Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 83: 83: Hệ Thống Thay Quần Áo



“Làm sao,” Diệp Ngôn Chi đè thấp âm thanh lại, giọng nói có chút khàn khàn, hô hấp không biết vô tình hay cố ý mà cứ lởn vởn bên tai y, “Tôi làm sai ư?”
Người còn ngồi ở trên bàn kia không hề trả lời, chỉ là chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.

Nhìn từ viền cổ áo hướng về phía trước, đều là một màu đỏ bắt mắt, nếu nói là sắc đẹp bị quần áo che mất cũng chẳng phải sai.
Có lẽ cũng giống như nhau, đều ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Y đỏ mặt, theo bản năng duỗi chân chạm đất, muốn xuống khỏi mặt bàn này trước.
Cổ họng Diệp Ngôn Chi khẽ nhúc nhích, không cho y cơ hội đi xuống.
“Ngồi.”
Làm sao Khấu Đông chịu ngồi yên được.
Mặc dù vóc dáng của y không được tính là quá cao, nhưng chắc chắn cũng không thể coi là thấp, 1m78, có thể nói là chiều cao tiêu chuẩn của nam sinh —— Tuy vậy y vẫn không tài nào hiểu được Diệp Ngôn Chi ăn cái gì để lớn, chẳng lẽ là Jinkela chăng? Bằng không tại sao một người tí hon ngày trước chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay y, bây giờ lại cao hơn y nửa cái đầu rồi?
Cho dù bây giờ y có ngồi ở trên bàn, nhưng thật ra cũng chỉ vừa vặn đối diện với tầm mắt hắn mà thôi.
Lúc này mặt đối mặt, tuyệt đối không thể tính là chuyện tốt.
Tuy rằng nói y không phải người cuồng nhan sắc, nhưng đối mặt với người có ngoại hình thật sự rất hợp khẩu vị của mình như thế này, lại còn vừa mới hôn nhau nữa…
Đâu phải tự nhiên mà trái tim y lại đập với tốc độ như thi chạy trăm mét đâu!
Khấu Đông gục đầu xuống, rời ánh mắt đi.
“Không làm sai gì cả,” Y nhỏ giọng nói, chẳng hiểu sao lại có chút yếu ớt, hắng giọng, “Chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thôi, có gì đâu mà căng.”
Diệp Ngôn Chi nghe xong lời này, lông mày hơi nhíu lại, như đang suy tư gì đó.
“Vậy hả?”
Khấu Đông nói được một lúc, sau đó mới tự vỡ lẽ.
—— ** má.
Y vừa nói cái mẹ gì thế!
Kiểu này, chẳng may Diệp Ngôn Chi nói muốn y làm mẫu thì chui đầu vào đâu bây giờ, chả nhẽ y còn phải ôm người nào đấy thơm một cái thật luôn chắc!
Lúc này y cực kỳ cần một cỗ máy quay ngược thời gian —— hoặc Doraemon cũng được!
Diệp Ngôn Chi sán lại càng gần hơn, khoé môi cũng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“Vậy thì ba làm thử cho con xem đi?”
Câu này của hắn làm Khấu Đông thấy mình sắp thành biến thái đến nơi.
Y miễn cưỡng đẩy gương mặt đang sán lại gần mình ra xa, thấy lươn lẹo không nổi, dứt khoát hạ quyết tâm, đột nhiên xoay đầu nhãi con về phía mình ——
Ngay sau đó, y dùng loại tinh thần thấy chết không sờn, nhanh chóng chạm môi một cái ở trên trán thanh niên.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Làn da nơi đụng vào lập tức nóng bừng lên như bị thiêu đốt, nhiệt độ lan ra truyền tới mạch máu.

Diệp Ngôn Chi ngồi bật dậy, bàn tay khẽ ấn vào chỗ vừa rồi bị đụng vào, mặt mũi âm trầm nhìn y.
“Học được chưa?” Sau khi tách ra, Khấu Đông lắp bắp nói, “Cứ như này nè, phim truyền hình đều diễn thế cả…!Không phải như cưng làm ban nãy đâu.”
Nói xong câu này, Khấu Đông thậm chí còn không dám tiếp tục ngồi ở đây, nhanh chóng đẩy người ra, lập tức nhảy xuống.

Ngay cả vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi như thế nào, y cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Thật sự là mất tiền đồ quá mà, Khấu Đông vừa quạt gió vừa nghĩ, cũng không phải là y chưa hôn bao giờ…
Nhưng lúc ấy nhãi con nhà y chỉ mới lớn bằng bàn tay thôi, y có niết mặt hay thơm thơm, thì cũng rất chi là bình thường.
Tại sao bây giờ lại biến chất vậy hả?
Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy không thể trách bản thân được.
Cái này chỉ có thể đổ cho thế giới của người trưởng thành hết sức dơ bẩn, một streamer game yêu đương ngọt ngào ngây thơ như y làm sao chịu đựng nổi?
Chẳng trách mọi người đều nói người lớn bẩn thỉu.
Khấu Đông rất muốn tẩy não cho mình, xem nước xả ra có phải toàn màu vàng [1] hay không?
[1] Gốc 黄- hoàng: Từ này vừa có nghĩa là vàng vừa có nghĩa là đồi truỵ =)))
Thẳng đến lúc nấu cơm xong, y vẫn còn cảm thấy hơi gượng gạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1011: C1011: Núi côn luân không chỉ có một ngọn núi

Diệp Ngôn Chi trái lại thì vẫn bình thản, vẻ mặt tự nhiên, bày bát đũa cho y.
Khấu Đông cúi đầu xuống, nhìn thấy trên mặt bàn cũng có một đĩa cà chua được cắt nhỏ, hơi sững sờ.
Hơi trắng lượn lờ.
Thanh niên ngồi ở đối diện y, rất tự nhiên mà bỏ thêm giúp y chút tương ớt đỏ tươi, lại trộn thay y.
Khấu Đông cầm đũa, bỗng cảm thấy một màn này có hơi quen mắt.
Đã từng trải qua lúc nào ư?
Cũng không cách lâu lắm, trí nhớ của y đến giờ còn khá rõ ràng.

Chỉ là khi đó, nơi y ngồi là một căn bếp nhỏ chẳng rộng rãi mấy, ngoài trời tuyết vẫn tung bay.

Hơi nước trước mặt bốc lên nghi ngút, dưới đáy bát y giấu một quả trứng trần nước sôi vàng ươm, bên cạnh còn có bà lão ngồi cười ha ha…
Y bỗng nhớ lại, rồi liếc mắt nhìn người trước mặt một cái thật sâu.
Đúng rồi.
—— Đó là lúc hẹn hò cùng Diệp Ngôn.
Dường như nhận ra Khấu Đông đang quan sát, Diệp Ngôn Chi cũng nâng con ngươi đen nhánh lên.
“Sao thế?”
Khấu Đông bừng tỉnh nhận ra, sau khi nhãi con trưởng thành, thế mà có chút giống với dáng vẻ của Diệp Ngôn.
Đặc biệt là nét mặt khi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy y còn chưa thu ánh mắt về, Diệp Ngôn Chi nhíu nhíu mày: “Không ngon sao?”
“Không,” Khấu Đông lại cúi đầu lần nữa, thanh âm bình tĩnh, “Ngon lắm.”
Trong lòng y cuồn cuộn dâng lên một suy nghĩ mà ngay cả chính y cũng không nói rõ được, một mặt cảm thấy khó chịu âm ỉ bởi bản thân tự dưng lại đặt NPC và Diệp Ngôn Chi liên hợp với nhau, một mặt lại vì phát hiện này mà không thoải mái.
Bộ dạng có chút giống, tên cũng na ná, chẳng lẽ thật sự chỉ là do cơ sở dữ liệu của hệ thống nặn người quá hạn hẹp, sắp xếp tổ hợp tới lui mới tạo ra vài gương mặt có ngũ quan như vậy ư?
Cơm nước xong xuôi, Khấu Đông lại tiếp tục nhấn mở từng mục trên hệ thống kiểm tra cẩn thận, phát hiện sau khi Diệp Ngôn Chi chính thức vượt qua kỳ trưởng thành, thế mà còn xuất hiện cả mục lựa chọn trang phục cho vật cưng.

Lựa chọn trang phục?
Khấu Đông sửng sốt, đợi đến lúc nhấp vào xem thử mới hiểu, mẹ nó, cái này không phải là hệ thống phiên bản “Ngôi sao thời trang” sao? —— Nên sửa tên thành gì nhỉ, “Thời trang Ngôn Chi”?
Y lướt sơ qua bên trong một lượt, nhìn thấy không chỉ có âu phục, áo thun bình thường, vậy mà có cả váy lolita xinh ơi là xinh.

Ngoài ra còn có một bộ áo bành tô ngầu kinh khủng, nhìn là biết có thể tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài của Diệp Ngôn Chi.
Chưa kể đến bộ váy thuỷ thủ kia, ngắn ngủn, ngây thơ hoạt bát đáng yêu vô cùng!
Trái tim cha già họ Khấu lập tức ngo ngoe rục rịch.

Chỉ tiếc sau khi y thêm vào giỏ hàng thanh toán mới phát hiện, cái này phải tốn điểm giá trị thành tựu.
Bây giờ tốc độ lạm phát trong trò chơi nhanh như vậy, chút tiền tiết kiệm ấy trong tay y, cũng chỉ đủ rút đạo cụ hai lần, nghèo không sao tả được.
Nhưng đi đâu mới kiếm được tiền mua quần áo cho nhãi con đây.
Y mở khung thoại hệ thống ra, nhỏ giọng dò hỏi: 【Có thể cho vay không?】
Hệ thống: 【……】
Hệ thống gửi cho y một hàng dài dấu ba chấm im lặng, cuối cùng nói: 【Không thể.】
【Đừng cứng nhắc như vậy,】Khấu Đông càng nhìn âu phục và váy lolita kia càng thấy ngứa ngáy, cò kè mặc cả, 【Thương lượng tí đê.】
Âm thanh hệ thống cứng rắn, nghe là biết không có tin tức tốt gì: 【Không thương lượng.】
Khấu Đông buồn bực.
【Thế tao nuôi con kiểu gì?】
Hệ thống: 【 Cậu có thể chọn vứt bỏ hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Thăm Dò


Chẳng biết tại sao, khi Khấu Đông nghe thấy đối phương đề cập tới hai chữ vứt bỏ, còn lộ ra loại vui sướng phát ra từ nội tâm…
Thậm chí nó còn cung cấp cho Khấu Đông phương thức bỏ rơi cụ thể.
【Ở mục vật cưng, cậu có thể lựa chọn “Trục xuất”.】
【Tào lao,】Khấu Đông khinh thường nói,【 Dù nghèo đến đâu cũng không thể nghèo con cái được, dù thiếu thốn đến đâu cũng không thể thiếu hoài bão.

Nuôi không nổi thì nuôi không nổi, sao có thể tùy tiện vứt bỏ?】
Hệ thống im re, nghĩ thầm, hoài bão của cậu chính là mua âu phục cùng váy lolita cho hắn sao?
Oa, thật là hoài bão vĩ đại…
Không vay được, Khấu Đông đành phải mua một cái quần lót đỏ thẫm cùng cái quần thu tím lịm tìm sim rẻ nhất, mỗi cái chỉ tốn một điểm thành tựu, lại còn giữ ấm.

Không phải bây giờ hay nói kiểu này à, mẹ cháu bảo cháu về nhà mặc quần thu đó?

—— Hiện tại Khấu Đông cũng có thể vỗ ngực tự hào mà nói, y có thể bắt nhãi con nhà y về mặc quần thu!
Y lặng yên không tiếng động mà dùng hệ thống để mặc đồ vào cho nhãi con.
Diệp Ngôn Chi đang rửa bát vẫn chẳng hề hay biết, vùi đầu vào việc nhà, chăm chỉ siêng năng, hiển nhiên là người con hai mươi tư hiếu.

[2]
[2] Hai mươi tư hiếu: trích từ “Nhật ký cố sự bách khoa toàn thư hai mươi tư hiếu” viết về câu chuyện hiếu đạo của 24 vị cổ nhân do Quách Cư biên soạn, sau này đã được lưu truyền rộng rãi.
Hắn hoàn toàn không phát hiện ra, quần lót của mình đã bị người khác đổi màu mất tiêu rồi.
Chưa đầy một lát sau, thanh niên lại ưỡn ẹo bước tới, chậm rãi lượn lờ sau lưng hắn, chẳng biết là đang làm cái gì.
Diệp Ngôn Chi quay đầu lại, Khấu Đông ôm ý đồ định kéo cạp quần hắn kiểm tra xem quần áo đã mặc vào hay chưa bỗng đột nhiên khiếp sợ, vội vàng thu tay, vẻ mặt vô tội đứng ở bên góc tường.
Diệp Ngôn Chi: “…?”
Hắn nhìn lầm rồi hả.
Ban nãy, thanh niên là đang…!kéo quần hắn?
Chả mấy khi Diệp Ngôn Chi cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Hắn trầm mặc, không ho he bất cứ lời nào.

Khấu Đông vừa thử kéo ra khe hở đã nhìn thấy sắc tím bên trong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, quay ra vỗ bép một cái trên hai khối thịt đằng sau của hắn.
Diệp Ngôn Chi: “……”
“Cục cưng à,” Tâm hồn cha già của Khấu Đông lại bắt đầu hừng hực bốc cháy, chút gượng gạo trước đó lập tức đã bị quên sạch sẽ, chỉ còn dư lại niềm vui khi tưởng tượng nhãi con mặc quần áo mới, “Ba đi kiếm tiền cho cưng nhé!”
Kiếm tiền mua váy thủy thủ cho cưng!
Dấu chấm hỏi trên đầu Diệp Ngôn Chi chen chúc nhảy ra.
Hắn nhìn chăm chú vào Khấu Đông đang vui vẻ rạo rực đi vào phòng khách một cách khó hiểu, cẩn thận đánh giá động tác vừa rồi của Khấu Đông.
Cái này rốt cuộc có ý gì?
Đừng nói là phát sốt rồi đó?
*
Nơi phát tiền cho Khấu Đông bây giờ chỉ có đúng một chỗ: Hẹn hò.
Mặc dù việc nuôi con dựa vào hẹn hò nghe như cái loại fuck boy tiểu bạch kiểm, nhưng hiện tại Khấu Đông cũng không thể kiểm soát được chuyện này.
Kiểu gì y cũng phải tìm NPC giúp mình trả tiền quần áo cho nhãi con mới được.
Nhóm NPC trong phần hẹn hò đều ngo ngoe rục rịch, giáo viên tâm lý ở trong khung còn dùng sức vỗ cánh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 560

Khấu Đông chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng đảo mắt đi, giả vờ như vốn dĩ không hề trông thấy: “Để xem nào…”
Khoé môi giáo viên tâm lý chợt tắt.
Nói thừa!
Khấu Đông nghĩ thầm, chẳng lẽ tui còn có thể chọn anh sao —— nhiều NPC như vậy, anh chính là con thiêu thân rung rinh khổng lồ biến thái nhất đó!
Ngay cả nhân ngư còn có vẻ thuần khiết hơn anh!
Nói tới nhân ngư…
Trong lòng Khấu Đông hơi động một chút, nhìn về phía khung của Siren.

Mái tóc màu lam nhạt như rong biển của nhân ngư trôi bồng bềnh trong khung hình, trông vô cùng mềm mại, ở giữa ngón tay thon dài đang gắt gao nắm chặt, vẫn là hạt châu trơn nhẵn màu trắng ngà kia.
Hắn nâng hạt châu nọ, cũng tha thiết nhìn Khấu Đông.

Khấu Đông lúc này, thật sự là tả hữu vì nam.

[3]
Đúng rồi, nam trong nam giới đó.
[3] Raw: 左右为男- tác giả chơi chữ, câu gốc là 左右为难 nghĩa là thế khó xử.

Từ 男 (Nam) và từ 难 (Khó) đều có phiên âm là nán.

Ý là giai bu xung quanh khó xử quá à.

=)))
Bên trái là biến thái, bên phải cũng là biến thái.

Không những thế, hai tên kia còn méo phải người.
—— Khổ nỗi đám NPC hiện tại hổng có ai là người hết trơn.
Khấu Đông đứng giữa hai bên mà đấu tranh gay gắt, nhưng lại không thèm liếc mắt nhìn ác ma cái nào.

Điều này làm cho vẻ mặt ác ma càng thêm tủi thân.
“Anh đi!”
Cuối cùng y cắn răng một cái, đưa tay về phía Siren đã cho mình nước mắt.
Đôi mắt đỏ sậm của nhân ngư chợt sáng lên, thân hình cường kiện hữu lực suýt nữa xuyên thủng qua lớp khung hình mỏng manh này, hắn không chờ nổi mà gấp gáp kéo Khấu Đông vào bên trong.

Ập tới trước mặt, là mùi tanh nhàn nhạt chỉ thuộc về nước biển, xung quanh đều là lớp vảy trơn trượt, thậm chí Khấu Đông còn chưa kịp đặt tay xuống nơi nào, đã bị kéo thẳng như vậy vào trong.
Cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, tựa như đang đung đưa, tối tăm không thể thấy rõ.

Miệng mũi Khấu Đông đều nóng rát cả lên, nhìn thấy bản thân đang phun ra mấy cái bong bóng nho nhỏ.
Là biển.
Suy nghĩ này của y vừa nổi lên, ngay lập tức nhớ ra rằng bản thân y kỳ thật không biết thở dưới nước, mà không thở được sẽ có khả năng chết đuối.

Y vùng vẫy hai chân, muốn bơi lên phía trên.
Phía sau bỗng xuất hiện một cánh tay rắn chắc, lực đạo mạnh mẽ mang theo Khấu Đông bơi thẳng về phía trước, cho đến khi chui ra khỏi mặt biển.

Khấu Đông ho khan liên tiếp vài cái, nhận ra có thứ gì đấy mềm dẻo vây chặt quanh eo y, thứ nọ chợt nhô lên, là đầu của nhân ngư.
Đôi mắt màu đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm Khấu Đông.
Khấu Đông: “……”
Nói thật, cái nhìn của vị huynh đệ này khiến y thấy hơi ngại à nha.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.