Trước mắt Khấu Đông chỉ còn lại ánh sáng trắng chói mắt như tuyết.
Trên bả vai y bỗng nhiên hơi nặng rồi lại nhẹ đi như vừa có gì nhảy xuống từ đó.
Nụ cười trên môi thiếu niên ngồi trên xe lăn hoàn toàn biến mất, hắn ta lạnh giọng nói: “Sao mày ra được đây,” Còi báo động cùng với khung nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên inh ỏi ——
Thế giới trong game rối loạn, vài khe hở lộ ra hồng quang nhàn nhạt.
Tại khe hở đó Khấu Đông cố gắng mở mắt ra nhưng cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người trước mặt.
Người nọ xoay lưng về phía y, liêm khiết mà lại sạch sẽ, dung mạo âm trầm, một tay che lại bảo vệ y ở phía sau, đúng chuẩn tư thế bảo hộ chuẩn xác.
Khấu Đông cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc.
Nhưng rốt cuộc là đã gặp ở đâu…..!thì y hoàn toàn không nhớ ra được.
Ở đâu chứ?
Gặp khi nào?
Còn chưa để y nghĩ ngợi xong thì hệ thống đã nhảy ra một khung nhắc nhở, hết cái khung này đến khung khác cái nào cũng to oành, chữ được viết bằng màu đỏ như máu che hết tầm mắt của y.
【Người chơi chú ý, phó bản tồn tại vài khiếm khuyết không xác định, chuẩn bị tự sửa lỗi!】
【Người chơi chú ý, phó bản tồn tại vài khiếm khuyết không xác định, chuẩn bị tự sửa lỗi!!】
【Người chơi chú ý, phó bản tồn tại vài khiếm khuyết không xác định, chuẩn bị tự sửa lỗi!!!】
Khấu Đông theo bản năng cảm thấy có gì không ổn nhưng hiện tại đầu y bắt đầu hỗn loạn hết lên, trong tầm mắt cũng chỉ có những dòng chữ đỏ ngầu đến giật mình.
Một lát sau có âm thanh trầm thấp vang lên, người nọ như đang nở nụ cười trào phúng, “Bằng mày cũng đòi cản trở tao?”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy đùng đùng một trận, vang động cả trời!
Mặt đất dưới chân Khấu Đông bắt đầu rung lên.
Y cố gắng đứng vững, phát hiện khung chat của hệ thống cũng đang không ngừng run rẩy như bị ai đó dùng một đòn đập nát.
Trước mặt y xuất hiện một cánh tay.
Cánh tay nọ vươn vào từ vết nứt của khung nhắc nhở, ngón tay thon dài, tuy vậy nhưng không hề thô mà lại tao nhã thong dong đến lạ thường.
Khấu Đông rùng mình, y cắn răng đặt tay mình lên trên.
Phía sau y truyền đến tiếng gầm nhẹ của thiếu niên, âm thanh nghe tê tâm liệt phế.
“A a a a a a a……….a a a a a!”
Khấu Đông không quay đầu lại nhìn, y bị cái tay kia kéo đi chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh không cho y cơ hội từ chối đẩy y một cái.
“Trở về đi,” Giọng nói kia nói với y, âm thanh trầm thấp ôn tồn, “Đến lúc phải rời khỏi đây rồi.”
– —–
Khấu Đông lần nữa mở mắt ra, vẫn là thế giới game quen thuộc.
Y đang ngồi tại ngôi nhà trong game của mình, hai chân buông xuống bên giường cứ như đang chuẩn bị rời giường.
Biểu tượng hệ thống góc bên phải im lặng, không hề nhìn ra là nó vừa lên cơn điên vài phút trước.
Cứ như là cái thứ điên cuồng cảnh báo cần phải sửa lỗi vừa nãy chỉ là một giấc mộng của Khấu Đông.
Y vỗ vỗ đầu, theo bản năng muốn bàn luận với nhãi con nhà mình, theo bản năng đưa tay lên vai nhưng lại vồ được một khoảng trống không.
Tim Khấu Đông như muốn ngừng đập trong chốc lát.
“….!Nhãi con?”
Không có âm thanh nào đáp lại y, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chuông đồng hồ đặt đầu giường.
Khấu Đông hoảng hốt, y kéo cổ gáo của mình ra rồi nheo mắt tìm kiếm: “Nhãi con!”
Xảy ra chuyện gì rồi, nhãi con nhà y nhỏ như vậy không phải là bị rơi mất vào đâu rồi chứ?
Đừng nói là rơi mất thật nhé….
Khấu Đông đứng dậy phủi phủi quần áo rồi sau đó lục thùng rác.
Chờ đến lúc y cởi hết cả quần áo ra, điên cuồng phất phất một hồi mới nhớ ra mình chưa tìm trên giường.
Vừa hất chăn lên đã thấy nhãi con nhà y đang ngắm mắt ngủ khò khò, kích cỡ của hắn vẫn vừa lòng bàn tay y, cánh tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn.
Khấu cha già nhìn thấy con trai, trái tim nhỏ đập bùm bụp lúc này cũng yên lại.
Y chạm vào người tí hon, chọc chọc trán hắn.
“Thật là….”
Hù chết ba cưng rồi.
Nhãi con này là con trai bảo bối của y đó.
Khấu Đông cực kỳ có trách nhiệm mà nhét cánh tay bé xíu của hắn vào trong chăn, sau đó mới phát hiện có gì đó thay đổi.
【Họ tên: Diệp Ngôn Chi.
Thân phận: Người thừa kế diệp gia.
Giai đoạn: Thành niên (đang chuyển giao)
Phương thức trưởng thành: Xin hãy trao cho hắn đầy đủ tình yêu! Tình yêu càng nhiều, hắn sẽ trưởng thành càng nhanh!
Năng lực: May mắn! (Đã mở, cấp hai, có thể chống đỡ thuộc tính E may mắn của người chơi); bày mưu tính kế (Đã mở, cấp một); vũ lực (Đã mở, cấp một); năng lực đặc thù (Chưa mở).
Giá trị thân mật hiện tại: cấp một.】
Ánh mắt Khấu Đông tập trung nhìn vào hai chữ thành niên, lòng lạnh đi.
……?
Chuyện gì vậy?
Y nghĩ thầm, hay là đang mơ?
Y vẫn chưa hưởng thụ cảm giác làm ba đủ mà, sao đứa nhỏ nhà y đã trưởng thành rồi?
Y còn chưa suy nghĩ xong thì phần thưởng của phó bản cũng được hệ thống gửi tới, lần này Khấu Đông thu được 173 điểm thành tựu, dẫn đầu danh sách.
Vừa bấm nhận thưởng đã thấy biểu tượng tổ đội lập lòe nháy sáng.
Mở ra, là Tống Hoằng gửi tin nhắn cho y.
【Cậu ra được rồi à?】
Khấu Đông trả lời: 【Ra rồi, sao thế?】
Tống Hoằng gửi tới liên tiếp react như vừa nghe được chuyện gì khó tin lắm.
Anh giải thích: 【Lúc trước hệ thống tuyên bố với tôi là nhiệm vụ thất bại.】
Khấu Đông nghĩ nghĩ, lúc đó y bị NPC dùng phép thuật nhốt lại nên không thể đi ra cùng với họ từ phó bản, đương nhiên nhiệm vụ mà những người chơi khác được giao làm không thành công.
Tống Hoằng: 【Vừa rồi hệ thống lại báo là nhiệm vụ thành công nên tôi đoán cậu ra được rồi.
Cậu không sao chứ?】
Khấu Đông: 【Không sao.】
Khấu Đông: 【Hình như tôi được NPC cứu.】
Tống Hoằng gửi tới meme quả tranh bay vòng quanh [1]: 【May thế, lại được NPC cứu.】
[1].
Mình search thì nó ra cái này: kiểu như ghen ăn tức ở vì ai đó hơn mình cái gì.
Đều là NPC như nhau nhưng sao chỉ có Khấu Đông được thiên vị mà bọn họ cũng là người chơi mà chỉ có thể đứng dưới gốc cây chanh nhìn phân bón?
Khấu Đông gửi lại anh hình khuôn mặt nhe răng trợn mắt cười: 【Đúng thế, bọn họ không chỉ cứu tôi mà còn yêu thương tôi, yêu đến độ không muốn tôi đi ra khỏi phó bản, liều mạng để tôi ở lại đó —— anh thích à?】
Tống Hoằng: 【…….】
Tống Hoằng: 【Cái này tôi chê.】
Tống Hoằng: 【Chúng ta đều là con người, không phải là dữ liệu do hệ thống lưu trữ trong bộ nhớ.】
Khấu Đông không trả lời nữa.
Y mở ra giao diện hẹn hò, không ngoài dự liệu y nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Ngôn, hắn so với lúc trước gặp nhau có vẻ là lớn hơn chút, con mắt hơi nheo lại có như đang trầm tư.
Tựa hồ đã nhận ra Khấu Đông nên Diệp Ngôn trong khung hình ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám của hắn dừng trên người y, trong tay hắn vẫn đang cầm một con người gỗ, Khấu Đông nhìn xuống mới phát hiện hắn đang điêu khắc hình mình.
Diệp Ngôn nắm chặt người gỗ chặt trong lòng bàn tay.
Hắn vươn tay ra trước mặt Khấu Đông.
Khấu Đông rời tay khỏi nút chọn, không bấm luôn, y hơi do dự.
Y còn rất nhiều nghi vấn chưa tìm được câu trả lời —— người xuất hiện lúc kia là ai? Sao lại xuất hiện? Sao hệ thống lại làm loạn lên như bị virus vậy?
Tại sao lại khiến y mơ hồ cảm thấy quen thuộc?
Bây giờ nghĩ tới, y cũng bắt đầu không nhớ rõ tướng mạo người nọ, chắc chắn do hệ thống giở trò.
Nhưng phản ứng và bản năng lúc gặp người nọ lần đầu vẫn lưu lại chút cảm giác, Khấu Đông cố gắng nghĩ đi nghĩ lại chỉ nhớ được rằng ấn tượng đầu tiên là người nọ rất —— đẹp trai.
Nếu như mà người nọ xuất hiện trong thế giới thật thì hẳn là sẽ có rất nhiều em gái theo đuôi gào thét đòi sinh con cho hắn.
Nhưng y lại không biết đối phương là ai.
Mà đáp án thì chỉ có thể tìm từ phó bản 《Thải sinh》.
Khấu Đông quay đầu nhìn nhãi con nhà mình.
Mặt Diệp Ngôn Chi vùi trong ga giường, không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
“Được rồi,” Khấu Đông thấp giọng lầm bầm, ánh mắt dần trở nên kiên định, “Cưng ở đây đừng có đi đâu hết…..!ba đi mua cho cưng mấy túi quýt ha.”
Y dứt khoát đặt tay lên lòng bàn tay Diệp Ngôn, trong mắt NPC lóe lên tia sáng mừng rỡ rồi kéo y vào ——.