Khuôn mặt nhỏ nhắn màu xanh tím của quỷ anh cúi xuống, có vẻ đang thấy thất vọng.
Khấu Đông: “…”
Nhóc thất vọng cái quái gì, không được chính là không được đó, hiểu không hả?
Quỷ anh vẫn không chịu bỏ cuộc, dò xét chỉ tay về phía con lớn hơn.
—— Tượng đất to như này có chỗ nào giống với một con thỏ hả?
Tượng đất khổng lồ ầm ầm cất bước qua đỉnh đầu bọn họ, hình như nó cảm nhận được gì đó nên đã cúi đầu xuống nhìn họ. Mặt Khấu Đông không chút thay đổi, đột nhiên muốn bẻ gãy đầu của đứa nhỏ đần này.
… Đây là vấn đề ăn nhiều hay ăn ít sao?
Đây không phải vấn đề trọng điểm lúc này đâu nhá!
Không nói đến vấn đề này, đừng nói đến việc ăn tượng đất, ngay cả ăn đất còn không ăn nổi!
Y lo lắng nói với Diệp Ngôn Chi: “Ba nghĩ nó cần được bồi bổ đầu óc.”
Diệp Ngôn Chi: “Chỉ sợ thế cũng không đủ.”
Nó không chỉ khiếm khuyết não thôi đâu.
Khấu Đông: “…”
Nhóc con nhà y khi đối mặt với đứa con thứ hai này thì trở nên rất xấu tính.
Y còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bỗng nhiên ngóc đầu lên thì lại lờ mờ nghe thấy âm thanh mơ hồ đầy vẻ đè nén —— tiếng kêu không thể nào bật thốt ra được, không biết đang bị thứ gì giam cầm khóa chặt lại. Đến nỗi bọn họ đã cố nghe trọn vẹn từ đầu đến cuối rồi vẫn không thể nghe rõ được.
Nhưng âm thanh này khiến cho Khấu Đông mơ hồ cảm thấy quen thuộc.
Có hơi khàn khàn.
Đã từng nghe thấy ở đâu đó.
…
Y đột nhiên nhớ ra, đây là âm thanh của nữ sinh tóc dài mà.
Hai người trao đổi ánh mắt rồi lập tức chạy về phía phát ra âm thanh, không biết đã chạy bao lâu trong khu rừng xương trắng này, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện được một người đang ngồi trên khoảng đất trống. Cô thở hổn hển một cách dữ dội, hai tay chật vật chống ra phía sau giống như nhìn thấy cái gì đó, chỉ có thể há miệng ra, một câu cũng không thốt ra nổi.
Một bàn tay chậm rãi nâng cằm cô lên, bức ép cô phải khép miệng lại, ngẩng đầu lên đối diện với một đôi mắt âm u không có cảm xúc ở trước mặt.
Đôi mắt tròn xoe, ngày thường luôn cong lên tỏ vẻ vô tội, bây giờ lại không hề che giấu, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
—— Chính là Duẫn Kỳ cũng biến mất cùng lúc với cô.
Bước chân hai người đột nhiên dừng lại.
“Duẫn Kỳ…”
Nói thật thì Khấu Đông hơi ngạc nhiên, không phải kinh ngạc vì hình tượng của Duẫn Kỳ bị đảo ngược, mà trái lại thì cả y và những thành viên khác trong đội đều không bao giờ tin tưởng vào tính cách của người khác, Duẫn Kỳ này có bối cảnh không rõ ràng, nhân phẩm không rõ, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra yếu thế, bản thân điều này đã không hợp lẽ thường rồi.
Bởi vậy nên bọn họ vẫn luôn như có như không gạt bỏ Duẫn Kỳ ra bên ngoài, không hoàn toàn chấp nhận cậu ta vào trong đội ngũ.
Chỉ là y quả thực không dám nghĩ đến việc Duẫn Kỳ lại có thể có khả năng chế trụ được Nhâm Oánh Oánh.
Cũng chính là nữ sinh tóc dài.
Trong khoảnh khắc này, bọn họ không hề bước lên làm bại lộ thân phận chính mình, trái lại tự núp mình ở sâu gốc cây để nghe ngóng động tĩnh của hai người này.
“Không,” Phía trước truyền đến âm thanh ngắn ngủn, tiếng phát ra giống như tiếng khóc nghẹn ngào hoặc có thể là sợ hãi, “Không…”
Bàn tay kia càng dùng sức, bóp đến mức tạo ra vệt ửng đỏ.
Ánh mắt bọn họ nhìn vào nhau, từ góc nhìn của Khấu Đông, cảnh tượng trước mặt này quái dị một cách khó tả, Duẫn Kỳ đứng thẳng trước mặt một người đang ngã ngồi trên đất và không hề có ý định giúp đỡ cô —— trái lại, cậu ta giống như một thủ phạm lạnh lùng, một cỗ máy lạnh băng không hề có chút cảm xúc, trên gương mặt không biểu lộ ra chút lay động nào.
Khấu Đông biết cảm giác quái dị đó đến từ đâu rồi.
Cậu ta nhìn người mà lại không giống như đang nhìn một con người, ánh mắt đang nhìn nhưng không có một chút tiêu cự, lạnh lùng không chú trọng đến thứ trước mắt mình.
Như thể đang nhìn một con kiến nhỏ nhoi dưới chân mình.
Một bộ xương trắng treo trên cành cây đang nhìn chằm chằm Khấu Đông từ trên xuống, càng nhìn thì xương tay của nó càng hạ dần xuống, xương ngón tay sắc bén của nó tưởng chừng như sắp chạm vào mái tóc đen mềm mại của thanh niên một cách đầy tham lam, hận không thể đắm chìm vào trong đó.
“Răng rắc ——”
Quỷ anh đột nhiên vươn tay ra nắm vào khúc xương tay của nó, lạnh lùng nhả từng chữ một: “Bỏ – tay – của – mày – ra!”
Xương tay vang lên tiếng răng rắc giòn tan, cả bộ xương rung chuyển rồi đâm thẳng xuống mặt đất.
Trong lòng Khấu Đông trầm xuống, tự biết trong lòng có khi mình không ẩn núp được nữa rồi, đột nhiên muốn đánh thằng nhóc con này một trận.
Lúc nào đánh người mà chẳng được, lại cứ phải chọn vào thời điểm này là sao?
Quỷ anh không hề nhận ra cơn tức của cha già nhà mình, lúc này nó đang vô cùng tức giận cưỡi lên trên bộ xương trắng, cục súc đập vào đầu bộ xương. Bộ xương khô bị đập thành cánh hoa vụn, xương cốt vỡ nát rào rào rơi xuống như những cánh hoa, khiến cho Khấu Đông đau hết cả bụng.
Đây chính là đầu lâu cứng rắn nhất trong truyền thuyết, thế mà lại bị thằng con thứ hai của y đập nát…
Nát bét chẳng khác gì đậu hũ.
Y siết chặt dây thừng y hệt đang tóm lấy một con thỏ trắng hung dữ với bộ răng thép.
Âm thanh này lập tức khiến cho hai người trên bãi đất trống phát hiện ra, động tĩnh lớn đến như vậy có muốn không phát hiện cũng khó. Gần như cả hai đã phát hiện bóng dáng của cả hai, khi Duẫn Kỳ quay đầu lại, vẻ mặt cậu ta đã trở về dáng vẻ lo lắng nhát gan thường thấy, sợ sệt duỗi tay ra.
“Chị Oánh Oánh, chị không làm sao chứ?”
Nữ sinh tóc dài hơi run rẩy, không chạm vào tay cậu ta ngay lập tức, mãi sau mới nắm lấy.
Trên mặt cậu ta lộ vẻ tươi cười, cô mượn lực từ người cậu ta để đứng lên rồi lắc đầu: “Không có việc gì… Không có việc gì.”
Dưới ánh mặt trời u ám, con ngươi đen láy của cô co rút lại như mũi kim, vẻ ngạc nhiên nghi ngờ đông cứng lại trong hốc mắt, không hề nhúc nhích.
Ở đó phản chiếu ra khuôn mặt của thanh niên trước mắt.
Tái nhợt yếu ớt giống như luôn nhút nhát rụt rè, không đáng để chú ý…
Khuôn mặt của một con người.
Một khuôn mặt người bình thường, không có một chút hình ảnh kỳ quái nào giống như cái mà cô thấy trước đó.
Bình thường đến như vậy, điều này khiến cô sinh ra nghi ngờ.
Liệu có phải do cô nhìn lầm hay không?
Người này…
“Không có việc gì là ổn rồi.”
Trên mặt Duẫn Kỳ lộ vẻ tươi cười, cậu ta nắm lấy cánh tay yếu ớt không còn chút sức lực nào của nữ sinh, từ trên nhìn xuống người trước mặt mình, quan tâm thân thiết nói:
“Chị Oánh Oánh, chị phải đứng vững đấy nhé. Ngã sấp xuống dễ bị ngã gãy cổ lắm đấy.”
Đồng tử nữ sinh lập tức co rút lại, trong nháy mắt đó cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể cô sắp lung lay sụp đổ mất.
Cô cắn chặt môi, gương mặt tái nhợt của cô khẽ gật xuống.
*
Nhâm Oánh Oánh tỉnh dậy vào lúc rạng sáng.
Lý do cô đi ra ngoài rất đơn giản, theo lời của cô thì cô chỉ muốn đi nhìn xem quanh đây còn có manh mối nào nữa không. Trùng hợp lúc đó Duẫn Kỳ cũng tỉnh dậy, vì suy nghĩ muốn kiếm người đi cùng để tăng lòng can đảm, cô liền kéo Duẫn Kỳ đi cùng mình.
“Không ngờ khu rừng này lại lớn như vậy, đi tới đi lui mà đã lạc đường mất rồi,” cô gượng gạo cười, “Còn bị vấp chân vào xương khô chứ —— may mà có Duẫn Kỳ ở đó để kéo tôi đứng dậy.”
Thanh niên đứng cạnh mím môi lại, dường như có hơi ngượng ngùng.
“Chị Oánh Oánh không bị thương là tốt rồi, chị xắn ống quần lên nhìn thử xem có sao không?”
“Không sao đâu, không có việc gì cả.”
Giọng nói của Nhâm Oánh Oánh đột nhiên trở nên bén nhọn, kích động xua tay liên tục để từ chối lời đề nghị này. Rất nhanh sau đó cô chợt nhận ra thái độ của mình lúc này hơi kịch liệt quá mức, giọng điệu đột nhiên bình tĩnh trở lại, khôi phục lại vẻ tươi cười bình thường, “Không sao đâu, chị không bị thương…”
Khấu Đông nhìn chằm chằm chân cô, hình như bước đi của cô hơi khập khiễng, nhưng rõ ràng trên quần áo không hề có vết máu.
Duẫn Kỳ chú ý tới ánh mắt Khấu Đông, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng chân chị…”
“Là do ban nãy bị ngã thôi,” nữ sinh tóc dài nói, lại nhấn mạnh thêm, “Không có việc gì —— sẽ sớm ổn thôi mà.”
Cô gái như cô cứ kiên trì nói như vậy, bởi vì giới tính khác nhau nên ba người đàn ông còn lại không thể nói được gì thêm, lại càng không thể cưỡng chế vén ống quần của cô lên để nhìn được. Bốn người lại quay trở về, nhân lúc không ai chú ý đến, Khấu Đông nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Diệp Ngôn Chi.
Lời nói của nữ sinh chồng chất lỗ hỏng, thể hiện rõ ràng nhất là ở việc khi cô chọn người đi cùng để tiếp thêm lòng can đảm, chọn ai không chọn mà lại đi chọn Duẫn Kỳ nhát gan nhất này.
Hiển nhiên điều này không hề phù hợp. Thoạt nhìn trông Duẫn Kỳ còn không đáng tin hơn bản thân là bao, kéo theo một người như vậy đi cùng chẳng khác nào đeo dây buộc mình, hễ là người bình thường thì chẳng có ai không nghĩ vậy.
Ai đi ra ngoài lại kéo theo đồng đội heo hả?
Sợ bản thân chết chưa đủ nhanh à?
Hơn nữa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng kia rồi, rõ ràng hai người này đã nổi lên xung đột, dựa theo tầm nhìn của họ, Duẫn Kỳ trông giống như hung thủ mà nữ sinh lại là nạn nhân.
Nhưng nữ sinh lại lấp liếm giúp Duẫn Kỳ…
Mấu chốt của vấn đề này khiến Khấu Đông nghĩ mãi vẫn thấy khó hiểu, dễ nhận thấy điều này không phù hợp với định luật Stockholm, cùng lắm chỉ có hiệu quả uy hiếp.
Nhưng uy hiếp cũng phải có điểm riêng chứ, giống như Nhâm Oánh Oánh, suy nghĩ chính trực, can đảm, không bao giờ làm chuyện bừa bãi, rất khó để có thể tìm được điểm có thể uy hiếp cô.
Y quay đầu nhìn Diệp Ngôn Chi, phát hiện thấy từ đầu đến cuối Diệp Ngôn Chi vẫn duy trì vẻ mặt đăm chiêu. Cha già họ Khấu rất hiểu nhóc con nhà mình, liếc mắt một cái đã biết Diệp Ngôn Chi đã có phỏng đoán.
Y hạ giọng hỏi: “Phát hiện ra cái gì?”
Nhãi con nhà y nhướn mày, chỉ lắc đầu với y.
“Không có gì.”
Diệp Ngôn Chi thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Duẫn Kỳ ở phía trước.
Nhìn đảo qua đảo lại.
“Chuyện râu ria thôi.”
Đương nhiên Khấu Đông sẽ tin tưởng hắn, y không hề hỏi lại, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy quỷ anh hiếm khi im lặng cũng đang nhìn chằm chằm Duẫn Kỳ, bộ dáng hơi đăm chiêu…
Khấu Đông: “???”
Khấu Đông mù tịt, anh trai nhóc còn có thể có lý do để quan tâm lo lắng, thế nhóc thì vì sao chứ?
“Nhóc đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì,” quỷ anh ngậm núm vú cao su, mập mờ không rõ nói, giọng điệu chẳng khác gì Diệp Ngôn Chi —— lạnh lùng nói, “Chuyện râu ria.”
Cha già họ Khấu: “……”
Cha già họ Khấu im lặng mất một lúc, lập tức đánh quỷ anh một cái.
Thằng thứ hai cảm thấy tủi thân không chịu nổi, đều là lời nói như nhau mà tại sao chỉ có nó bị đánh?
Khấu Đông đưa ra lý do đơn giản nhưng hùng hồn: “Ai bảo nhóc cái tốt không học, cứ học thói hư tật xấu.”
Cái khác thì tệ hại, thế mà khả năng nói vẹt thì chẳng ai bằng nổi…
Phải nói rằng sau khi sử dụng núm vú cao su, Khấu Đông dần cảm nhận được sự ngoan ngoãn nghe lời mà một đứa con trai nên có từ trên người quỷ anh, đồng thời cũng hiểu được sự uy nghiêm nên có của một người cha là như thế nào.
Ít nhiều gì lúc đầu vẫn còn e ngại cảm xúc của nó nên không dám ra tay trực tiếp, bây giờ thì không giống, biết được nó có tức giận thì cũng không tức giận về phía mình, muốn đánh thì phải đánh luôn.
Chỉ một chữ thôi.
Phê!
Tội nghiệp quỷ anh đáng thương, phải trở thành NPC thảm thương nhất trong 《Vong Nhân 》, chưa nói đến việc phải làm con của người chơi, lại còn phải làm trâu làm ngựa cho y, dâng roi cho y để y đánh….
Sau khi trở về, đầu tiên Khấu Đông thu dọn để nướng thỏ trước, quỷ anh không hề có chút hứng thú nào đối với đồ ăn sống kiểu này, chỉ đơn giản vì phối hợp với Khấu Đông nên mới sai khiến tượng đất bận rộn đi lại. Cũng may bọn Tống Hoằng đã có nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại kiểu này, trong ngăn hành lý có sẵn non nửa gói muối, nhờ thế mà con thỏ này đã không bị nướng thành miếng thịt thỏ nhạt nhẽo không có vị.
Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được ăn đồ ăn, lửa trại đốt lên, mùi hương thơm lừng bay tới khiến cho mọi người phải nuốt nước bọt liên tục. Đến cả người đàn ông cao to trước đó còn ồn ào về sự bất công cũng phải tắt âm, im lặng xếp hàng phía sau với ý định muốn được chia cho hai miếng.
Đáng tiếc nhóm năm người không phải kiểu lấy ơn báo oán nên họ nhắm mắt làm ngơ coi như không hề nhìn thấy ánh mắt của gã.
Người cao to nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn mặt dày bước lên chìa tay ra.
“Cho tôi một miếng.”
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, quỷ anh đã nhảy dựng lên, giương đôi mắt to tròn không có tròng trắng của nó lên, hung ác nhìn chằm chằm người cao to.
Người cao to: “…”
Gã bị ánh mắt này dọa sợ, lưng toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, không dám hé miệng xin một miếng cho bản thân nữa, chỉ cắn chặt răng rồi căm giận quay người đi.
Người thanh niên đi cùng gã thức thời hơn nhiều, cậu ta không hề sán đến tham gia cuộc vui này làm gì cả, lúc nhìn thấy gã tức giận quay về, không khỏi cười một tiếng.
Người đàn ông cao to kìm nén lửa giận không có chỗ phát ra: “Mày cười cái quái gì?”
Thanh niên nhún vai, không muốn tranh cãi tiếp với gã.
Tiểu đội năm người ngồi vây quanh thành vòng, cộng thêm nữ sinh tóc dài Nhâm Oánh Oánh. Từ trước đến nay Tống Hoằng luôn ổn trọng, thế nhưng cũng không khống chế nổi cơn thèm ăn, nhịn không nổi nói: “Tiếc rằng không có thìa là ở đây, thiếu chút hương vị nữa.”
A Tuyết cũng nói: “Phải cho một lớp ớt tươi lên mới đúng.”
Khẩu vị của cô cũng nặng.
“Còn muốn quết thêm một lớp mật ong nữa sao?” Khấu Đông nói, “Như này đã được quá rồi!”
Đây đều là đồ mà đứa con trai hiếu thuận của y đưa cho để có thể có sữa đấy nhá, cái đám người này lấy đâu ra mặt mũi để chọn lựa hả?
Diệp Ngôn Chi không nói gì, hắn là người đầu tiên duỗi tay về phía thịt thỏ.
Trong tay hắn còn cầm theo hai cành cây đã được gọt thành dáng chiếc đũa, chưa kịp đụng đến miếng thịt thì chiếc đũa đã vỡ vụn.
Diệp Ngôn Chi: “…”
Hắn yên lặng nhìn về phía quỷ anh.
Tống Hoằng vẫn chưa phát hiện ra, cười nhạo nói: “Sức tay của cậu mạnh thế, còn có thể cầm cành cây đến mức đấy à?”
Anh nói xong cũng ra tay ngay sau đó —— kết quả là đũa của anh cũng gãy theo luôn.
Tống Hoằng: Mẹ nhà nó, tại sao hả?
Những người khác liên tiếp thử nghiệm nhưng không một ai thành công. Cuối cùng Khấu Đông cũng nhận ra được điều không đúng ở đây, tầm nhìn chậm rãi đặt lên người đứa con thứ hai.
Quỷ anh vẫn còn nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Khấu Đông.
“Cha ơi.”
Ngụ ý là không một ai trong đám các người
Tống Hoằng nuốt nước bọt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm núi thịt thỏ phải dựa vào tượng đất sét mới nướng được, thốt ra lời nói từ tận đáy lòng: “Vậy thì cậu cũng nên ăn một ít đi.”
Nhiều thịt như vầy, định khiến cho cha nhóc choáng váng đầu óc à?
Đến cả Khấu Đông cũng nói: “Con ơi, không cần phải vậy đâu.”
Ba biết tấm lòng hiếu thảo của cưng rồi…
Quỷ ảnh trừng mắt nhìn thẳng, sống chết không chịu nhường, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Trong cơn hỗn loạn, có một ít bột tàn bay lên từ sau lưng ai đó, kèm theo là một lá bùa vàng to bằng ngón tay vãn chưa kịp cháy hết, chẳng mấy chốc nó đã hoàn toàn tan biến trong không khí.
Quỷ anh đột ngột ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua một chỗ khác ——
Chỗ đó có ai đó đã bình tĩnh yên lặng đối diện với nó.
“Một đổi chín, chín đổi một ——”
Trong không gian vang lên giọng nói khe khẽ của trẻ con.
“Hì hì.”
“Bây giờ mới là trò hay.”
[24/04/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Lời cảm ơn của tác giả dành cho những người ủng hộ các kiểu, nên không dịch lại nhé.