Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 124: Quỷ anh (8)



Trong nháy mắt, Khấu Đông có cảm giác bản thân đã đạt đến đỉnh cao không thể ngờ tới của đời người.

—— Y, một thằng đàn ông ở ngoài hiện thực còn chưa biết mùi yêu đương là gì cả, mãi đến cuối năm 23 tuổi mới có một bông hoa đào ngấp nghé nở.

Vậy mà đùng một cái, chưa kịp chuẩn bị gì đã phải trở thành ba của mấy trăm đứa nhóc con.

Hỏi: Phản ứng đầu tiên của bạn khi nhìn thấy một đám nhóc con đang chập chững chạy về phía bạn là gì?

Đáp: Phắn lẹ.

Khấu Đông không thèm quay đầu lại, không nói hai lời đã duỗi chân chuẩn bị chạy thẳng ra bên ngoài sơn động.

Trêu nhau à! Cái đám chít chít này đâu phải của y!

Mà nhìn thôi cũng biết không phải người rồi!

Y còn nán lại làm cái gì hả?

Hơn nữa một cái núm vú cao su của y không đủ dùng đâu, nán lại ở đây để chờ cái đám nhóc này tranh giành cướp đoạt?

Chân của y cũng coi như dài nên bước tương đối nhanh, vài giây sau đã chạy gần đến cửa sơn động. Kỳ lạ là tốc độ của đám nhóc con này còn nhanh hơn cả y, mặc dù chân của chúng chỉ ngắn như ngó sen, trên đó còn có mấy bắp thịt núng nính, bước lạch bà lạch bạch mà phi như bay. Không đợi Khấu Đông chạy ra khỏi sơn động thì y đã thấy chân mình lạnh toát, một đứa nhóc ở đâu bỗng ôm chặt lấy chân y, đang ngẩng mặt cười hì hì với y.

Khấu Đông: “…”

Y nuốt một ngụm nước bọt, tính rút chân ra khỏi lồng ngực nó, nhưng cử động hai lần liền đều không có chút tác dụng nào —— sức lực của đám trẻ con này đều lớn đến nỗi bất bình thường, chẳng hiểu sao có thể kéo một người trưởng thành như y phải lảo đảo.

Chả lẽ bọn nó ăn Jinkela [1] để lớn à?

[1]. Tên một loại phân bón.

Khấu Đông cảm thấy tuyệt vọng từ tận đáy lòng, đành phải thử giảng giải đạo lý cho nó: “Buông ra được không nào?”

Đứa nhóc không trả lời.

Đôi mắt của nó rất to, nhưng chúng lại tối mịt như sương mù, phải nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện ra: đây không phải con ngươi mà người bình thường nên có ——

Nó có màu đen tuyền, phối hợp cùng với khuôn mặt ngây thơ của trẻ con, nhìn lâu thậm chí còn khiến người ta phải sởn tóc gáy.

Tay nó vẫn ôm lấy cẳng chân của thanh niên, ngửa đầu lên.

“Buông ra,” giọng nói Khấu Đông càng nhẹ nhàng hơn, “Ngoan nào —— nếu nhóc nghe lời thì anh đây sẽ cho nhóc ăn kẹo đường.”

Câu này đơn giản chỉ là nói bừa, túi y rỗng tuếch như này rồi thì đào đâu ra kẹo, chỉ có mỗi một cái núm vú cao su không hề có vị ngọt. Đúng là lời nói dối dơ bẩn của người trưởng thành chẳng bao giờ cần bản thảo.

Cũng chẳng biết đứa nhóc này có nghe hiểu hay không nhưng sức lực của nó cũng đã giảm được phần nào. Khấu Đông vội vàng co cẳng muốn chạy, nhưng phản ứng của đứa trẻ kia còn nhanh hơn cả y, khóe miệng nó xị xuống, không nói hai lời đã dùng tay ôm chặt lấy y.

Nó vẫn tiếp tục im lặng, chỉ cau mày, sau đó hé miệng rồi phát ra vài tiếng khóc thút thít đầy hoảng hốt.

Khấu Đông: “…”

Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đã, đừng có khóc mà!

Y nhanh chóng ngồi xổm xuống, dự định dỗ dành đôi câu, trong đầu đang cố gắng nhớ lại cảnh dỗ trẻ em mà mình từng nhìn thấy ở trong phim truyền hình, vụng về vỗ vỗ vài phát trên lưng nó.

Nhưng phim truyền hình lại không đề cập đến một vấn đề rất quan trọng khác.

—— Đó là tiếng khóc với tiếng cười đều như nhau, đều có tính lây lan rất mạnh.

Nếu như biết rõ vấn đề này thì cha già họ Khấu chắc chắn sẽ hối hận vì đã khiến một đứa nhóc bật khóc.

Ban đầu chỉ có một đứa há miệng khóc mà thôi, nhưng ngay sau đó chẳng khác gì virus lây lan, đảo mắt một cái đã lan ra thành hai đứa, ba, năm, rồi biến thành toàn bộ lũ trẻ. Tới lúc tập thể hàng trăm đứa nhóc này há mồm gào khóc, cuối cùng thì Khấu Đông cũng hiểu được nỗi khổ của giáo viên dạy mầm non —— có nói cái đống âm thanh này là ma âm đập vào tai thì y cũng dám tin.

Giờ thì y cũng đã biết được nguyên nhân dẫn đến bệnh trầm cảm sau sinh rồi, vô số tiếng khóc vô bờ bến vang lên khiến y muốn trầm cảm luôn.

Khấu Đông buộc phải giữ nguyên vị trí, đám nhóc con mới chào đời đang liều mạng cố sống cố chết bò đến ôm chặt lấy người y, đứa thì túm góc áo y, đứa lại kéo tay của y. Chỉ trong tích tắc y đã bị nhấn chìm bởi một đám nhóc con đông như biển, y luống cuống tay chân thử ẵm mấy đứa lên, nhưng bế được đứa này thì lại rớt đứa kia xuống, y đành chuyển qua vừa bế một đứa lại dắt tay một đứa, cuối cùng là chật vật ẵm hai ba đứa trong tay, dỗ dành đến mức sứt đầu mẻ trán.

Bước chân của y vẫn dừng lại bên trong sơn động, bởi vì bị bọn chúng lôi kéo nên không thể không lùi về phía sau vài bước, quay lưng lại phía cửa sơn động.

Tiếng bước chân.

Nó bị lẫn vào trong tiếng khóc của lũ trẻ, không dễ dàng nhận ra cho lắm. Tựa như có người mang theo một chiếc rìu lớn trên tay, đang bước chầm chậm từng bước trên nền tuyết đi về phía bên này.

Ánh sáng lạnh lẽo cùng với ánh tuyết hòa tan vào cùng một chỗ.

Tiếng khóc của lũ trẻ đột nhiên dừng lại, chúng dùng con ngươi tối đen như mực của mình để ngoái nhìn ra bên ngoài sơn động, không gian rơi vào khoảng không tĩnh lặng đến kỳ dị.

Răng rắc.

Răng rắc.

“…”

Trong sự im lặng này, âm thanh vang lên bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn, bàn chân to lớn như con thuyền giẫm lên nền tuyết mềm mại không chút thương tiếc nào, tạo nên âm thanh cót két.

Tiếng hít thở nặng nhọc.

Người đàn ông đó xách theo một cái rìu rất lớn, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Nếu ban nãy y chạy ra bên ngoài thì sẽ lập tức bị phát hiện ở giữa cánh đồng tuyết trắng, thậm chí còn không có nơi để trốn.

Những đứa nhóc này muốn ngăn cản y lại.

—— Là vì muốn cứu y.

Suy nghĩ này dần dần hiện rõ trong đầu Khấu Đông, y ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, yên lặng không một tiếng động nào lùi về phía sau ——

Trên mặt tuyết trống trơn, không có dấu vết của ai cả.

Mũi rìu bị kéo lê trên nền đất tạo thành một vệt dài, chậm rãi tiến gần về phía sơn động. Đôi mắt đó đang tuần tra quan sát cửa sơn động ở cách đó không xa, như là tìm được cái gì đó, lại tiếp tục tiến về phía y.

Tham Khảo Thêm:  Chương 65: 65: Hiểu Lầm

Là dấu chân.

Khấu Đông đưa tay chạm vào cung tên ở bên trong khoang hành lý, nắm chắc nó ở trong tay. Không có Diệp Ngôn Chi ở đây, y không dám chắc mũi tên này của mình có thể bắn trúng được không nữa. Trước khi tiến vào phó bản bọn họ đã dùng số điểm còn thừa lại sau khi đổi vật phẩm để sửa chữa mũi tên, nhưng xác suất thành công cũng chỉ có 40%.

Y căng thẳng lắng nghe tiếng động, cố gắng co quắp người vào góc tối phía sau gốc cây.

Đến gần.

Chiếc rìu đã bị nhấc lên, rỉ sắt loang lổ, trên đó còn có dấu vết máu bắn tung tóe chưa được lau khô, không biết được trên đó đã tóe lên bao nhiêu lớp máu, chúng gần như sắp khô thành một lớp vỏ cứng.

Khấu Đông thấy rõ nụ cười ác độc của gã ta, hai cánh tay gã ta giơ cao lên trông mạnh mẽ rắn chắc. Bọn họ một bên ở phía trước cây, một bên ở phía sau cây, bóng râm dày đặc của cành lá xum xuê ít nhiều đã che đậy được chút, bóng cây phủ xuống toàn thân Khấu Đông.

Chỉ cần thò đầu thăm dò thôi.

Chỉ cần người đàn ông xách rìu kia thò đầu sang thì sẽ phát hiện được y ——

Đôi tay nhỏ bé của đứa nhỏ đột nhiên dùng sức kéo y xuống, đầu tiên là một đứa, sau đó là vô số những đứa khác —— tay chúng dùng mười phần sức lực để ấn mạnh y xuống. Khấu Đông giống như búp măng đồng, chân dần chìm vào trong đất, tứ chi cứng ngắc, trong nháy mắt không thể nào nhúc nhích nổi, chỉ nhận ra sự vật trước mắt nhanh chóng trở nên thấp hơn, như thể sắp dán sát vào mặt đất.

Cùng lúc đó, bóng dáng của đám nhỏ bên cạnh cũng nhanh chóng co rút lại, một lần nữa biến trở thành quả mặt người, chúng nó hơi đong đưa trên mặt đất, không chút dấu vết nào va chạm thân quả của mình về phía vùng tối phía sau.

“Trốn đi!”

Khấu Đông nghe thấy giọng nói non nớt khe khẽ của trẻ con vang lên.

Hình như trái cây đang nói chuyện với y.

Hình như y có thể nghe hiểu được.

……

Vậy y là cái gì?

“Mau trốn đi…”

Một giọng nói khe khẽ vang lên thúc giục y.

“Anh ta đang đến rồi!”

“Anh ta muốn nhìn thấy cậu!”

Một đầu tóc đen quỷ dị cười lên, nghiêng đầu sang, khóe miệng đỏ tươi nhếch lên.

Thân hình người đàn ông xuất hiện phía trên bọn họ.

Mùi hương rất nồng, rất khó để người ta có thể hình dung ra đây là mùi hương như thế nào, không hiểu sao nó lại khiến cho Khấu Đông liên tưởng đến những người già không thể di chuyển được nữa.

Bọn họ nằm im trên giường, không thể tự lo liệu sinh hoạt của mình, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cái chết, chính là mùi hương trên người như vậy.

—— Mùi của sự chết chóc bao quanh.

Y đoán bây giờ mình cũng đã bị biến thành trái cây, vậy mà còn có thể ngửi được mùi, điều này thật sự khó tin.

Người đàn ông vác rìu vẫn chưa rời đi, gã cúi đầu ngóng nhìn trái cây la liệt trên đất, dứt khoát hạ một rìu chém thẳng xuống.

Khấu Đông thậm chí không kịp né tránh, trái cây trước mặt thay y gánh chịu một kích này, chúng nó vẫn bình yên vô sự nhưng ngũ quan ở mặt ngoài đã nhăn lại, dễ nhận thấy không phải chúng không đau.

Lần chém này vô ích.

Người đàn ông lại bổ thêm vài lần, đập ra mấy cái hố trên mặt đất.

Nhưng mà đám quả mặt người này vẫn không hề nhúc nhích, công kích của gã rơi vào khoảng không, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp ồ ồ như dã thú bị mắc bẫy, gã nặng nề chậm rãi bước quanh, một lúc lâu sau gã cúi người xuống dùng tay bóp chặt lấy mấy quả.

Đám trái cây run rẩy trong tay gã, dường như chúng đang vô vọng giãy giụa, trong chốc lát đó Khấu Đông không biết phải làm sao nữa, nhìn bộ dáng run rẩy của chúng nó, Khấu Đông mơ hồ nhận ra rằng mình không thể bị rút ra khỏi mặt đất.

Y không thể nào chịu được công kích như vậy.

Y không dám tùy ý di chuyển trên mặt đất vì sợ gây chú ý. Nhưng bàn tay của gã đàn ông đã lần lượt bóp qua từng quả một, cuối cùng gã quay về phía y, dùng sức nhổ y lên phía trước ——

Tiếng khóc của trẻ con chợt vang lên dữ dội, âm thanh to lớn như thế, chói tai đến mức khiến cho người đàn ông không nhịn nổi phải nhăn mày. Cùng lúc đó, một trái cây khác đột ngột nhảy dựng lên, đè nặng ở bên dưới chân gã.

Người đàn ông đau đớn co quắp lại, buông tay ra, xoay người chộp lấy trái cây rơi rụng tán loạn trên đất.

“Mau chạy đi!”

Giọng trẻ con thúc giục Khấu Đông.

“Chạy đi!”

Khấu Đông chen lẫn giữa đám trái cây để lẩn trốn, không tay cũng chẳng có chân, chỉ có thể dựa vào sức lực phần eo để gắng gượng dịch chuyển bản thân về phía trước. Y loạng choạng bật nhảy, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.

Y tránh né được bàn tay đang hạ rìu xuống của gã đàn ông, có mấy lần đứng không vững còn va chạm vào trái cây bên cạnh.

Ít nhiều nhờ có sự hỗ trợ của chúng nó, đến cuối Khấu Đông vẫn không bị tóm được, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sét, cảnh tượng trước mặt nhanh chóng tách ra, chỉ còn lại những trái cây này, chúng nó vươn cơ thể lên biến đổi về hình dáng trẻ con một lần nữa, duỗi tay muốn ôm lấy y.

Chỉ trong một cái chớp mắt, trước mặt Khấu Đông xuất hiện một lá bùa, nét chữ viết trên đó tương đối non nớt, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông giống như một bức tranh lung tung nào đó được trẻ con vẽ bừa lên.

Mặt sau còn có mấy dòng chữ được viết bằng chu sa.

“Mắt nhìn thẳng, tóm gọn người;

Một đốm lửa, giấu trong tay.

Chớp mắt một cái, bùa vàng bùng cháy,

Một đổi chín, chín đổi một ——

Thứ tự của người, kẻ gánh thay!”

Khấu Đông hiểu, đây chính là một lá bùa hoán đổi thứ tự.

Y duỗi chân và tay đã phục hồi lại của mình ra, nhét nó vào trong quần áo, nhanh chóng sải bước đi ra khỏi khung cảnh vỡ vụn. Sau khi y đi ra, những bóng người khác lại xuất hiện trước mặt, bọn họ xuất hiện cùng lúc với Khấu Đông.

Tống Hoằng thở hổn hển, một tay vẫn còn sờ sau gáy, vẻ mặt không nén được kích động.

Vẻ mặt của A Tuyết cũng khó coi, sau khi đi ra liền dựa vào vách tường nghỉ ngơi, nửa ngày sau mới liếc mắt nhìn về phía Duẫn Kỳ đang thất tha thất thểu ở trong góc.

“Nôn đấy à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 314: Dạo Chơi Trong Trung Tâm Thương Mại

Duẫn Kỳ không quay đầu lại, vẫn đứng ở trong góc nôn mửa dữ dội.

Chỉ có vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi với Khấu Đông là còn bình thường, đợi khi bọn họ thoải mái hơn chút thì mới giản lược nói về những thứ mình đã nhìn thấy nghe thấy được.

Tình cảnh của mọi người đều giống như nhau, như vậy xem ra thì những cánh cửa đó chỉ cho phép bọn họ tiến vào nhiệm vụ một mình, điều này không có ý nghĩa khác nhau.

Tổng thể những thứ gặp được đều như nhau, một cái sơn động, trong sơn động có cái cây, ngoài sơn động có một gã đàn ông xách theo rìu.

Nhưng mà cảnh ngộ gặp phải lại một trời một vực.

Từ trước đến nay Tống Hoằng luôn rất cẩn thận, sau khi nhìn thấy những quả mặt người trên cây thì không hề đụng vào, nhưng mà anh lại bị gương mặt đột ngột thò ra từ vách hang dọa hoảng sợ, không chút suy nghĩ gì đã chạy thẳng ra ngoài. Kết quả là vừa vặn đụng trúng gã đàn ông kia, ngay lập tức bị cạy mở não sau, bị chặt từng ngón tay một như ở trong bài đồng dao.

“Chỉ có như vậy thôi thì không nói,” Tống Hoằng thấp giọng nói, “Nhưng mà tôi vẫn luôn tỉnh táo…..”

Khấu Đông hiểu rõ.

Cho dù bản thân có bị biến thành một nồi canh thịt sền sệt đi chăng nữa, nhưng nếu vẫn còn tỉnh táo thì sự đáng sợ này còn vượt xa hơn hẳn những thứ khác, quá mức chân thật, đối với họ mà nói thì họ đã chết một lần thật sự.

Nhưng khuôn mặt ở trên vách đá thì sao?

“Không nhìn thấy cũng không sao,” Tống Hoằng không nén nổi thở dài, “Đều là mặt người điêu khắc lên —— cơ mà tôi đã nhìn thấy rồi.”

Vừa nhìn thấy cái, chúng nó lập tức mọc ra khỏi bức tường.

Khấu Đông nhớ lại việc bản thân cũng nhận ra rằng vách tường không bằng phẳng, nhưng y không hề nghĩ gì về nó, bây giờ ngẫm lại thì đó cũng coi như chuyện tốt.

Anh nói xong, tiếp đến là A Tuyết. Cô gái nhỏ có kinh nghiệm lại còn tương đối dũng cảm, nên đã vác đao đánh vài vòng với gã đàn ông, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát nổi.

Những người khác: “…”

Nghiêm túc mà nói, kể từ khi A Tuyết giải quyết người ba cặn bã kia xong xuôi, lá gan cùng sức chiến đấu của cô đều tăng vọt lên, thậm chí còn có vẻ hơi mạnh mẽ.

Đến việc này mà còn có thể chọi cứng được?

“Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng,” A Tuyết thản nhiên trần thuật, “Không tránh thoát nổi, bị luộc chín.”

Duẫn Kỳ nhỏ giọng nói: “Em cũng bị luộc chín. Bị luộc chín hoàn toàn triệt để…”

Tống Hoằng bổ sung: “Còn cả trái cây nữa.”

“Đúng,” Duẫn Kỳ nói, “Cùng với trái cây…”

Khấu Đông: “Cùng với trái cây?”

Trái tim của y khẽ thít chặt lại.

Đó đều là con của y đó.

Duẫn Kỳ gật đầu rồi quay sang nhìn những người khác bằng ánh mắt hỏi ý kiến —— những người khác cũng gật đầu, hiển nhiên cảnh ngộ của họ giống với cậu ta.

“Nếu làm canh thì chắc chắn phải có gia vị.” Tống Hoằng cười khổ, “Hình như chúng ta chính là món chính.”

Bọn họ nhìn về phía hai người cuối cùng.

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: “Bọn chúng liên hợp lại đánh tôi, không đánh thắng được.”

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến những khác đổ mồ hôi. Duẫn Kỳ nhỏ giọng kêu lên, đôi mắt trợn tròn, hỏi lại hắn lần nữa: “Ý anh là đám trái cây cùng với cái người kia liên hợp đánh anh sao?”

Những người khác đều là bữa tiệc, trái cây là gia vị —— sao đến lượt Diệp Ngôn Chi thì lại biến đổi vậy.

Diệp Ngôn Chi không hề bất ngờ, đám NPC trái phải đều không muốn hắn được yên ổn, chúng coi hắn như cái gai trong mắt, như một tên trộm muốn đánh cắp bảo vật của chúng. Nên bây giờ hắn nghiễm nhiên nằm ở phía đối lập với chúng.

“Nhưng bọn chúng đánh nhau kiểu gì được,” Duẫn Kỳ rối rắm, “Bọn nó đâu có tay có chân…”

Khấu Đông nhạt nhẽo nói: “Có thể biến đổi.”

Là một cựu trái cây, y cảm giác bản thân đang bị xúc phạm.

“Đúng,” Diệp Ngôn Chi nói, “Có thể biến thành trẻ con.”

Vừa nói đến, khóe miệng của hắn hơi rũ xuống, hiển nhiên không phải kỷ niệm vui vẻ đáng nhớ gì. Hắn quay đầu nhìn vào mắt Khấu Đông, đột nhiên nói: “Không nên có con.”

Khấu Đông không nghe hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời của hắn, còn ngập ngừng nói: “Ba nghĩ không có vấn đề lắm đâu…”

Diệp Ngôn Chi: “Tôi không muốn có con.”

Hiếm khi hắn lặp lại lời nói đến lần thứ hai.

Tấm lòng người cha già của Khấu Đông lại trỗi dậy, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ngôn Chi giống y hệt một đứa con lớn đang cáu kỉnh khi biết ba mẹ muốn sinh đứa thứ hai, cõi lòng tràn ngập ân cần nói: “Được, nghe lời cưng, —— vậy thì không cần.”

Trẻ con tuy rằng đáng yêu thật đấy, nhưng được mình tự tay nuôi lớn vẫn quan trọng hơn.

Ba người còn lại đứng nghe bọn họ nói chuyện về vấn đề trẻ con: “…”

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, vậy mà trong chốc lát lại không biết nên chen mồm vào chủ đề này như thế nào. Duẫn Kỳ nghiêng người hơi dịch sang một bên, đứng cách xa nhóm gay đang bận tâm lo nghĩ này một chút.

Khấu Đông qua loa nói về trải nghiệm của mình, đại khái là một bên NPC vì che chở cho y mà đánh nhau với bên còn lại, mọi người nghe đến nỗi trợn mắt há mồm. Đồng đội cũ thì vẫn ổn, họ đã sớm chứng kiến cảnh tượng Khấu Đông bị đông đảo NPC nuông chiều rồi, không còn kinh sợ khi nghe đến nữa; còn Duẫn Kỳ thì sững sờ đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài, hỏi vài câu kiểu như có thật hay không các kiểu, cuối cùng bị Tống Hoằng nhét cho một câu quen dần là ổn thôi.

“Dù sao thì con người luôn thiên vị,” anh tổng kết lại, “Làm sao em có thể trông chờ vào việc trái tim bọn chúng không thiên vị chứ.”

Mặc dù thiên vị đến mức như này thật sự hiếm thấy…

Bọn họ bắt đầu bàn bạc thảo luận về việc rốt cuộc nhiệm vụ này đại biểu cho điều gì. Bất ngờ là Diệp Ngôn Chi đã nói rằng hình ảnh gã đàn ông xách theo chiếc rìu giống như một biểu tượng tượng trưng gì đó, ví dụ như cái chết.

Phân tích ngày thường của hắn rất ít khi đề cập đến hình tượng NPC hoặc trò chơi, đây là lần đầu tiên.

Tống Hoằng nghe xong, anh cảm thấy điều này vừa hoang đường lại vừa có lý, chần chừ nói: “Chẳng lẽ là Tử thần? Vô thường [2] ư?”

[2]. Hắc/ Bạch Vô Thường.

“Nói mò rồi,” Duẫn Kỳ cười gượng, di chuyển đôi chân đã sợ hãi đến nỗi tên rần cả lên, “Nếu thật sự là Tử thần, chẳng lẽ lại trông như vậy? —— Vậy thì bủn xỉn quá.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 206

Năng lực nắm bắt trọng điểm của cậu ta cũng thuộc hàng đỉnh.

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh liếc mắt nhìn qua phía cậu ta, nói: “Tôi chỉ đoán thôi.”

Dứt lời không đề cập đến nữa.

Khấu Đông thấy bọn họ không ai nhắc đến chuyện lá bùa thì liền rút lá bùa ra, năm người cùng nghiên cứu cách sử dụng nó, thực ra cách sử dụng đã được viết tương đối rõ ràng rồi —— đây là công cụ có thể thay đổi thứ tự.

Trừ y ra thì trong tay Diệp Ngôn Chi cũng có một lá như thế, xem ra chỉ cần ai thành công thì sẽ nhận được nó.

Nếu là đội ngũ khác, có lẽ họ sẽ vì hai manh mối quan trọng có khả năng xoay chuyển trời đất này mà đấu đá nội bộ. Nhưng bốn người bọn họ đã hợp tác lâu rồi, đôi bên đã có sự tín nhiệm với nhau, thoạt nhìn Duẫn Kỳ cũng không giống kiểu có lá gan như vậy, vì thế sau khi bình tĩnh xem xong, họ đều cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng thay cho Diệp Ngôn Chi.

Cho dù nói như thế nào, Diệp Ngôn Chi lấy được cái này thì ít nhất có thể thay đổi thứ tự của hắn về phía sau. Bọn họ đã có số thứ tự của mọi người rồi, có đổi thành số 11 cũng không có gì khó khăn.

Khó nhất chính là tâm lý.

Dùng đạo cụ như vậy, chung quy vẫn khiến cho người ta nảy sinh cảm giác tội lỗi, giống như mình đang dùng cái đó để hại người.

Diệp Ngôn Chi chỉ nhìn một lúc, bình tĩnh nhét nó vào trong túi, không hề có chút ý định sử dụng nào.

Bọn họ đi dọc theo đoạn đường hành lang rất dài để quay về trở về chỗ nghỉ ngơi. Những người chơi khác đi thăm dò tìm kiếm cũng lục tục quay trở về, anh Đào chen lẫn ở bên trong đó, vẫy tay về phía mấy người chơi hôm nay không đi đến hành lang hôm nay.

Mấy người chơi kia bắt đầu vui vẻ chạy về phía gã, chốc lát sau đã truyền đến âm thanh cảm ơn rồi nhanh chóng chạy về phía hành lang —— hiển nhiên, anh Đào đã nhắc nhở cho bọn họ biết chỗ có manh mối.

Khấu Đông nheo mắt nhìn một màn này, đột nhiên nhỏ giọng hỏi Diệp Ngôn Chi: “Cưng nghĩ anh ta có lá bùa không?”

Diệp Ngôn Chi hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy như nào?”

“Anh ta là một tay già đời,” Khấu Đông thấp giọng nói suy đoán của mình ra, “Chắc chắn đã quen với trò cũ, bên trong tình cảnh như vậy thì nhất định sẽ có đồ vật quan trọng. Hơn nữa, anh ta nên có thứ gì đó để bảo vệ tính mạng của mình.”

Như vậy, có khả năng cao là trong tay anh Đào đã có một cái như vậy.

Khấu Đông không phải kiểu người chứa đầy ý xấu, nhưng sau khi trải qua mấy phó bản, y cũng dần dần hiểu được lòng người hiểm ác mà A Tuyết từng nói. Theo như anh Đào mà nói, rõ ràng người này có ý xấu với bọn họ nhưng lại kiêng dè, ba phen mấy bận tiết tấu trước đó đều vì giúp bản thân gã có thể sống sót. Người chỉ lo đến lợi ích của bản thân thì sẽ không từ thủ đoạn nào.

Bọn họ phải đề phòng.

Diệp Ngôn Chi: “Nói đúng lắm.”

Hắn đồng ý với lời nói của Khấu Đông.

Khấu Đông: “Vậy cưng cho rằng anh ta sẽ hoán đổi với ai?”

Đảm bảo an toàn nhất chắc chắn là vị trí số 11, nhưng ánh mắt anh Đào lại rời rạc, hiển nhiên vẫn đang do dự.

Khấu Đông cũng có thể đoán được gã ta đang lo lắng điều gì. Gã ta lo sợ nhỡ sau khi gã sử dụng lá bùa hoán đổi với số 11 xong, trong số năm người bọn họ lại có người dùng lá bùa đó để hoán đổi cùng với gã ta, như vậy thì thứ tự của gã càng có khả năng bị đẩy về phía trước.

Không bằng đổi sang số 12.

Số 12 ẩn giấu ở trong số 5 người này, đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện ra, chứng minh rõ rằng người đó được những người khác bảo vệ. Thứ tự có đổi mới cũng không thể nào biết được, nếu gã ta lặng yên không tiếng động thay đổi, những người khác vẫn sẽ cho rằng số 12 ở trong số năm người này, mà năm người này cũng sẽ nghĩ như vậy.

Như vậy, gã ta coi như đã được bảo vệ, có thể sống đến cuối cùng.

Hai lựa chọn này khiến cho anh Đào hơi do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn tạm thời bỏ qua.

Trong tình hình đặc biệt này thì một tay già đời nên lựa chọn ẩn đi rồi sau đó mới tấn công tiếp, không thể nào đưa ra lựa chọn nhanh như vậy được. Người phải chết trong mấy ngày nay sẽ không phải gã ta, thứ tự của gã không chết nhanh vậy được.

Trừ khi gã đã xác định được người thứ 12 là ai.

Nếu không, gã ta sẽ không thực hiện hoán đổi sớm như vậy.

Khấu Đông: “Anh ta vẫn muốn làm người cuối cùng.”

Thực ra cái này vẫn coi như chuyện thường tình ở con người, nhưng Khấu Đông và Diệp Ngôn Chi vẫn không đổi, ít nhiều vẫn vì bọn họ có điều cố kỵ —— việc này chẳng khác gì đang hoán đổi số mạng.

Nhưng Diệp Ngôn Chi là số 2, trong lòng Khấu Đông hơi đấu tranh một chút, đột nhiên trong lòng sáng lên, nói: “Nếu không…”

“Không,” Diệp Ngôn Chi thản nhiên nói, “Tôi sẽ không hoán đổi với cậu.”

Hắn nói một câu chặn đứng đường của Khấu Đông.

Khấu Đông vẫn muốn thử: “Ba không chết được.”

Phó bản này cùng lắm chỉ nghĩ đến việc chiếm giữ y, nói cách khác, là thèm khát cơ thể y. Về phần giết y ấy á? Chúng không nỡ.

Thứ tự đến chỗ y thì có thể hướng thẳng đến kết cục.

Diệp Ngôn Chi: “Không. Nếu cậu hoán đổi, tôi sẽ lại hoán đổi lại.”

Hiển nhiên hắn đang nói thật, Khấu Đông đành phải thở dài.

“Được rồi.”

“Bây giờ không cần của chúng ta,” Diệp Ngôn Chi nói, ánh mắt nhìn về phía anh Đào, “Dùng của tên đó trước.”

Khấu Đông: “…?”

Khấu Đông phản ứng lại, vậy mà y cảm thấy hơi phấn khích, “Ý của cưng là…”

Y không khỏi xoa tay.

Đến gã ta sao?

Nên là y cần phải lên sân khấu diễn ư?

Diệp Ngôn Chi vuốt cằm, “Ừm.”

Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, cúi đầu nói bên tai thanh niên, bộ dáng thân mật dịu dàng như thể không phải đang nói đến vấn đề sống chết mà là đang nói những lời tình ý ngọt ngào.

“Anh ta không ra tay là tốt nhất.”

“Nếu anh ta muốn hoán đổi ——”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt hắn.

“Vậy thì đơn giản là đang tự tìm đường chết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.