Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 112: Thịnh yến của ác ma (26)



Không có tạo vật nào có thể so sánh với con.

Chỉ một câu nói này đã có thể bộc lộ hoàn toàn tâm tư của thần linh. Thân là thần sáng thế, hắn không quan tâm đến sinh linh cũng chẳng thèm để ý cái gì gọi là thiên địa. Nói cho cùng thì vạn vật trong mắt hắn chẳng khác nào giun dế, chỉ duy nhất tạo vật đầu tiên mà hắn tạo ra là khác biệt, đó là vàng bạc châu báu trong mắt hắn.

Hắn nói vứt bỏ thì sẽ vứt bỏ, bảo nhặt lên thì sẽ nhặt lên, hai tộc thiên sứ và vampire rơi vào tay hắn, cùng lắm thì cũng chỉ là đám sâu bọ được mang ra giết thời gian – các thiên sứ lúc trước cho rằng mình được cưng chiều, thật ra chẳng khác gì lục bình trôi nổi.

Khấu Đông – thân là người duy nhất được nhìn với con mắt khác cũng không thèm cảm động với lần “sinh ra” này. Y lạnh lùng nói: “Ngài vẫn luôn ở đó?”

Khóe môi đỏ sẫm của thần linh hơi cong lên, giọng nói ôn tồn.

“Không để con ở ngoài chịu khổ cực thì sao con có thể đồng ý trở lại?”

Khấu Đông thực sự không hiểu nổi cái định nghĩa nuông chiều của người này. Sự thiên vị của thần linh căn bản không để lại đường sống cho người ta, lúc trước ở bên trong phó bản những NPC kia không có bản lĩnh thông thiên, chỉ có thể nằm mơ nhốt y vào trong lồng sắt, nhiều lắm thì là mấy con thiêu thân phành phạch ồn ào; nhưng trong cái phó bản quái quỷ này thì Boss lại có khả năng thay đổi cả thế giới, thần linh có thể vận hành thiên địa.

Tay mắt của hắn ta là phi thường, không gì không thể.

Nghĩ lại mới nhận ra hóa ra bao ngày nay cuộc sống của mình chẳng khác nào The Truman Show [1], chẳng có chút chân thực nào dù chỉ một xíu.

[1] The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết. Ý của Khấu Đông ở đây là sinh hoạt mấy ngày vừa rồi của mình đều bị Boss thấy, không khác gì diễn viên trong bộ phim mà không biết gì.

“Vì thấy được vật trong tay Sellin nên ngài mới cố ý để gã viết thư dụ tôi đến đây?”

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nguyên chủ vừa muốn đi vào lâu đài cổ cứu bạn thân đã lập tức có ngay một đôi chủ tớ huyết thống phương Đông về cố quốc, nhận được thiệp mời đến bữa tiệc – hẳn là do thần linh muốn túm y mà tung lưới.

Nếu y đã bị vây vào trong rồi thì Thiên Phụ chẳng cần lo lắng gì nhiều. Hắn ta lại chẳng rõ quá, tạo vật mình vẫn luôn âu yếm không thể nào thoát được, bởi vậy mới không vội vã, hắn ta đồng tình, bắt đầu yêu thương giải đáp nghi vấn của đứa con cưng: “Trong đồng hồ của nó có ảnh của con.”

Bấy giờ Khấu Đông mới hiểu, Sellin phụ trách cung cấp huyết nô cho đám vampire trong lâu đài cổ sao có thể bị thần linh bắt lại. Trong lòng y vẫn luôn nghi ngờ điều nay, sao sau khi Bá tước gặp Sellin liền thay đổi chủ ý, hóa ra là trên người đối phương có ảnh của mình.

Cơ mà cái suy nghĩ này y cứ thấy sai sai chỗ nào. Sellin có vợ có con sao lại lưu ảnh của y làm gì…

Tham Khảo Thêm:  Chương 140

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ thấy dị dị ý..

Thần linh cười khẽ một tiếng, giọng nói không nghe ra vui hay buồn: “Nó cũng thật to gan. Chỉ vì sợ người ta bàn tán nên mới cưới vợ sinh con, cắt đứt tâm tư – sao nó dám yêu thương ôm ấp nhung nhớ, muốn thành đôi với con được cơ chứ?”

Nghe xong câu này, Khấu Đông lập tức có câu trả lời.

Haiz, khỏi phải hỏi thêm, dù sao người nọ cũng chỉ là một NPC quỳ gối trước y.

… Một họa thủy như y thì đúng là không có gì khó hiểu.

Y tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Phụ.

Tên thần linh này đúng là vừa thận trọng vừa bi.ến thái, lúc mà đám vampire kia hút máu y hắn ta không thèm ra tay cứu giúp. Đây không vốn không phải là tác phong làm việc của đối phương, suy nghĩ thay đổi cũng nhanh, chưa gì đã vòng vo trở về rồi.

Hiện giờ đám huyết tộc đứng ở đây, chỉ sợ đều là phân thân của tên thần linh này!

Nhìn vẻ mặt của y, Thiên Phụ khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ tay.

“Không hổ là Luci của ra,” hắn ta thở dài nói, “Đám tạo vật khác, sao có thể so sánh với con đây?”

Lúc tạo ra thiên sứ sáu cánh, thần linh dành cho y hết thảy mỹ đức, trao y thành tín, dũng cảm, cơ trí, quyết đoán… Bây giờ hắn ta nhìn tạo vật của mình vẫn thấy thỏa mãn. Từ đầu đến chân không một nơi nào không hợp ý hắn.

“Sao ta có thể để đám dơ bẩn kia chạm vào con chứ,” thần linh từ từ nói, con ngươi xanh biếc lóe ra tia lạnh nhạt, “Ta chỉ mượn thể xác của chúng thôi.”

Nói xong câu này, thân hình của vô số huyết tộc vốn đang đứng yên nhẹ nhàng lung lay, có vẻ như khom lưng quỳ xuống chỗ Khấu Đông. Nhìn thêm một hồi, đầu của bọn chúng đột nhiên nổ tung hóa thành lông chim màu đen, giống như từng tràng pháo hoa bung tỏa trong không trung, chỉ còn dư lại quần áo trống rỗng rơi xuống đất.

Đây mới là lễ vật của thần linh.

Thần linh muốn họ sinh ra, bọn họ được sinh ra; muốn bọn họ chết, bọn họ phải chết.

Hô mưa gọi gió, chỉ đến vậy thôi.

Hình ảnh này khiến đám bác sĩ mỏ chim đằng sau sợ ngây người. Tuy bọn họ ghét bỏ đám huyết tộc nhưng chưa từng nghĩ đến một ngày hết đám huyết tộc sẽ bị tận diệt vì một cái phủi tay của thần linh, nhất thời hốt hoảng quỳ xuống. Trong lòng Khấu Đông ầm ầm nhảy dựng, huyết tộc chết hết càng nói cho y rõ sự chênh lệch vũ lực của y với tên thần linh kia. Y không dám nghiêng đầu nhìn Diệp Ngôn Chi nhưng từ dư quang trong mắt cũng có thể cảm nhận được thân hình đột nhiên thẳng băng của đối phương.

Chỉ có hai người bọn họ là đứng thẳng trong căn phòng này.

Bọn quạ đen đứng trên quần áo rơi vãi đầy đất, ngẩng đầu kêu hai tiếng. Thần minh ngồi đàng hoàng trên thần tọa, vẻ mặt hiền từ.

“Sao lại đứng cách xa ta như vậy?” Hắn ta cười nói để Khấu Đông tiến lại gần chút, “Ngày xưa con vẫn hay nằm nhoài trên đầu gối ta mà.”

Khấu Đông không nhúc nhích. Thực tế thì thiên sứ sáu cánh cũng sẽ đối xử với Thiên Phụ như cha ruột của mình, nhưng mà có lẽ sau khi nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì cậu ấy sẽ không còn như vậy nữa đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Y nói: “Tôi muốn biết, sao ngài có thể tạo ra huyết tộc.”

Thần minh khẽ cười, cứ như y mới nói ra câu gì hoang đường lắm.

“Chuyện này thì có khó gì?”

Hắn ta nói xong, ngón tay ở trên không trung gảy một cái, cẩn thận nhìn có thể thấy vài tia ánh sáng tinh tế quấn quanh tay hắn. Hắn để những tia ánh sáng cuộn tròn lại giống chiếc vòng, giống như đang x.oa nắn cục bột chẳng có gì đáng giá.

Khấu Đông nhìn xong hoảng sợ – những sợi ánh sáng màu vàng nhạt tạo thành loài sinh vật kỳ dị, nó mọc đuôi rồi mọc ra cơ thể, có vẻ là hình dáng nhân ngư. Đây là tạo vật mới của thế giới. Nó đung đưa cái đuôi ở trong tay vị thần linh kia, cố gắng ngẩng đầu lên hôn lấy ngón tay của thần sáng tạo.

Nhưng thần linh không cho nó động vào, hắn nhẹ nhàng bóp một cái không chút lưu tình hủy diệt sinh vật mình vừa tạo ra. Chợt, hắn ta lần nữa nghịch ngợm, thoáng qua đã xuất hiện một con người to cao như núi trong lòng bàn tay. Hắn ta ném nó xuống đất, nó lập tức biến lớn lên, gần như muốn chạm đỉnh Ngày thứ ba khiến nơi này vỡ nát, bàn chân nó giẫm loạn lên đất làm sách vở hóa thành bột mịn.

Thiên phụ vung tay nó mới biến mất, nháy mắt không còn tăm hơi.

“Con thấy không,” Thiên Phụ nheo con ngươi xanh biếc lại, nói, “Chỉ là đám tạo vật ngu xuẩn thôi.”

“Luci, con cũng nên trở về rồi – trong trời đất này không gì thoát được con mắt của ta, con ở trong Ngày thứ ba này, chỉ cần thích cái gì thì ta sẽ cho con, thiên tính con lương thiện thì không nên thấy mấy thứ dơ bẩn.”

“Vậy sao ngài,” trong mắt Khấu Đông hiện ra vài tia trào phúng, “Không xây hẳn vườn Địa Đàng cho tôi luôn đi?”

“Vườn Địa Đàng?”

Thần linh trầm thấp nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu: “Nếu con thích thì sáng thế ra lần nữa cũng không có gì khó – Luci, ta có thể tạo ra một thế giới mới cho con, trong đó con là chúa tể làm gì cũng được, vừa ý không?”

Bác sĩ mỏ chim đứng một bên hoàn toàn ngơ ngác. Trong mắt của thần hiện giờ thì sáng tạo ra một thế giới chẳng phải là chuyện gì to lớn, chỉ cần thanh niên này không hài lòng thì hắn có thể phế bỏ toàn bộ, làm mới hoàn toàn.

Nếu thế giới này không còn đáng giá thì những tạo vật như họ phải biết làm sao?

Đối với thần linh, bọn họ có khác gì hạt bụi đâu chứ?

Trước kia, đám thiên sứ vẫn nghĩ rằng thần linh chỉ hơi thiên vị ngài Lucifer một chút thôi, giờ mới thấy được, đây nào chỉ là thiên vị, hắn ta chỉ cưng chiều có mỗi người đó thôi.

Thậm chí toàn bộ thế giới này cũng chẳng là gì so với sự nuông chiều đó.

Khoảng cách thực tại quá mức xa xôi, đám thiên sứ lúc đầu ghen ghét thiên sứ sáu cánh giờ trong lòng nơm nớp sợ hãi. Nếu mà địa vị của bọn họ giống như vị kia thì ít nhiều còn đem so sánh được tẹo, giờ khác nhau một trời một vực thì còn gì để nói nữa? Mấy trăm thế giới gộp lại chỉ sợ không sánh nổi với một sợi tóc của thanh niên trước mắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 54: An toàn trở về

Có thiên sứ cả gan thấp giọng lên tiếng: “Ngài Lucifer, ngài đi rồi thì Thiên Phụ cũng đọa thiên cùng với ngài. Những ngày tháng ngài trải qua bên dưới hạ giới sao có thể so sánh được với tháng ngày trên thiên đường chứ?”

Trên thiên đường, Lucifer là ngôi sao Mai độc nhất vô nhị, chói lọi, được thần linh đối xử không khác gì đôi mắt của mình, tựa như một phó quân; dưới hạ giới, y bị đám huyết tộc người toàn máu me truy đuổi, mấy lần suýt rơi vào hiểm cảnh.

Nếu như là người có tâm trí không kiên định, cố gắng bao nhiêu cũng sẽ bị những thứ khác lạ ấy làm cho sợ hãi. Thế nhưng có lẽ Khấu Đông không như vậy, y chỉ ngẩng đầu nhìn thần, nói: “Vì thế ngài mới tạo ra huyết tộc?”

Đoạn chuyện cũ trước kia này, thật ra các thiên sứ đều biết rõ.

Lucifer đọa thiên – đây là chuyện quan trọng nhất trên thiên đường mà không một ai không biết. Thiên sứ sáu cánh sau khi phát hiện mình chỉ là cá chậu chim lồng thì đã đứng trên thềm mây, thần linh tức giận triệu sương sớm tới không để y thấy, tụ mây thành một đám để tránh cậu rơi xuống.

Hắn dùng hết các biện pháp, thậm chí sáng chế ra một thiên sứ nhỏ giống như người đã biến mất trước đó, cố gắng xóa bỏ ý nghĩ đọa thiên của Lucifer.

Ai ngờ Lucifer còn quả cảm hơn cả tưởng tượng. Cậu rút xương máu của mình ra ở ngay trước mặt các thiên sứ khác.

Thiên sứ sáu cánh được ví như phó quân, thần lực đương nhiên không tầm thường, gần như tương đương với thần linh. Cậu không chút do dự xé bụng, cắt đứt đôi cánh, dùng cái dao nhỏ thần linh đã đưa mình trước đó để róc từng mảnh xương thịt của thiên sứ, sắp xếp lại ngay ngắn.

Dòng máu vàng nhạt óng ánh từ kẽ tay cậu chảy ra, từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống đám mây. Bởi vì nó chứa đựng nhiều linh khí nên cũng nhuộm đám mây thành màu vàng chói mắt.

Đây là những thứ mà thần linh dùng để tạo ra cậu.

Xương.

Máu.

Chúng bị bày ra theo hình dáng vốn có, trước kia là thiên sứ được yêu chiều bây giờ chỉ còn hình dáng mơ hồ, gần như không thấy rõ khuôn mặt.

“Người dùng xương của mình tạo ra con, dùng máu của mình rót vào người con. Cảm ơn người vì đã tạo ra con trên đất trời này.”

Thiên sứ thấp giọng nói, cậu nhìn vị thần linh lúc này đã đứng lên từ thần tọa.

Trong mắt của hắn tự nhiên có ánh sáng chói lòa, gần như là thiêu đốt.

“Đồ vật ngày xưa người tặng con, con đã trả lại toàn bộ. Con sẽ nhớ kỹ ân đức của Thiên Phụ – “

“Cũng mong Thiên Phụ có thể thực hiện đúng lời hứa, hãy ban cho con cái thứ gọi là tự do vô thượng!”

Thần minh không đáp.

Lucifer cũng không ngạc nhiên. Cậu không khác nào một nửa tính mạng đối với thần minh; thần linh đương nhiên sẽ không tự nguyện để cậu đi. Cậu dùng số thần lực cuối cùng của mình, hóa thành tia sáng hòa vào mặt đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.