Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 148: Thú bông (10)



Thợ tỉa hoa chưa bao giờ gặp người đàn ông này.

Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của đối phương thì cũng đủ thấy diện mạo của người này quá đỗi xuất sắc, nhưng kỳ lạ rằng khí chất mà hắn toả ra lại mang cảm giác mơ hồ thật thật giả giả, khiến cho vẻ đặc biệt nào đó càng trở nên hấp dẫn ánh nhìn hơn cả diện mạo kia.

Lúc hắn sải bước đến gần, thở tỉa hoa bất giác cảm nhận được ý chí kiên quyết như lưỡi kiếm sắc bén từ người nọ.

Tựa như một trận cuồng phong cuốn theo áp bức.

Ánh nến bỗng nhiên chập chờn, loé lên nhưng không tắt hẳn. Một góc áo choàng phía sau người đàn ông bay lên, phả ra cơn gió lạnh lẽo.

Thợ tỉa hoa liếc tới chủ vị theo bản năng, phát hiện cặp song sinh đều đã gồng cứng thân thể, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nhưng ánh mắt ấy không hề ẩn chứa dục vọng độc chiếm và ái mộ như lúc nhìn thiếu gia —— ngược lại, nó lại giống như ánh mắt của dã thú khi thấy địa bàn của mình bị kẻ khác chiếm cứ, ngập tràn vẻ đề phòng cảnh giác.

Đó không phải ánh mắt mà bọn hắn nên nhìn chủ nhân mình.

Động tác của đám thú bông bỗng dưng đình chỉ đồng loạt, cứng đờ ở nguyên chỗ cũ. Động tác ấy giống như bầy sói cùng tập hợp lại dõi theo con mồi của mình. Người đàn ông đi xuyên qua bầy sói hung mãnh tiến về phía bọn họ, hàm dưới nghiến chặt, không hề thốt ra một chữ nào ——

Hắn chỉ vươn tay.

Nháy mắt sau, cánh tay kia đã vòng qua sống lưng thanh niên, ôm lấy người trên chủ vị vào lồng ngực chỉ bằng một tay. Thanh niên vùi mặt vào áo choàng đen nhánh, dựa đầu lên ngực hắn, vẫn uể oải chẳng nói gì.

“Sao?” Người đàn ông nhìn quét qua bọn hắn, thanh âm bình tĩnh, “Nhìn thấy ta trở về nên vui mừng tới mức nói không nên lời à?”

Cặp song sinh ngước đôi mắt xanh biếc nhìn hắn, lồng ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng trong lòng không hề bình tĩnh như cảm xúc biểu lộ trên gương mặt. Người em không nhịn được mà hơi nhích chân lên, làm như muốn nói gì đó, nhưng lại bị người anh kéo tay về.

“Chủ…”

Cậu ta chậm rãi nói.

“Chủ nhân.”

Cậu khẽ cúi người, đặt tay trước bụng, rất văn nhã mà cung kính hành lễ với người đàn ông. Với cách hành xử lễ độ này, không ai có thể bắt bẻ cậu ta dù chỉ một chút.

“Ngài đã trở về.”

Thợ tỉa hoa giật bắn mình, cảm nhận được sự hung ác từ bầu không khí hiện tại.

Anh nhạy bén phát hiện ra, dường như quan hệ của cái vị gọi là chủ nhân này với người hầu cũng không tốt lắm, còn vô cùng vi diệu.

Sóng ngầm căng thẳng lúc bọn hắn đối mặt hoàn toàn không giống chủ tớ.

Ngược lại thì giống… tình địch gặp nhau?

Anh cũng phải kinh ngạc vì suy nghĩ của chính mình, không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, cùng liếc qua trao đổi ánh mắt với hầu gái.

“Chúng tôi không biết ngài sẽ trở về,” Người anh trong cặp song sinh nói, rồi ngẩng đầu lên, “Ngài có cần chúng tôi chuẩn bị bữa tối cho ngài không?”

“Không cần.”

Dưới bầu không khí áp lực này, người đàn ông bình đạm đáp: “Cho ta một tách trà là được rồi.”

Hầu nam sững sờ một hồi lâu mới nhận ra là người nọ đang ra lệnh cho gã. Gã dùng đôi chân cứng đờ đi tới đặt tách trà lên bàn, sau đó rót trà cho vị chủ nhân bỗng dưng xuất hiện này, rót sao mà tách trà đầy tới độ gần như tràn ra ngoài.

Người đàn ông chỉ khẽ nhấp một ngụm. Dưới góc nhìn của thợ tỉa hoa, đôi môi kia cùng lắm chỉ hơi chạm qua mặt nước trà, tựa chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Hắn vén áo choàng trước ngực mình lên, trong lòng hắn là gương mặt bắt mắt mà tái nhợt của thanh niên. Ngón tay người nọ níu chặt lấy một bên ống tay hắn, giống như một con búp bê sứ quý giá.

“Tại sao em ấy lại yên lặng như thế?”

Chủ nhân rũ mắt hỏi.

“Chỉ là do sức khoẻ của thiếu gia không tốt lắm thôi,” Vẫn là cặp song sinh trả lời, sắc mặt điềm tĩnh như thường, “Nên phải uống chút thuốc.”

Chủ nhân khẽ nhướng mày, làm như cảm thấy thú vị. Hắn chậm rãi nhắc lại từng chữ một: “Sức khỏe không tốt lắm?”

Ý cười trên gương mặt cặp song sinh bỗng dưng biến mất. Cứ như lớp mặt nạ hoà nhã vừa rồi chỉ là gợn sóng thoáng mấp mô mà thôi, bọn hắn lạnh lùng nhìn chủ nhân, thanh âm đột nhiên trở nên sắc nhọn.

“Ngài tự dưng trở về thế này thì có chuẩn bị quà cho thiếu gia không?”

“Chuẩn bị rồi thì sao, mà chưa chuẩn bị thì sao?”

Người đàn ông bình thản hỏi ngược.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3478

Cặp song sinh nở một nụ cười dữ tợn.

“Tất cả những người tới tham dự bữa tiệc đều phải chuẩn bị quà cho thiếu gia. Đây chính là… quy tắc mà trước đây tự ngài đã đặt ra.”

Lòng bàn tay thợ tỉa hoa rịn đầy mồ hôi. Anh đánh giá ánh mắt của NPC này, cảm nhận được sẽ có chuyện sắp xảy ra ——

“Đi mau!”

Thanh âm của thợ tỉa hoa hoàn toàn nổ tung, lập tức phóng về phía ngoài cửa: “Mau!”

Ngay tích tắc khi anh ta kéo cửa ra, tất cả NPC ở đây đều cửa động. Biến cố xảy ra trong nháy mắt, âm thanh bát đĩa vỡ vụn vang lên liên tiếp, mảnh vỡ sượt qua đầu thợ tỉa hoa bay ra ngoài, đâm thẳng vào cánh tay gã hầu nam.

Khăn trài bàn trắng như tuyết bị đám thú bông hất lên, nhà ăn bỗng trở thành chiến trường. Trong cuộc đại chiến này, bàn ghế và vách tường đều trở thành vật hi sinh, trần nhà rung chuyển, sàn nhà bị bật lên một góc. Nếu không phải đám thợ tỉa hoa nhanh chân chạy trốn, e rằng lúc này cũng đã trở thành vật hi sinh trong đó.

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến hiện trường NPC đánh nhau. Nói thật, cảnh tượng này đã đè bẹp toàn bộ những phó bản mà trước đây họ đã vượt qua.

Con mẹ nó!

Đây chính là hiện trường thần tiên đánh nhau đấy!

Lấy một địch nhiều, nhưng người đàn ông lại chẳng để lộ chút xu hướng suy sụp nào. Trái ngược hoàn toàn, động tác của hắn lại vô cùng lưu loát mạnh mẽ, cứ một chưởng là lại hạ gục một con thú bông đang nhào đến. Áo choàng sau lưng hắn bay phần phật, thanh niên trong ngực vẫn được hắn che chở cẩn thận, dao, nĩa, đĩa ăn, tất cả đều thuận tiện trở thành vũ khí của hắn.

Đám thú bông công kích cũng không cam lòng yếu thế. Chúng chồng chéo lên nhau, cứ như biến thành một ngọn núi. Ngọn núi này di chuyển tới, chả khác gì một tổ kiến đã được huấn luyện bài bản, chỉ muốn nhào lên xử sạch kẻ địch cường đại hơn mình gấp trăm lần.

Người đàn ông xé xoẹt chiếc khăn trải bàn. Khăn trải bàn trắng muốt bay phất lên, trong nháy mắt bỗng trở thành một lớp lá chắn nho nhỏ. Thợ tỉa hoa không biết hắn đã làm kiểu gì, nhưng khi đống dao nĩa chạm tới vải dệt vốn phải mềm mại kia, anh lại nghe thấy tiếng va đập mà chỉ kim loại mới tạo ra.

Đám thú bông nhào tới tấn công hắn như dời sông lấp biển, thế nhưng khi tới trước mặt người nọ thì như biến thành đám trẻ ranh —— bọn chúng dồn sức quay quanh hắn, nhưng lại không thể chạm vào người đàn ông kia. Dưới sự công kích gào thét mà đến này, thậm chí mái tóc của người đàn ông còn chẳng hề lay động.

Quả nhiên không phải là người.

Thợ tỉa hoa nghĩ thầm, càng thêm cảnh giác.

Một chiếc đĩa sứ trắng tinh bay đến. “Xoảng” một cái, cặp song sinh chẳng biết đã rút dao găm tinh xảo từ chỗ nào, đập vỡ đĩa sứ kia thành mấy mảnh. Bọn họ nghiến răng, khí đen quanh người không rõ toả ra từ đâu bay lên trời, gần như biến thành hai lốc xoáy nhỏ, ánh nến bị luồng khí đen này cuốn theo lập loè lúc sáng lúc tối. Bọn họ đứng ở giữa hai cơn lốc xoáy, ý đồ muốn cướp đi trân bảo từ trong lòng chủ nhân, rồi lại sợ khiến người nọ bị thương mà chần chờ không dám tiến lên, chỉ có thể bao vây bên ngoài, thanh âm khàn khàn cả giận nói: “Trả lại thiếu gia cho tao!”

Người đàn ông không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng. Tiếng cười này chẳng khác nào trào phúng, khiến đôi mắt của cặp song sinh tối sầm lại.

“Mày đã đánh mất ngài ấy.”

“Mày không bảo vệ được ngài ấy…”

Người đàn ông không đáp.

Cặp song sinh lùi về phía sau một bước, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ. Bọn hắn huýt sáo một cái, dưới âm thanh này, vô số thú bông đột nhiên bắt đầu run rẩy giãy dụa.

Bọn chúng giống như bị một sức mạnh kì quái nào đó khống chế, lăn lộn bò toài trên mặt đất, cơ thể lông xù co giật. Rõ ràng đã có sự thay đổi nào đấy đang xảy ra, ngay khi tiếng huýt sáo thứ hai vang lên, trong miệng đám thú bông đột nhiên mọc ra răng nanh trắng như tuyết, còn bàn tay lại mọc lên móng vuốt sắc bén.

Cái đuôi mềm mại biến thành chiếc roi phủ đầy gai, đong đưa qua lai trên không trung. Đôi mai tròn trịa lại biến thành sừng nhọn, chọc thẳng trên đỉnh đầu. Giờ khắc này, so với món đồ chơi ngây thơ được chuẩn bị cho đám con nít, trông bọn chúng còn giống ác ma bò ra từ địa ngục hơn cả.

Đám tiểu quỷ này tru lên, thi nhau gào rú, dẫm đạp lên đối phương bò về phía trước. Cơ thể bọn chúng chồng lên nhau, trông giống hệt một con ác quỷ khổng lồ cao hơn cái trần nhà, bóng đen vĩ đại vươn cánh tay cũng to như cái quạt hương bồ, hung hăng quơ về phía cổ người đàn ông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 103

Trong nháy mắt này, thợ tỉa hoa cũng quên cả thở, gần như cho rằng đối phương chết chắc rồi. Ngọn núi thú bông này khủng bố như thế, so với người đàn ông rõ ràng chẳng thể sánh được, cánh tay khổng lồ vươn tới kia được tạo thành từ vô số con thú bông, con nào con nấy đều đang nhe răng trợn mắt, hận không thể cắt đứt mấy miếng thịt từ trên người đàn ông sống sờ sờ nọ.

“—— Cẩn thận!”

Hầu gái không nhịn được mà hô lên.

Ả là người chơi, đương nhiên cảm thấy rất vui trước hiện trường NPC chém giết này. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, nếu trận chiến này kết thúc quá sớm sẽ chẳng đem lại chút ích lợi nào cho bọn họ, ngược lại, ít ra là ở thời điểm NPC đánh nhau, bọn họ còn có thể thở dốc trong chút không gian ít ỏi.

Xuất phát từ suy nghĩ này, ả mới tình nguyện nhắc nhở “kẻ yếu”. Mặc dù bàn tay nọ to lớn như thế, nhưng cũng đủ để “kẻ yếu” trông thấy nó rồi.

Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhận ra mối đe dọa từ con thú bông đó. Hầu gái hy vọng người đàn ông có thể tạm thời trốn được, giấu tài đi.

Huống chi trông hắn còn đẹp như vậy…

Tốt nhất là sau đấy mới tìm ra được kế sách, rồi lại đánh đấm với NPC thêm một trận. Như vậy, thương vong so với bây giờ chắc chắn sẽ lớn hơn, mà bọn họ cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn nữa.

“Anh không thắng được đâu!”  Ả cao giọng nói, “Lấy một địch nhiều, không bằng lui tới cửa trước đã ——”

Còn chưa đợi ả giải thích xong, người đàn ông đã ngẩng đầu lên. Đối diện với bàn tay khổng lồ đang áp xuống, đôi mắt người nọ cũng không thèm chớp, nhàn nhã ung dung mà giơ bàn tay mình lên, cứ như chỉ đang chơi đùa.

Bàn tay của hắn không thể coi là nhỏ, nhưng hiện tại so với bàn tay khổng lồ trước mặt, hiển nhiên đã khiến nó trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Hầu gái không dám nhìn tiếp nữa.

Ngay lúc hai bàn tay nọ chạm vào nhau, dường như người đàn ông đã sử dụng sức mạnh.

“Ruỳnh!”

Cùng với tiếng động lớn, núi đồ chơi loạng choạng lùi về sau liên tiếp ba bước, vẫn chưa đứng vững lắm. Sau khi giữ thăng bằng một hồi lâu thì ngã rầm xuống mặt đất.

So với khí thế khủng bố của đối phương, người đàn ông vẫn hành động bình thản như thể chẳng có gì to tát, chỉ dùng duy nhất một chưởng —— một chưởng.

Chỉ một chưởng.

NPC lại bộc lộ rõ thực lực phi thường, đám người chơi nhìn vậy mà lạnh hết cả sống lưng. Trong giây phút hỗn loạn, bỗng có thứ gì đấy giật mạnh ống tay áo thợ tỉa hoa.

Thợ tỉa hoa cúi đầu, phát hiện là một con thỏ bông màu xám sáng bóng, từ đầu đến chân chẳng có một đường may nào. Nó vẫn chưa biến thành hình dạng ác quỷ, đôi mắt cúc áo đen nhánh lúc này đang nôn nóng nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó kéo mấy người chạy về phía trước.

Đám người chơi hai mặt nhìn nhau, do dự giữa việc tin tưởng và không tin. Chỉ có người chơi nữ cẩn thận đánh giá nó, đột nhiên rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: “Trên cổ nó có một dấu chấm đen, trông giống nốt ruồi ấy…”

Thợ tỉa hoa không hiểu ý này: “?”

“Cái người mất tích trước kia,” Người chơi nữ so sánh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Cái người hầu gái cùng vào phòng bếp với tôi —— ở chỗ này của cô ta, cũng có một cái nốt ruồi.”

Mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh toát. Ngay sau đó, thợ tỉa hoa vuốt mặt, nói giọng khàn khàn: “Đi cùng nó trước đã.”

Nếu nó thật sự là đồng bạn của bọn họ, vậy mức độ tin tưởng sẽ cao hơn NPC.

Con thỏ màu xám nhanh chóng di chuyển hai chân, đi trước dẫn đường. Ba người chơi còn lại theo sát sau lưng nó, dần dần đi ra khỏi phòng, bước lên hành lang, một đường chạy lên tầng.

Cất bước lên tầng rồi, nó lại quen thuộc mở cửa ra. Bên trong căn phòng có vô số kim chỉ nằm vương vãi, rõ ràng là căn phòng thú bông ban đầu của Khấu Đông.

Nhưng bây giờ đám thú bông đã không còn ở chỗ này. Chỉ có con thỏ màu xám đột nhiên nhảy về phía trước, cúi đầu chúc xuống, giống như đang dò cái gì đấy.

Thợ tỉa hoa nhìn một lát, hỏi: “Liệu nơi này có tầng gác mái không nhỉ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 140

Mọi người lập tức tìm kiếm. Bọn họ dẫm lên bàn và ghế dựa, vươn tay sờ từng ngóc ngánh một tìm trên trần nhà. Bỗng dưng gã hầu nam hét lên, cao giọng nói: “Chỗ này! Là chỗ này!”

Nhưng hắn vẫn hơi chần chừ không dám kéo nó xuống, bàn tay đặt hờ ở phía trên, lại nhanh chóng giải thích: “Mấy người mau tới đi, chỗ tôi cao quá, không dùng lực mạnh được…”

Thợ tỉa hoa biết thừa gã đang thoái thác, nhưng lúc này cũng lười so đo với gã ta. Anh tự mình đi tới đó, dùng sức kéo cánh cửa ngầm vốn không thể phát hiện xuống dưới một phát ——

Bụi bay tung tóe, thang gác mái nhiều năm chưa được đụng đến kẽo kẹt mở ra, tạo thành một lối đi nhỏ nối xuống mặt đất.

Thợ tỉa hoa thoáng nhìn lên trên, trái tim bỗng lệch một nhịp.

… Là người.

Anh thấy được một bóng người mơ hồ mặc đồ trắng.

*

Cùng lúc đó, cuộc chiến ở nhà ăn đã đi đến hồi kết. Người đàn ông đứng giữa căn phòng, trên người chẳng có một vết thương nào, khiến cho cặp song sinh đỏ bừng mắt.

“Mày không xứng,” Thanh âm bọn họ cực kỳ sắc bén, “Mày không bảo vệ được thiếu gia —— Mày đã đánh mất ngài ấy!”

“Sao mày có thể xứng?!”

“Mày không xứng chạm vào ngài ấy!”

Đám thú bông nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhai xương uống máu người nọ.

Người đàn ông khẽ nhấp bờ môi mỏng, cũng không thèm so đo với bọn chúng. Hắn chỉ trầm mặc kéo mũ choàng trên đầu xuống một lần nữa, ôm lấy người trong ngực mình, trân trọng che lại gương mặt y, sau đó quay đầu đi ra bên ngoài. Hắn muốn mang người ấy rời khỏi nơi này, giống như lúc trước hắn đã thầm lặng mang người ấy đến đây.

Giọt máu đỏ tươi chậm rãi lăn từ đôi mắt cặp song sinh xuống. Bọn họ trợn trừng mắt, bất chấp tất cả chạy về phía người đàn ông.

“Thiếu gia…”

“Thiếu gia!”

“—— Đủ rồi.”

Dưới sự cản trở kiên quyết như vậy, cuối cùng người đàn ông đã lên tiếng.

Hắn nhìn về phía hai người, ánh mắt lãnh đạm.

“Em ấy không thuộc về bọn mày.”

“Nói dối… Nói dối!”

Cặp song sinh siết chặt nắm đấm, cao giọng nói.

“Ngài ấy thuộc về bọn tao!!!”

“Em ấy không thuộc về bọn mày,” Người đàn ông bình tĩnh nói thẳng thừng, “Bọn mày cùng lắm chỉ là cái lồng của em ấy thôi, bọn mày phải biết từ lâu rồi.”

Nhưng cặp song sinh và đám thú bông vẫn như “đàn gảy tai trâu”, phản bác kịch liệt: “Nói dối!”

“Mày nói dối!”

Người đàn ông nghiến chặt hàm dưới, không thèm quan tâm đám NPC ngu lâu dốt bền nữa. Lúc hắn đang định đẩy cửa ra, bỗng dưng nghe thấy một âm thanh khác.

Thanh âm nọ rất nhẹ, cứ như có thể hoà vào trong gió.

“Bọn chúng là lồng sắt ư?”

“……”

Bước chân người đàn ông chợt khựng lại.

“Vậy tôi thì sao?”

Sau một hồi im lặng, thanh âm kia không được đáp lại, tiếp tục hỏi.

“Vậy tôi là cái gì?”

Giọng nói kia vô cùng khô khốc, giống như nuốt vào một quả trám chua chát.

“Nhãi con, trả lời ba ——”

“Ba là chim trong lồng sao?”

Diệp Ngôn Chi cứng đờ người đứng ở chỗ cũ. Động tác cúi đầu dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn, khiến hắn chậm chạp khó khăn vô cùng. Cuối cùng khi cần cổ hắn nghiêng thành độ cong, hắn mới đối diện với người trong lồng ngực mình.

Tấm áo choàng chẳng biết đã bị kéo xuống từ lúc nào, lộ ra gương mặt tái nhợt bên trong. Bàn tay Khấu Đông siết chặt lấy mũi tên sắc bén, cũng đang nhìn hắn.

Diệp Ngôn Chi biết kỹ thuật diễn của người nọ rất siêu, nhưng đến bây giờ hắn mới biết được, hoá ra chính bản thân hắn cũng bị kỹ thuật diễn này lừa gạt.

“… Cậu tỉnh rồi.”

Khấu Đông thừa nhận câu hỏi của hắn.

“Đúng vậy.”

Đôi mắt Diệp Ngôn Chi sâu không thấy đáy.

“Tỉ lệ bắn trúng của mũi tên trong tay cậu, chỉ có 20%.”

—— Em nhất định phải dùng nó để đối phó với tôi ư?

“Đúng thật là chỉ có 20%,” Khấu Đông bình tĩnh đáp, “Thế nên, nó không dùng để đối phó với cưng.”

Cổ tay y đột nhiên quay ngược, mũi tên bỗng đổi chiều, phần đầu sắc nhọn nhắm ngay vào giữa cổ y.

“Nhãi con, ba không phải NPC… Ba sẽ không chỉ có 20%.”

Y nghe thấy âm thanh chính mình hỏi hắn. Cơ thể y giống như bị ngăn cách, linh hồn run rẩy thống khổ vì Diệp Ngôn Chi, giọng nói cất lên cũng run rẩy; nhưng thân xác lại tồn tại độc lập, y không tự chủ được mà hé miệng, nói chuyện như bình thường.

“Bây giờ cưng có thể nói cho ba biết, tại sao ba lại là chim chưa?”

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Đông: Tự tui làm con tin đó!

Diệp Ngôn Chi:……

Em giỏi lắm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.