Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 94: 94: Thịnh Yến Của Ác Ma 8



Diệp Ngôn Chi cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây không phải ảo giác của hắn, trong mắt Khấu Đông dường như không phải y đang nhìn hắn nữa mà là —— đang nhìn một cái bánh gato.
Trật tự giữa hai người lúc này bị đảo ngược, trước kia chỉ có huyết tộc mới dùng ánh mắt này nhìn nhân loại, hiện giờ lại là Khấu Đông – nhân loại real 100% dùng chính ánh mắt này để nhìn một vampire.
Nói thật, chuyện này có vẻ hơi khó nuốt.
Đặc biệt là khi Khấu Đông không chỉ nhìn người ta mà còn dí sát khuôn mặt tràn đầy mong muốn của mình lại gần đối phương, lúc chạm tới phần gáy của hắn thì lại ngửi ngửi mấy cái.
Dáng vẻ này….
Nếu như không phải biết sơ ủng phải tốn đến bảy bảy bốn chín ngày thì Diệp Ngôn Chi cũng nghĩ người này đã bị biến thành huyết tộc.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Diệp Ngôn Chi, hầu kết Khấu Đông lại giật giật, miễn cưỡng kiềm lại ham muốn hút máu rục rịch ban nãy xuống: “………”
Y dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội để nhìn nhãi con đối diện.
Cứ như người vừa mở miệng nói ngon miệng chẳng phải y.
Diệp Ngôn Chi nhất thời không biết nói gì, một hồi lâu sau mới giơ tay lên xoa xoa đầu Khấu Đông, trông chẳng khác gì đang xoa lông chó, chạm tới dây cột tóc phía sau đầu y mới dừng lại.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, trong đám mây có vài vệt đỏ mờ nhạt treo lơ lửng.
Mặt trời cũng sắp ló rạng từ đó.
“Thôi bỏ đi,” Diệp Ngôn Chi thấp giọng nói, “Đi về cái đã.”
Lúc bọn họ về phòng cũng không đụng mặt Nam tước, nghĩ, chắc là Nam tước đến không tóm được người nên đã rời đi trước.

Sau đó, hai người vội vàng nhắm mắt làm một giấc, đầu óc hỗn loạn, ngủ thiếp đi từ khi nào không hay.
Mãi đến lúc ngoài cửa có người gọi họ mới tỉnh dậy.
“Tử tước Glenn?”
Thanh âm của hầu nam trong lâu đài cổ, gã thành khẩn gõ cửa hai ba cái.
“Tử tước Glenn —— ngài tỉnh chưa?”
Khấu Đông mở mắt, mơ mơ màng màng đáp lại là tỉnh rồi, y duỗi tay quay người qua một bên.

Y sờ qua bên cạnh chỉ thấy trống không nhưng vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, khi hoàn toàn tỉnh ngủ mới phát hiện Diệp Ngôn Chi dậy rồi, hắn đang dùng khăn mùi soa màu trắng giúp y lau mặt.
Vào thời khắc này, Diệp Ngôn Chi chẳng khác nào một nam phó trung thành.

Hắn đang hầu hạ vị chủ nhân bé nhỏ yêu kiều của mình rửa mặt, lần nữa giúp y mặc áo sơ mi, cài từng viên khuy áo lên, nơ bướm cũng được cột chỉnh tề.
Ngón tay hắn vừa thon vừa dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, bộ quần áo màu nhũ trắng phủ lên người nhìn hắn thêm phần bắt mắt, không nhanh không chậm thắt dây lụa rườm rà, càng có vẻ vui tai vui mắt.
Khấu Đông không kiềm được ngưng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên ngón tay hắn.
Màu da nhàn nhạt, là màu của phần lớn huyết tộc.
Móng tay trắng phấn, trông cực kỳ khỏe mạnh.
Y còn có thể thấy được mạch máu bên dưới lan rộng ra, mỏng manh, bên trong là mùi vị thơm ngọt mà mình đã được cảm nhận vào đêm qua….
Tâm thần của Khấu Đông bắt đầu loạn lên, y đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn quay ra nhìn Diệp Ngôn Chi một cái, lẩm bẩm lên tiếng.
“Nhãi con.”
Diệp Ngôn Chi sớm đã quen với cách gọi này của y, giương mắt lên nhìn, ngay sau đó hắn đã thấy thanh niên cúi đầu, há miệng, sau đó ——
Ngậm ngón tay của hắn.
Diệp Ngôn Chi: “……..???”
Khấu Đông ngậm cả ngón tay vào trong miệng, liếm láp mùi vị của nó một cách thích thú.

Cách liếm của y không giống như đang tán tỉnh mà giống như là chú cún con ngậm lấy cục xương yêu thích của mình với ý đồ muốn tìm ra chút thịt còn sót lại.
Kiểu liếm láp này của y kiến Diệp Ngôn Chi cảm thấy mình giống như cái bánh gato nhỏ đang được đặt trên bàn.
Hắn lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn không nhịn được đưa tay, vỗ vỗ má người trước mặt.
“Chuyện gì vậy?”
Cuối cùng Khấu Đông cũng nhả ngón tay hắn ra, bởi vì không tìm được mùi vị mong muốn nên trong đôi mắt còn có chút thất vọng.
“Không có gì,” y nói xong lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, “Chỉ là muốn nếm thử….”
Nói xong câu này y còn hơi chột dạ, dù sao thì đột nhiên cắn ngón tay người khác cũng chẳng phải chuyện bình thường, bảo là muốn nếm thử thì càng dở hơi hơn.
Nhưng ngẫm lại, dũng khí của Khấu Đông lại nổi lên.
—— Diệp Ngôn Chi, có thể là người bình thường sao?
Diệp Ngôn Chi là con trai của y cơ mà?
Tình phụ tử giữa họ rõ ràng đến vậy, hơn nữa người cũng do một tay y nuôi nấng, dùng hết tâm huyết của mình ra sức dưỡng dục thành cái bộ dạng hiện tại.

Diệp Ngôn Chi như vậy, y cắn có chút thì có làm sao? Trong mấy bộ phim truyền hình kia không phải thường có cảnh ba cắn má con mình ư, còn gặm mà không báo trước nữa kìa?
Tuy rằng những đứa nhỏ kia vẫn còn đeo tã, nhưng Khấu Đông cảm thấy tình thương của một người ba với tuổi tác của con cái hoàn toàn không có quan hệ.

Lẽ nào lớn rồi Diệp Ngôn Chi không còn là nhóc con đáng yêu của y nữa hay sao?
Đương nhiên là vẫn chứ!
Vì lẽ đó, ánh mắt hiện tại y dành cho Diệp Ngôn Chi lại đong đầy tình thương của ba, muốn cắn một cái thì có vấn đề sao?
Khẳng định không có vấn đề gì!
Đừng nói là một cái, y có cắn hai lần cũng chẳng có vấn đề gì hết nhá!
Khấu Đông rất nhanh lập ra logic của chính mình, cũng dùng luôn cái định nghĩa trò chơi nhỏ giúp điều tiết quan hệ cha con ra để giải thích cho cái hành động bất thình lình ban nãy.
“Ba không thể cắn cưng một cái hả? Đừng hẹp hòi thế.”
“……..”
Đây là chuyện hẹp hòi với keo kiệt hả?
Diệp Ngôn Chi lại tiếp tục không biết nói gì, hắn không xác định được Khấu Đông đã phát hiện được cơ thể y có điểm gì sai sai chưa.

Có lẽ là phát hiện rồi, nhưng bởi vì đối tượng phát tác của mấy hành động dị dị này là Diệp Ngôn Chi nên trong đầu Khấu Đông lại lần nữa vang lên bài ca phụ tử tình thâm, tự úp luôn cái nghi hoặc của mình đi.
Tật xấu này của y, Diệp Ngôn Chi cũng rõ ràng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 507: Kẻ đầu tiên

Khấu Đông chưa từng trải qua mối quan hệ cha con bình thường nào nên đặc biệt thích tình tiết cha con quấn quýt, muốn lôi ra trải nghiệm bất cứ lúc nào.
Một mực không quan tâm đến thực tại ra sao, tất cả mọi kinh nghiệm y có đều xuất phát từ phim ảnh, mang ra thực hành thì lại không hợp lý cho lắm.
Gia đình bình thường nào có đứa con lớn ngần này mà vẫn còn đòi hôn hôn ngủ ngon chứ?
Nếu như là người khác thì sẽ lập tức phát hiện ra điểm không đúng, thậm chí còn có thể đào móc ra rắp tâm của Diệp Ngôn Chi ngay lập tức.

Thế mà Khấu Đông lại chẳng biết gì, y cái gì cũng chẳng hiểu, bạn không thể thành thật với người chẳng biết gì —— những hành vi chẳng hợp lý chút nào đối với y cũng tự biến thành hợp lý.
Đối với điểm này, Diệp Ngôn Chi không biết mình nên vui hay cáu nữa.
Hầu nam ngoài cửa lại giục thêm một lần, lần này giọng có vẻ gấp gáp hơn: “Tử tước Glenn, bữa sáng sắp bắt đầu rồi.”
Chỉ có phụ nữ đã thành hôn mới có thể dùng cơm trên giường, còn lại thì phải tới phòng ăn chung, đây đã là quy củ.
Khấu Đông nhớ đến mấy món đồ ăn máu me trên bàn ăn, không nhịn được ỉu xìu —— ở đây toàn thứ nhầy nhụa đỏ lòm, kiếm đâu ra đồ ăn ngon cơ chứ.
Chẳng như nhãi con nhà y, từ đầu đến chân chỗ nào cũng toát ra khí chất ngon miệng….
Diệp Ngôn Chi đeo tất vào cho y, cuối cùng là xỏ giày.
“Đi thôi,” huyết tộc trẻ tuổi nói, cũng đứng lên, “Không nên chậm trễ.”
Khấu Đông gật đầu, đi ra ngoài đầu tiên.
Bên ngoài hầu nam vẫn đang đợi, nhìn thấy y đi ra thì cúi cong người, lần này gã không thèm liếc mắt nhìn đến Diệp Ngôn Chi phía sau, “Mời đi theo tôi.”
Khấu Đông đi theo sau gã.
Nhà ăn vẫn là phòng tổ chức yến hội hôm qua, hiện giờ hai bên bàn dài đã đầy đủ khách khứa, các vị khách đã thay đổi trang phục, ngồi trước bàn dài thưởng trà.
Nói là hồng trà tốt nhất nhưng thực ra cũng toàn là máu.
Nam tước vẫn ngồi ở chủ vị, nhìn thấy Khấu Đông đi tới thì nhìn y khẽ mỉm cười.
“Tử tước Glenn, đêm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Trong lòng Khấu Đông rõ ràng người tới phòng mình đêm qua là gã, y có chút khó chịu mà vẫn cố gắng kiềm chế, mặt không đỏ tim không đập rồi thuận miệng đáp: “Rất tốt.”
“Vậy sao,” Khóe môi dính máu đỏ tươi của Nam tước khẽ cong lên, ý cười trên miệng sâu hơn, “Thế thì còn gì bằng — thế nhưng tôi nghe lại từ chỗ Bá tước là ngài gặp phải trộm?”
Đây là muốn tính sổ hả.
Khấu Đông cầm lấy dao nĩa, giả mù sa mưa: “Thật sao? Chuyện này đã truyền đến tai Nam tước rồi?”
Nam tước nhíu mày.
“Chỉ là việc nhỏ thôi,” Khấu Đông nói, tiện thể tự khai tên tuổi người bị hại, “Tối hôm qua tôi đi thưởng thức mấy bức tranh treo trên hành lang, không ngờ thấy một bóng đen cầm chìa khóa mở cửa phòng mình, có lẽ là trộm vặt, cũng may tôi bình yên vô sự.”
Y liếc nhìn sắc mặt gã vampire ngồi ghế chủ vị, lại bổ sung thêm một câu: “Nam tước không phải ngại với tôi vì khoản này, ở phương Đông có câu ngạn ngữ, biết người biết mặt không biết lòng.

Thân phận Nam tước cao quý, cũng không phải kẻ trộm, đừng vì chuyện trộm cắp vớ vẩn này mà lo sợ bất an,”
Mấy câu này nhấn đi nhấn lại chữ trộm.
Nụ cười trên môi vampire hơi ngưng lại, suýt nữa không khống chế nổi vẻ mặt.
Huyết tộc hầu hết đều coi trọng thân phận, coi thanh danh gia tộc quý như sinh mệnh, cho dù có chọn người kết ước với mình cũng phải tìm một người có huyết thống cao quý, máu cũng chỉ cho vào ngày bình thường, nếu càng sạch sẽ thì thân thế càng thuần khiết.
Chưa từng có liên quan đến hai chữ kẻ trộm.
Nhưng gã không có cách nào phản đối, nếu gã dám mở miệng cãi lại thì khác nào thừa nhận chuyện đêm qua.
Tâm tình gã xuống dốc không phanh, nhìn một vòng xong lại càng thêm khó chịu.

“Quản gia đâu?”
Hầu nam đứng bên cạnh mặt mày tái mét, thấp giọng đáp lời: “Quản gia bị bệnh rồi ạ.”
Lông mày Nam tước nhíu càng chặt, “Sao mà bệnh?”
Biểu hiện của hầu nam có chút mất tự nhiên, không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ nhìn thiếu niên quý tộc một cái.

Thiếu niên quý tộc uống xong chén máu đỏ sẫm, vẻ mặt cũng chẳng hề vui vẻ, hơi mím môi, hiển nhiên là đang mất hứng khi nghe xong mấy lời này.
Còn có thể làm sao, tối hôm qua lão ta nghe theo lời dặn dò của con trai hầu tước, mang mỹ nhân Đông Phương kia tới chia nhau hưởng dụng.
Kết quả người chưa thấy đâu thì đã bị người hầu của đối phương tẩn cho nhừ tử.
Bây giờ còn chưa xuống nổi giường.
Nguyên nhân này mà nói ra đúng là đứng không vững, hầu nam không thể làm gì khác ngoài việc nói mơ hồ: “Xảy ra vài chuyện bất ngờ.”
—— Đúng là bất ngờ thật.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến vị kết ước giả này của tử tước Glenn biết đánh nhau.

Nếu như đêm qua họ có thể mang tử tước Glenn đến, có thể thích cắn thì cắn, đối phương cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, ai mà ngờ rằng người cũng không đem tới được đã thế lại còn bị ăn đòn, biết đi đâu kêu gào đòi công bằng đây?
Nam tước gật gật đầu, cố gắng không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, gã im lặng.
Các vị khách quý bắt đầu dùng bữa sáng.
So với tiệc tối phong phú thì bữa sáng đơn giản hơn rất nhiều, thế mà Khấu Đông cũng chẳng nhét được gì vào miệng, từ đầu đến cuối y đều ngồi quan sát xung quanh, nghe đám huyết tộc khoác lên mình bộ da người bàn luận về khí trời, súc vật với quần áo, gần hết giờ cơm thì thiếu niên quý tộc cũng mở miệng.
“Hôm nay có kế hoạch gì?”
—— Đến rồi.
Thần kinh Khấu Đông đột nhiên căng ra, biết rằng thử thách ngày thứ hai sắp xảy ra.
Nam tước vẫn chưa dừng cơm, lưng gã ưỡn lên thẳng tắp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 148: 148: Âm Mưu

Tay xoay xoay nhẫn, không trả lời mà hỏi lại.
“Francis, ngài đã lâu không hoạt động nhỉ?”
Thiếu niên quý tộc nhướn mày.
“Hôm nay khí trời tốt,” Nam tước cười cười, “Tôi đã sắp xếp người thả con mồi vào trong rừng —— bây giờ, chúng ta sẽ đi săn bắn.”
Săn bắn.
Nhịp tim Khấu Đông ngưng lại chốc lát, ý thức được hai chữ này không bình thường.
Đúng là quý tộc châu Âu thích trò săn bắn, đây gần như là hoạt động hằng ngày của họ, thậm chí còn có cả quần áo chuyên dụng cho bộ môn này, kỹ thuật săn bắn tốt hay không tốt cũng là tiêu chuẩn đánh giá quý tộc.

Đặc biệt là vào mùa thu, thời điểm mà da lông con mồi vừa đẹp vừa phong phú, cũng là thời gian thích hợp để săn bắn nhất.
Nhưng mà, săn bắn của huyết tộc hiển nhiên không đơn giản như vậy.
Bọn chúng săn bắn, chẳng lẽ chỉ là động vật bình thường?
“Mời Tử tước đi lên phía trước,” Nam tước hơi nghiêng mặt, ý cười trên khóe môi ngày càng dễ thấy, thậm chí Khấu Đông còn thấy được răng nanh của đối phương, “Tôi rất muốn biết trình độ săn bắn của ngài.”
“………”
Khấu Đông nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ thầm, vẻ mặt này của anh không hề giống như muốn biết thêm về trình độ săn bắn của tui mà giống như là muốn thâm nhập để hiểu rõ phía bên dưới của tui hơn đó…..
*
Huyết tộc không có chó săn.

Trước lâu đài chỉ có mấy con ngựa, quý tộc cưỡi lên mấy con ngựa, người cao người thấp đứng trò chuyện.
Móng ngựa đạp lên đất, một cử động nhỏ cũng không dám, Khấu Đông đối mặt với con mắt đen thùi của chúng nó, phát hiện chúng nó vì khí tức cao đẳng của thợ săn mà cảm thấy bất an.
Sự tôn kính dành cho kẻ mạnh từ lâu đã được viết thành quy luật tự nhiên.

Cho dù là con ngựa này cũng phải thu lại tính tình, cúi thấp đầu làm vật cưỡi cho đám vampire khát máu.
Nam tước cưỡi lên một con tuấn mã đỏ thẫm, trong tay còn cầm theo roi ngựa.

Gã nhìn thấy Khấu Đông, sung sướng nói: “Tử tước Glenn, ngài cưỡi con này.”
Đó là một con ngựa trắng như tuyết, da lông bóng loáng không một chút màu tạp.

Nó đang rũ mắt, Khấu Đông đưa tay đặt lên người nó cảm nhận được chút ấm áp từ con vật, lòng hơi rung động.

Nó đang run rẩy.
Đối mặt với một đám vampire như vậy, nó không kiềm được sự bất an trong lòng.

Mãi đến khi thanh niên vuốt ve trán của nó, được khí tức bất đồng rót đầy, nó mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh ươn ướt dùng sức liếc nhìn người bên cạnh.
“Không phải sợ,” Khấu Đông thấp giọng nói, vuốt lông của nó, “Không sao đâu.”
Bạch mã vẫn chưa hết run rẩy, nhưng nó hướng đầu về phía Khấu Đông gần hơn, tựa như muốn cọ đầu vào lồng ngực y.
Đến gần giờ xuất phát, Khấu Đông mới nhớ ra một vấn đề: y không biết cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa không phải là một kỹ năng mà người hiện đại nào cũng có, y cũng chẳng phải loại nhiều tiền, lại càng không có loại ham muốn quý tộc này.
Nhưng Tử tước Glenn không lên ngựa, việc này có ổn không?
Khấu Đông chần chờ một hồi, phân vân giữa mất hình tượng leo lên ngựa hay tìm một cái ghế ngồi, đang trong lúc do dự chưa chọn lựa xong thì phía sau có người đưa tay ra đỡ lấy eo của y, trầm giọng nói: “Chủ nhân, ngài quên roi ngựa trong phòng.”
Là âm thanh của nhãi con nhà y.
Bạch mã nghe xong câu này, nó dường như nhận ra được cái gì mà chậm rãi cong chân trước, làm động tác khom lưng giống loài người.
Nó cứ như có linh tính, quỳ trên mặt đất, vẫn cứ dùng cặp mắt đen nhánh của mình nhìn Khấu Đông.

Bộ dáng như học sinh được điểm cao mong chờ thầy giáo thưởng.
Khấu Đông không hẹp hòi, tay đặt lên trán nó xoa xoa, khích lệ: “Ngoan lắm.”
Tôn trọng quan niệm giáo dục rằng nuôi dạy con cái nên được khen ngợi, tiện thể quay ra xoa đầu Diệp Ngôn Chi một cái, “Cưng cũng ngoan.”
Diệp Ngôn Chi bị đối xử như một con ngựa: “………”
Con ngựa đã cúi người, Khấu Đông đương nhiên có thể lên dễ dàng.

Diệp Ngôn Chi đỡ y một cái, đưa roi lên.
“Cẩn thận.”
Bạch mã đứng vững giữ lấy Khấu Đông, cứ như đã ra chủ ý sẽ không để người này rơi xuống.

Khấu Đông ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn.
Diệp Ngôn Chi không đổi quần áo cưỡi ngựa, bộ đồng phục hầu nam vừa sát làm nổi bật lên dáng người hắn, đôi chân thon dài bị bao trong vải vóc, nhìn thôi đã khiến người mê tít mắt.
Lấy thân phận của hắn thì không được tham gia hội săn bắn, chỉ có thể ngồi trong lâu đài chờ đợi quý tộc trở về.

Khấu Đông âm thầm nuốt ngụm nước bọt, có chút không nỡ.
Lẽ nào y phải để nhãi con một mình?
“Không vội,” Diệp Ngôn Chi cũng nhìn thấu ý nghĩ của y, lạnh nhạt nói, “Phải cẩn thận đấy.”
Chúng huyết tộc nối đuôi nhau rời khỏi lâu đài cổ, chỉ còn dư lại một Bá tước hiếm khi lộ diện, đối với bọn họ mà nói thì đây là một cơ hội thuận tiện để dò nội dung phó bản.
Lúc hai người thay quần áo đã thương lượng xong kế hoạch.
Khấu Đông gật gật đầu, đội mũ lên rồi nắm chặt dây cương.

Bởi vì huyết mạch phương đông nên hình thể của y tinh tế hơn rất nhiều so với đám người da trắng ở đây, da dẻ lộ ra bên ngoài trắng nõn nhẵn nhụi, tựa như chỉ sờ một cái đã có thể lưu lại dấu vết.
Gió từ đằng trước thổi tới, Khấu Đông sửa sang lại cổ áo, trong lúc lơ đãng lộ ra càng nhiều da thịt.
Độ cong của gáy y tựa như thiên nga, mái tóc đen lộ ra vài sợi dưới vành mũ nửa chặn nửa che, rơi trên cần cổ.
Còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Ngọt ngào, mùi hương động lòng người, chỉ cần ngửi một cái đã làm cổ họng bọn họ khô khốc, thân thể chúng cũng có thể nhận ra người này chính là sơn hào hải vị, một bữa tiệc ngon lành.
Đám vampire âm trầm hướng ánh mắt qua, chúng lái vó ngựa, ngày càng tiến đến điểm tâm nhỏ gần hơn.
Khấu Đông hơi hối hận, y lúc này chẳng khác nào con cừu nhỏ lạc giữa bầy sói, một người một ngựa đều bị đám huyết tộc vây quanh, trông vừa nhỏ yếu vừa đáng thương đến bất lực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: Chương 111

Y có thể cảm nhận được ánh mắt của đám dơi này nhìn y không khác gì đang nhìn con mồi, mà nói đi săn mồi chứ săn tui mới là chính đúng không hả?
—— Nếu như trong quá trình săn bắn không cẩn thận bị thương, chảy máu, chỉ sợ lập tức sẽ bị đám huyết tộc này ôm xuống đè lên bãi cỏ, từng miếng từng miếng gặm sạch sành sanh, đến xương tủy cũng không còn.
Nhưng y có thể làm gì được đây, Khấu Đông tự nhủ, ai bảo y có sức hấp dẫn lớn chứ….
Lưng y bị nhìn bắt đầu tê rần, không thể không lên tiếng hỏi Nam tước, “Xuất phát chứ?”
Nam tước cũng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn y, mãi đến khi nghe thấy câu hỏi mới tung roi ngựa lên.
“—— Xuất phát.”

Sương sớm trong rừng chưa tan hẳn, nó như một dải lụa quanh quẩn trên ngọn cây.

Tiếng vó ngựa làm đàn chim nhỏ đang nghỉ trên cây sợ hãi bay đi, thỏ, nai rừng cũng chạy sâu vào trong rừng, trong nháy mắt khu rừng trở nên trống trải.
Lãnh địa của Bá tước Kästner không nhỏ, mặc dù trong máu mang thân phận thân tộc của thân vương nhưng trong nhân tộc hắn cũng là một quý tộc thanh thế.

Dòng máu quý tộc của hắn truyền thừa từ mấy trăm năm trước, hiện giờ Quốc Vương rất tín nhiệm hắn, không những miễn thuế cho trang viên này mà còn phân cho hắn một rừng cây um tùm, cho phép hắn không phải tới chào hỏi hàng năm.
Đãi ngộ đặc biệt như vậy cũng ít nhiều khiến cái tên Bá tước Kästner trở nên thần bí hơn bao giờ hết.
Khấu Đông lần đầu cưỡi ngựa, cũng may con ngựa trắng này vô cùng thông minh, nó biết được người phía trên không thành thạo nên nguyên một đường đi chậm, tận lực thu lại bước chân.

Ngoại trừ đường rừng hơi xóc nảy ra thì y không cảm giác được chỗ nào khó chịu.
Chỉ là nguyên một đường bọn họ không thấy bất kỳ con mồi nào, dấu chân thỏ cũng chẳng tìm nổi.

Nam tước không lo lắng, gã nắm chặt dây cương không nhanh không chậm theo sau Khấu Đông.
Đám người phía sau gã có vẻ tham gia hoạt động này thường xuyên, nói: “Con mồi lần này cũng thông minh đấy.”
Bình thường thứ mà bọn chúng thấy là những con mồi bị dọa mất cả tâm trí, tự lao đầu ra cầu xin bọn chúng cho mình được thoải mái.
Nam tước cũng khẽ cười, trả lời: “Con mồi thông minh mới có lạc thú của đi săn chứ.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ cũng dần đi sâu vào trong rừng.

Phía sau đám tuấn mã đã tản ra đôi chút, các quý tộc tách nhau ra tìm kiếm khắp nơi, cố gắng moi ra tung tích con mồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Khấu Đông nhận ra được màu sắc không thuộc về lá cây.
Vàng rực rỡ, như là tia nắng mặt trời hòa tan, chảy xuôi trên lá cây.
Màu sắc dị thường này lóe lên một cái rồi biến mất không tăm tích.

Nếu không phải vừa tận mắt trông thấy thì Khấu Đông còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
“……..”
Y bỗng nhiên ý thức được đó là cái gì, nghiêng đầu đi, cố gắng không để lộ dấu vết.
Nam tước cũng nhận ra, gã đi gần lại, con ngựa đỏ thẫm dán sát vào bạch mã, đầy hứng thú nhìn y.
“Sao thế?”
Gã trầm giọng nói.
“Tử tước Glenn —— ngài phát hiện ra cái gì hả?”
Khấu Đông không cách nào tách gã ra, chỉ thuận miệng đáp: “Chim.”
“Đúng không,” Nam tước suy nghĩ, “Chỉ là chim bình thường ư?”
“…….”
Giọng nói của gã càng ngày càng trầm.

Nhẹ nhàng như là ác ma đầu độc buông lời gièm pha, thì thầm bên tai Khấu Đông.
“Có phải là một con chim nhỏ lông vàng đẹp đẽ không?”
Khấu Đông sợ hãi cả kinh.

Lúc nhìn lại đã thấy Nam tước kéo cung, không chút lưu tình, chuẩn xác cực kỳ bắn thẳng về phương hướng y vừa nhìn ——
Trong rừng cây phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Hiển nhiên không phải thỏ, càng không phải là chim.
Huyết tộc phía sau cười rộ lên, nói: “Nam tước tuyệt thật đấy.”
Đã có người nhảy xuống ngựa, kéo con mồi vừa bị bắn trúng đi ra ngoài ——
Con ngươi Khấu Đông không kiềm được mà co rụt lại.
Đó là một bé gái có mái tóc màu vàng óng.
Cô bé mặc bộ váy thuần trắng, làn váy vừa lớn vừa dài gây bất lợi không ít khi chạy trốn trong rừng cây.

Bấy giờ trên váy đã bị vẽ ra vài vết rách, lộ ra da dẻ trắng xám.
Mà mũi tên của Nam tước bắn ra cực kỳ chuẩn xác xuyên vào máu thịt của cô bé, cắm trên bả vai.
Cô nhóc như hươu mẹ bị thương rồi bị tay thợ săn ném ra giữa rừng.

Đám huyết tộc cười cười, từ trên cao nhìn xuống cô bé, cung tên trong tay lóe ra hàn quang ——
Tình cảnh này ít nhiều cũng khiến tâm trạng Khấu Đông khó chịu.
Y nghiêng mặt đi.
“Tử tước không thấy vui sao?”
Là âm thanh của Nam tước.
Khấu Đông nhíu mày, một lần nữa nhìn qua gã.

Vẻ mặt của Nam tước cũng không quá hưng phấn, gã rũ mắt hững hờ nhìn con mồi mỹ lệ phía dưới.
“Tôi cũng thấy chẳng có gì hay ho.”
“………”
Vậy anh còn làm?
“Vốn là rất vui.” Đôi môi đỏ sẫm của Nam tước thở ra một hơi, “Chỉ là phần thưởng tầm thường như vậy, thực sự không khiến người ta động tâm.”
Con ngươi bích lam của gã hiện ra, bình tĩnh nhìn Khấu Đông.
“Nếu Tử tước đại nhân đây là con mồi ——”
Khấu Đông bị ác ý trong lời nói của gã làm nổi cả da gà, tóc gáy dựng thẳng.
“Tôi thấy,” Nam tước trầm giọng, “Đó sẽ là chuyện thú vị nhất trần đời.”
Khấu Đông: “………”
Câu đệt con mẹ nhà mày, y nhất định phải nói!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.