
Trong nháy mắt nhìn thấy thứ đó, đồng tử Tống Hoằng co lại, anh cũng hơi hoảng sợ.
“Đây là ——”
Bên trong là chu sa đỏ tươi lẫn vào màu đỏ của máu đập vào mắt khiến người ta đau nhức.

Còn có cả cơ thể thiếu niên ngồi trên xe lăn đang nằm ở giữa đó chưa hề phân hủy, ngón tay hắn khẽ co lại, từ đùi trở xuống trống không, máu me tràn ngập.

Trên lồng ngực của cơ thể không biết là ai dùng chu sa vẽ một cái bùa chú rất lớn, gần như chiếm toàn bộ cơ thể không mấy trọn vẹn của hắn.
“Là chú vãng sinh ràng buộc.”
Diệp Ngôn Chi nói: “Chắc sợ hắn hóa thành quỷ hại người.”
Khâu Đông nghe xong lời này không khỏi cảm thấy hoang đường.

Là chúng sợ thanh niên này biến thành quỷ hại người nên mới vẽ vãng sinh chú nhưng không phải kể cả có chú thì thanh niên vẫn hóa quỷ ư?

Người bị hại chết thảm thì oán khí nào có thể tiêu trừ dễ dàng đến độ chỉ một vãng sinh chú là khống chế hết được đâu?
Diệp Ngôn Chi nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả.

Nếu không có chú này khống chế thì sợ là hắn đã sớm tìm đám mẹ mìn kia báo thù rồi.”
Hắn giải thích: “Ngày hôm nay ở viện kia có một tòa nổi tiếng gọi là dương trạch, nhưng theo quan điểm của phong thủy thì tòa nhà đó sẽ hút âm — thế nên những ác hồn oán khí này dính thứ chú kia sẽ không làm hại được chúng, ngược lại tòa đó còn tăng sức mạnh cho vãng sinh chú trên người những ác quỷ này.”
Ý là, bất luận cho chúng quỷ ở đoàn xiếc thú có phẫn hận ra sao thì họ cũng không thể tự mình vào đó để báo thú.
Bọn họ ngay cả quan tài của mình còn không động được vào mà chỉ có thể ngày ngày ở đoàn xiếc đợi chờ, nhìn họ vẫn như con người nhưng thực ra đã trở thành những cô hồn dã quỷ không nhà để về.

Bởi vì cơ thể không được siêu thoát nên ngay cả việc rời khỏi trấn Đào Nguyên này cũng trở nên khó khăn, kể cả đã chết rồi, biến thành quỷ rồi nhưng vẫn phải kiếm cho đám người kia những đồng tiền dơ bẩn trái với lương tâm.
Nói như vậy, nếu như muốn đem thiếu niên ra khỏi trấn Đào Nguyên này thì cần phải phá được cái thuật pháp này.
Tống Hoằng ở trong game đã lâu, anh cũng lục tục nhận ra một ít bùa chú.

Chỉ là sau khi nhìn một chút thì anh hơi nhíu mày, hỏi: “Chuyện này phải giải quyết làm sao?”
Anh không có đồ đạc gì tương quan đến thứ bùa chú này để giải trừ nó.
Nghiêng đầu qua nhìn A Tuyết, cô gái cũng chỉ lắc lắc đầu — trong tay cô cũng chẳng có thứ đồ vật gì có thể phát huy tác dụng lúc này cả.
Tống Hoằng khẽ thở dài, chợt nhớ tới điều gì, nói: “Trên trấn hình như có một ngôi miếu đổ nát.

Không thì chúng ta mang ngài ấy tới đó tìm xem có vị hòa thượng hay vị đạo sĩ nào giúp được chúng ta giải trừ nó.”
Không cần nghĩ cũng biết, loại bùa chú cao cấp này đám tay mơ như họ muốn giải cũng không dễ dàng gì.

Tống Hoằng thẳng thắn nói ra lời này rồi chuẩn bị tâm thế đi đến ngôi miếu kia một lần.
Lời còn chưa nói ra hết đã thấy Khấu Đông đưa tay ra lau nhẹ một cái trên bùa chú, y nâng ngón tay lên vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Sao phải đến ngôi miếu đổ nát đó?”
Tống Hoằng cũng mơ hồ, nói: “Thì để giải bùa…”
Khấu Đông thật lòng cảm thấy nghi ngờ, “Chúng ta không thể lau nó đi sao?”
Tống Hoằng: “……”
Tự lau á?
“Cái này thì,” Anh thấy hơi buồn cười, “Cái này thì sao có thể lau dễ dàng như vậy…….”
Câu này của anh cũng chỉ nói được một nửa đã thấy Khấu Đông giơ ngón tay lên trước mặt mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trên đầu ngón tay y rõ ràng dính theo một vệt chu sa đỏ sậm.
“…….”
Tống Hoằng quả thực muốn gào rú run rẩy.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ chỉ cần dùng tay lau là được sao?
Quá là qua loa rồi đó!
Khấu Đông vẫn giơ cao ngón tay đó, quay đầu nói: “Đi lấy cho tôi một chậu nước đi.”
Bé đầu to nhanh chóng bê đến một chậu nước ấm, tay còn không quên mang theo một cái khăn mặt.

Khấu Đông xắn tay áo lên, đầu tiên cởi ra bộ quần áo mà thiếu niên trong quan tài mặc trên người rồi quay ra nhúng khăn vào nước ấm sau đó lau vãng sinh chú đỏ sậm đi.
Cũng may khăn được nhúng nước ướt đẫm kia có thể lau đi sạch sẽ dấu vết của bùa chú, Khấu Đông dùng thêm chút sức trên tay, lau chà ước chừng khoảng một nén nhang cuối cùng cũng xóa được hơn nửa vết chu sa.

Tống Hoằng từ đầu tới cuối không biết làm gì đành đứng bên cạnh nhìn, anh vừa ngẩng đầu dậy đã lập tức bị giật mình —— không biết từ lúc nào đám quỷ của đoàn xiếc thú đã bắt đầu vây quanh xem.
Bọn họ đồng loạt vây tròn cái quan lại, âm u nhìn vào thi thể nằm bên trong.
Bé đầu to che đi khóe miệng cứ như là đang nở nụ cười.
Tống Hoằng còn tưởng mình vừa nhìn lầm.
Mà trong lúc anh đang ngoảnh đầu sang chỗ khác thì Khấu Đông đã lau gần xong vết chu sa kia.

Lần này, anh mới rõ ràng nhìn thấy đám NPC đang nhếch miệng cười —— bé đầu to trợn tròn cặp mắt, cười càng ngày càng tươi, cuối cùng nó vỗ tay vui vẻ kêu lên.
“Tuyệt thật!”
Nó to miệng hoan hô, vung vẩy cánh tay bé xíu của mình giữa không trung.
“—— Tuyệt thật!”
Câu nói này như mở ra công tắc nào đó, chúng quỷ trong đoàn xiếc thú bắt đầu khua tay múa chân, điên cuồng vui sướng trông cứ như bức tranh vẽ địa ngục nhân gian.
Đám quỷ trong đoàn xiếc thú hô to.
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh!”
Trong tiếng gầm vang trời, cửa của căn phòng cuối cùng cũng mở toang, thiếu niên chậm rãi điều khiển xe lăn đi đến phía trước.
Đôi đồng tử đen ngòm của hắn cũng như có ngọn lửa cháy lên đang nhảy nhót tung tăng.
Bé đầu to không thể chờ đợi thêm nữa, nó nói: “Tiên sinh, ngài thấy không?”
Ngón tay nhỏ bé của nó chỉ vào cái quan tài, lúc hé miệng ra làm lộ ra mấy cái răng không đồng đều, đa số đều bị thiếu mấy chiếc nhọn hoắc.
“Ngài xem ——”
Thiếu niên dừng ở trước quan tài của mình, hắn bắt đầu giơ tay ra.
Không còn bùa chú, hắn dễ như ăn cháo chạm được vào thi thể trần như nhộng của mình, hắn đưa tay thăm dò lồng ngực lạnh lẽo, vuốt vẽ huyết nhục của cơ thể đã chết bên trong.
Hắn thỏa mãn kêu lên một tiếng than trầm thấp.
“Trở về.”
Cơ thể hắn, trở về.
“Bé con đúng là một đứa nhỏ ngoan mà.” Thiếu niên thấp giọng nói, chầm chậm thả cơ thể của mình xuống, “Như một phần thưởng vì em đã giúp ta tìm lại nó ——”
“Ta có thể giúp em, để cho chúng chạy đi.”
Khấu Đông lập tức hiểu ra chúng ở đây là đang chỉ tới ai, câu này không phải ai khác mà chính là những đứa trẻ được nhốt ở chỗ mẹ mìn.
Thiếu niên quả nhiên giỏi quan sát tâm tư của người ngoài, ngay cả cái ý muốn cứu người của y cũng đã nhìn thấu.
“Tiên sinh sẽ giúp em ư?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên nói, ngón tay trắng bệch của hắn gõ nhẹ lên tay vịn của chiếc ghế, có ý riêng.
“—— Em cần ta giúp không?”
【Đối mặt với lời mời của NPC, cậu: A: Đồng ý.

B: Không đồng ý.】
【Xin chú ý, mỗi một lựa chọn của người chơi đều sẽ ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.

Người chơi hãy cẩn thận lựa chọn.】.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.