Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 159: Thế giới hiện thực (2)



Khấu Đông cảm giác rằng toàn bộ sự nhiệt tình của mình đã đút cho hệ thống hết.

Y cũng muốn gặp lại Diệp Ngôn Chi trưởng thành nhưng bấy giờ hoàn toàn không phải địa điểm, thời gian và trường hợp y mong muốn. Thậm chí y còn chuẩn bị cho hắn quần lót màu đỏ sẫm to bằng lòng bàn tay và quần thu màu tím– giờ xem ra không dùng nổi nữa.

Cơ thể thần linh rắn rỏi cao gầy, đừng nói là mặc vào người, có phủ lên cho con chim hăng hái nhà hắn nuôi cũng chưa chắc đã vừa.

Y kinh ngạc nhìn Diệp Ngôn Chi.

Diệp Ngôn Chi cũng nhìn y.

Hai người cùng yên lặng.

Trong này thật ra cũng xen lẫn khoảng thời gian dài đằng đẵng —— những ngày đêm ấy Khấu Đông không muốn nhớ tới nữa.

Y đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không chân thật lắm.

Diệp Ngôn Chi đứng ngay trước mặt y, khoảng cách của bọn họ chỉ có vài bước chân. Chỉ mấy bước nhỏ, y nhấc nhẹ chân là có thể dễ dàng vượt qua, tới gần hơn.

Đây nào phải thứ gì to lớn như rãnh trời nhưng bước chân Khấu Đông cứ như bị đóng băng.

Y không biết mình đang bờ vai rộng lớn của người trước mắt, gương mặt lạnh lùng sạch sẽ, hay là nhìn thứ gì khác. Cái sân nhỏ này y rất quen thuộc, ánh mắt của y lơ lửng rồi lại rơi xuống, y hoảng hốt nhìn thấy mình hồi nhỏ tay vịn khung cửa, bàn tay ấy cẩn thận nắm chặt cả góc áo của thần linh nhỏ tuổi. Áo hắn nhăn nhúm trong tay bé khiến bé hơi khiếp đảm. Cơ mà thần linh cũng không trách cứ một lời, hắn chỉ cúi đầu liếc góc áo của mình rồi lại quay đầu đi.

Như vừa ngầm đồng ý.

Hắn mang theo đứa nhỏ bên cạnh chầm chậm tiến về phía trước. Hai bóng người nho nhỏ ấy từ từ đi vào mảng sương trắng lượn lờ, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất không tăm hơi trong tầm nhìn của y.

Khi ấy, Khấu Đông còn không biết mình nhận được đãi ngộ tốt tới nhường nào.

Người khác ngước nhìn thần linh với ánh mắt sợ hãi, chỉ có một mình y được hắn thu vào trong cánh chim. Chỉ có mình y được ở nơi của hắn, ở bên người chăm sóc mình dịu dàng, có máu có thịt, có thất tình lục đục để gọi một tiếng anh Ngôn Chi.

Anh…

Ngôn Chi.

Khuỷu chân Khấu Đông hơi run lên. Hồi lâu sau mũi chân của y mới hướng về phía Diệp Ngôn Chi.

—— Y chầm chầm bước một bước.

Trong những đêm khuya này, thỉnh thoảng hệ thống sẽ đi ra với y.

Nó liên tục kể với y về những năm đó nó được tạo ra dưới bàn tay của người kia như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy thần linh nó thấy tay áo hắn dính đầy chấm li ti màu đỏ tươi loang lổ, con ngươi cũng đỏ rực. Phía sau hắn là đám người đang quỳ rạp, đó là đám người nhà họ Diệp đã từng mắt cao hơn đầu. Bọn họ hôm nay liều mạng đập đầu, trán thấm máu cũng không hề hay biết, người già cầm đầu râu tóc trắng như tuyết, lệ rơi đầy mặt.

“Không thể… Không thể đâu!”

“Sao ngài có thể làm việc điên đảo luân thường tới cỡ này ——!”

Hệ thống mở một con mắt, nó lẳng lặng quan sát từ phía trên.

Trong thế giới trống rỗng ban đầu, thần linh bỏ mặc tất cả những âm thanh phía sau mà chỉ cầm theo một linh hồn tàn tạ không thể tả. Ánh sáng của hồn phách rất ảm đạm, thứ còn sót lại to bằng nắm tay, lúc sáng lúc tối tỏa ra màu nhợt nhạt như giấy trắng. Nhìn lại kỹ lắm mới thấy đó là một thiếu niên cô đơn nằm co mình giữa lòng bàn tay hắn, mắt khép hờ.

Giống như một con đom đóm be bé đậu trên bàn tay.

Ánh mắt thần linh chăm chú hồi lâu.

” —— Tôi giao em ấy cho cậu.”

Thần linh nói, không chút do dự xé cơ thể của mình ra, từ sâu trong lồng ngực hắn lấy ra một giọt máu đầu trái tim ——

Sắc mặt của người già quỳ xuống phía trước bỗng trắng bệch. Lão thở dốc kịch liệt, trơ mắt nhìn thần linh nhỏ giọt máu đỏ sẫm lên sinh hồn kia, hắn không thèm quan tâm đến vết thương máu thịt be bét của mình mà chỉ cẩn thận từng li từng tí đút cho tàn hồn kia giọt máu, dạy y làm sao để ăn sạch sẽ. Hai tay sinh hồn nắm lấy ngón tay của hắn, từ từ nuốt xuống.

Khi đó hệ thống còn không hiểu giọt máu này là thế nào. Mấy năm trôi đi, vì một giọt máu đó mà gia chủ Diệp gia đời sau sắp xuống mồ vẫn cố ôm tia hy vọng, lão ở bên ngoài sân nhỏ không ngủ không nghỉ dập đầu suốt bảy ngày bảy đêm, chỉ mong rằng thần linh có thể thiên vị mình tránh thoát khỏi tai mắt của Tử Thần.

Thế nhưng thần linh không hề ban cho họ sự che chở. Hắn chỉ lãnh đạm đút máu cho Khấu Đông ở bên trong, thậm chí còn không thèm nhìn ra phía ngoài cửa dù chỉ một cái, mặc kệ cho người trước cửa khóc lóc thảm thiết ra sao cũng không hề động lòng.

“Thật ra ngài ấy chưa hề nhận được bất kỳ thứ gì từ Diệp gia.” Hệ thống bình tĩnh nói, “Là do lòng tham của Diệp gia mãi không hết.”

“Quan trọng hơn là…”

“Bọn chúng bán đứng cậu.”

Diệp Ngôn Chi từ khi sinh ra đã có thần cách, khoảnh khắc hắn thoát ly khỏi thân thể phàm nhân đã bị gia chủ Diệp gia mang đi tới một miếu thờ xa xa không dính khói bụi nhân gian. Hắn được nuôi trong đại điện có đàn hương vờn quanh, suốt ngày làm bạn với mấy cái bài vị lạnh băng. Mỗi ngày gia chủ sẽ yêu cầu hắn học thuộc ít nhất ba lần tên của các vị tổ tiên, lặp đi lặp lại, rất phiền phức.

Đến lúc lớn hơn chút, Diệp Ngôn Chi đã có thể dễ dàng đọc được tâm tư và cảm xúc của đám người vây quanh mình.

Mau mau chính vị là được rồi.

Ai ai cũng cười khanh khách nhìn hắn, trong lòng lại nghĩ như vậy.

Mau chóng chính vị, ít nhất thì như thế còn có thể bảo vệ vinh quang ngàn năm của Diệp gia —— tài phú và địa vị sau này không có gia tộc nào có thể lay động họ —— chỉ cần Diệp Ngôn Chi vẫn hướng về phía này thôi.

Cho nên thái độ của bọn họ mới niềm nở đến thế.

Mẹ trên danh nghĩa của Diệp Ngôn Chi rất hận hắn, người trong gia tộc sợ hãi hắn, gia chủ lôi kéo hắn. Nhưng tóm lại, mục tiêu của bọn họ đều như nhau: Diệp Ngôn Chi là thần linh được sinh ra ở Diệp gia nên hắn đương nhiên phải chú ý, mà cũng chỉ nên chú ý tới người của Diệp gia.

Hắn chính là một lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết, mài thành công thì đương nhiên bọn họ phải nắm chặt chuôi dao trong tay.

Kế hoạch vốn rất thuận lợi. Bọn họ che mắt thần linh để hắn chỉ có thể nhìn, hiểu rõ người nhà họ Diệp. Bọn họ xích Diệp Ngôn Chi ở chốn này, nuôi nấng hắn như chim quý, thầm mong muốn từng sợi lông vũ ánh sáng trên người hắn chỉ bản thân mình được sử dụng, cho dù một ngày hắn chết đi thì cũng phải lột cho bằng được lục phủ ngũ tạng, lớp da máu chảy đầm đìa, con ngươi hắn kể cả không chuyển động nữa cũng phải thuộc về gia tộc này. Họ nuôi dưỡng thần linh cứ như đang nuôi lớn tương lai rộng lớn của mình.

Sao lại không cẩn thận chắt chiu được chứ?

Thế nhưng Khấu Đông lại xuất hiện.

Sự xuất hiện của đứa trẻ đáng chết kia gần như đã phá vỡ mộng đẹp của Diệp gia —— thái độ của Diệp Ngôn Chi đối xử với nó ôn hòa cực kỳ, toàn bộ Diệp gia không một ai có thể so sánh. Hắn cưng chiều thương yêu đứa bé này giống như lôi cả phủ tạng ra mà đối đãi, thậm chí còn phá vỡ cả quy củ về sống chết, cương quyết giữ người ở lại dương thế.

Điều này làm một gia tộc sống dựa vào hơi thở của thần linh hoảng sợ không chịu nổi, giống như tài bảo trong nhà bị người khác đào đi mất.

Đáng lẽ nó phải là của bọn họ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24: 24: Ánh Sáng Cứu Rỗi 1

Sự cưng chiều bao bọc của thần linh không thèm che giấu, loại tâm tư này nhanh chóng mọc rễ, nảy mầm che kín trời.

Hắn vốn nên là của bọn họ.

Sao hắn lại đi che chở người khác?

Cuối cùng vào một lần nọ, người Diệp gia ghen ghét bắt đầu nghĩ biện pháp xúi giục thần linh đi, đồng thời cũng đưa tin tức cho Tử Thần, người đang tìm kiếm trong vô ích ——

Vì thế Khấu Đông mới chết dưới bánh xe chạy như bay, chỉ còn xót lại chút sinh hồn chưa kịp tiêu tán.

Buồn cười chính là, lúc bọn họ khuyên bảo Diệp Ngôn Chi không nên cứu Khấu Đông, mở mồm cứ nhắc về lẽ phải của thế giới, sinh tử luân thường, nếu cố bước đi bước này muôn kiếp sẽ không trở lại được. Mà khi gia chủ đời sau Diệp gia sắp xuống mồ lão ta lại im thin thít không nhắc tới mấy vấn đề đó nữa, trái lại còn liều mạng cầu xin thần linh cứu mình.

Đám người này khoác lên mình cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa, thực tế sau khi lột ra mới thấy đằng sau toàn những khuôn mặt há to miệng như chậu máu ăn thịt người.

Diệp Ngôn Chi đương nhiên không ra tay. Hắn bấy giờ chẳng khác nào một vị thần chính nghĩa, thế nhân trong mắt hắn không khác gì giun dế.

Hắn chỉ hơi nhíu mày, đưa tay che kín tai sinh hồn kia.

Cửa son trước sau vẫn khóa chặt, gia chủ nhà họ Diệp kêu khóc thảm thiết rồi hấp hối, âm thanh cũng nhỏ đi.

Lão chết trước cửa nơi thần linh sống.

Không có thần linh che chở phù hộ, Diệp gia cũng không chống đỡ được bao lâu, sau mấy chục năm mấy tòa nhà đồ sộ sụp đổ, rơi vào kết cục gia bại nhân vong. Vào thời điểm ấy Khấu Đông đã được giấu kín ở nơi sâu thẳm nhất của trò chơi, ở một góc mà không ai có thể chạm vào, tại khu vườn Địa Đàng vì y mà xây nên, bản thân y chính là độc nhất vô nhị, là phép tắc bậc nhất.

Cho tới khi y chạy ra khỏi chốn đó.

Hệ thống nói: “Thật ra lúc cậu rời đi ngài ấy đã điên rồi.”

” —— Hai lần.”

Viền mắt Khấu Đông nóng lên. Nửa ngày sau mới nói: “Tôi còn tưởng bản thân bị liên lụy.”

Giọng nói của y đứt quãng, hít thở sâu một hơi mới nói tiếp.

“Tôi cho rằng ——”

Cho rằng sau khi mẹ mất đi thì sẽ chẳng có ai để tâm tới mình nữa.

Đối với y thì cái chết chẳng khác nào ném một viên đá xuống hồ —— có lẽ khi ấy sẽ có gợn nước, nhưng lâu dài rồi cũng sẽ lặng yên như cũ.

Sau này khi nhắc tới y bạn bè cũng chỉ nói: “À, hồi trước một người bạn cùng lớp của tôi chết trong một vụ tai nạn, mới mười mấy tuổi thôi ấy.”

—— Chỉ như thế mà thôi.

Y chưa bao giờ thấy mình có điểm gì tốt. Y nhát gan, ích kỷ rồi còn nhu nhược, y không thể chờ đợi nữa chỉ muốn lấy deathnote viết ra kết cục cuối cùng của bản thân rồi kéo theo thân thể vốn nên xuống mồ từ lâu này thoát khỏi thống khổ, vĩnh viễn nằm trong chiếc quan tài nhỏ hẹp.

Y cho rằng sẽ không có ai thương xót.

Nhưng mà Diệp Ngôn Chi cứ hết lần này tới lần khác níu kéo y lại —— vào thời điểm y cho rằng mình không thể cứu vớt được nữa, thực ra lúc ấy y vẫn đang được yêu, tình yêu rất kiên định, không chút do dự.

Con người là thứ đồ vật kỳ lạ và phức tạp như vậy đấy. Khi y quay đầu nhìn lại mới phát hiện tình cảm của mình đã quấn quýt một chỗ với Diệp Ngôn Chi từ bao giờ.

Mạng cũng vậy.

Lồng ngực có gì đó đang nhảy nhót tung tăng, y sờ phía lồng ngực của mình. Nơi đó có một trái tim vẫn đập, nó không cam lòng mà chứa đầy sức sống, ở trong cơ thể đáng chết của y thình thịch đập loạn.

Cái sức sống mạnh mẽ ấy chẳng biết tại sao, đột nhiên làm hốc mắt Khấu Đông đau nhức.

Y không muốn chết.

Y không thể vứt bỏ thần linh của mình ở trong thế giới lạnh lẽo này lần thứ hai.

Mà bây giờ.

Y nghe được giọng nói của thần linh, nháy mắt ấy, vị thần linh cao thượng nọ cúi đầu trông như đứa bé cẩn thận từng li từng tý, ăn nói khép nép. Hắn đứng trước mặt y chờ đợi trận phán xét cuối cùng,

“Đông Đông…”

Thanh âm hắn run run. Thần linh rũ mi cũng đang hơi run rẩy, như muốn bay khỏi khuôn mặt âm u ấy.

“Không còn vong nhân nữa rồi.”

“Không còn mặt tối, không cầm tù, cũng sẽ không có thêm bất kỳ trò chơi nào nữa.”

Hắn cuối cùng cũng nâng mắt. Đôi con ngươi màu đen sâu lắng kia xuyên qua sương trắng, cứ như đã trải qua trăm năm.

“… Bây giờ em có còn cần tôi nữa không?”

Cổ họng Khấu Đông bị nghẹn cứng.

Diệp Ngôn Chi thật con mẹ nó khốn nạn, y nghĩ, hắn luôn lợi dụng sự mềm lòng của y rồi lừa gạt.

Thế nhưng, chính là vì có tên khốn nạn này…

Mà y mới biết quyến luyến, biết hoài niệm thứ gì.

Y từ trong vũng bùn đen kịt được thần linh nắm lấy tay, vị thần của y kéo y ra, từng bước từng bước dẫn y trở lại nhân gian tiền đồ xán lạn.

“Lâu rồi không gặp.”

Y cuối cùng cũng khẽ cười, nụ cười như ánh nắng sau cơn mưa chợt làm một góc nhà sáng rực.

Y vươn tay trước mặt vị thần của mình.

” —— Hoan nghênh về nhà.”

---

Sau đó Diệp Ngôn Chi nghỉ ngơi thêm mấy ngày, hệ thống nói hắn bị “hao tổn thần cách”.

Mà nguyên nhân hắn bị hao tổn, chẳng cần nói Khấu Đông cũng đoán ra được: đương nhiên là bởi vì cái chết của Tử Thần khi trước.

Y hơi lo lắng nhưng hệ thống lại không hề để tâm, trái lại nó còn khuyên y: “Không sao, tuy rằng đã ngã xuống cơ mà sẽ sớm có Tử Thần mới ra đời thôi.”

Đây là quyết định của Thiên Đạo.

Mặt âm u đã bị hủy diệt triệt để, hắn thái nghén đem nửa thần cách của mình chuyển cho Khấu Đông, nhờ có nó mà Khấu Đông đã hoàn toàn thoát khỏi sinh lão bệnh tử của nhân gian. Điều duy nhất làm Khấu Đông buồn bực chính là nửa thần cách nọ được phân ra từ người Diệp Ngôn Chi thế nên hắn mới từ chối cái xưng hô nhãi con mà y dành cho, không hề cho y chút cơ hội nào dùng nó.

Khấu Đông: “…”

Chao ôi.

Mộng mơ làm cha già vụn vỡ rồi.

Sau đó y đi gặp Tống Hoằng, Tống Hoằng trong hiện thực cũng có dáng vẻ ôn hòa, mắt đeo kính nhã nhặn, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ mảnh khảnh —— chợt nhìn hoàn toàn không thể liên tưởng tới cái dao phay hàn quang lẫm liệt kia.

Khấu Đông vừa nhìn thấy họ đã nở nụ cười, phất phất tay với cả hai.

“Ở đây!”

Tống Hoằng thấy y xong việc đầu tiên làm là đánh giá từ trên xuống dưới, Khấu Đông ban đầu còn chưa hiểu anh đang nhìn cái gì thì đã nghe Tống Hoằng thâm sâu nói: “Quả là danh bất hư truyền.”

Khấu Điềm Điềm: “…?”

Tống Hoằng: “Trên diễn đàn vẫn đang suy đoán, người làm cho 《 Vong Nhân 》 mở mở đóng đóng vào rốt cuộc là kiểu họa thủy gì.”

Phong Hỏa Hí Chư Hầu [1] cũng chưa hot thế này đâu.

[1] Phong Hỏa Hí Chư Hầu là tác giả trứ danh cấp đại thần của văn học mạng bên Trung. Nhìn chung tác phẩm của đại thần này có chất lượng rất cao nhưng hầu hết có kết cục như qq nên cũng bị ăn chửi kha khá.

Khấu Đông: “…”

Tự nhiên câu nói này làm y hơi xấu hổ.

Trò chơi《 Vong Nhân 》 hoàn toàn đóng cửa thực sự đã gây ra một trận sóng to gió lớn.  Thứ này lặng lẽ được cài đặt, giờ phút này lại lặng lẽ biến mất trước mặt mọi người không biết đá phá hủy hy vọng một đêm phất lên của bao nhiêu người. Trên diễn đàn trò chơi được réo tên gào thét mấy ngày, vừa kêu rên vừa khóc rống.

【 A a a a a sao đột nhiên đóng cửa vậy! 】

【 Tui khởi động bao nhiêu lần rồi mà vẫn không được QAQ cầu xin nhà phát triển cho tui một câu trả lời chắc chắn, trò chơi này còn triển được nữa không? 】

【 Tui tui tui tui còn chưa giàu lên mà… 】

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

【 Trước kia có câu học không giỏi thì tìm tới 《 Vong Nhân 》kiếm tiền, giờ thì xui rùi, đường lui cũng chẳng còn, đành đâm đầu vào học học học thôi.】

【 Chả lẽ nguyên nhân Lý Đào [2] bị nhốt lại là do bên trên có người nhúng tay?】

[2] Lý Đào: là một nhà thơ sống vào thời Trung Đường. Ông có tên tự là Trường Cát, còn có các biệt hiệu Thi Quỷ và Quỷ Tài. Lý Hạ bị cấm tham gia khoa cử vì phạm vào tội húy kỵ.

【 Tui đoán là do nhà phát triển phá sản rồi…】

Mỗi người một kiểu, cái gì cũng nói. Mãi cho tới khi những người tham gia trò chơi lần cuối viết ra một bài post, cẩn thận bày tỏ nói rằng trò chơi có thể đã đóng vì một ai đó.

Lần này chẳng khác gì chảo nóng đổ thêm dầu, lập tức nổ tung, rất nhiều người bảo không tin – đùa chắc, con game lớn như thế mà đóng cửa chỉ vì một người chơi ư?

Cái kiểu cốt truyện hồng nhan họa thủy gì đây!!!

Phía dưới có một đám nghi ngờ nhưng chủ topic cũng không tỏ vẻ tức giận mà chỉ yên lặng tung ra đường link – click vào thì được dẫn tới bài thảo luận về vấn đề 《 Vong Nhân 》, trong bài post còn mơ hồ nhắc tới vị thiếu niên được che chở kia.

Quần chúng hóng hớt phía dưới nhao nhao tỏ vẻ không hiểu, mãi cho tới khi chủ topic comment thêm câu kinh thiên động phách, “Là một người đấy.”

Quần chúng ăn dưa: “…”

Quần chúng ăn dưa: “???!!!!!!”

Ngược luyến tình thâm qq gì thế này!

“Cậu rất hot đó,” Tống Hoằng tự đáy lòng cảm thán, anh mở diễn đàn cho Khấu Đông xem, “Hôm nay lúc tôi lướt còn thấy mấy bài đồng nhân viết về cậu x hệ thống cơ.”

Anh vẫn còn nửa câu chưa nói đó là hầu hết các bài đó đều có nội dung cấm trẻ dưới mười tám đọc. Dù sao thì cái cốt truyện sống vì y chết vì y, thiếu niên thụ bị nhốt x chiếm dục siêu mạnh chỉ muốn nhốt người vào trong phòng tối hệ thống công, chạy đi chạy lại túm nhau về, nghe thôi đã thấy vừa kích thích vừa máu chó, cực kỳ không hợp với độ tuổi nhi đồng.

Nhưng thể loại này lại nhiệt tình kích thích sự sáng tạo của quần chúng nhân dân.

Khấu Đông tỏ vẻ không hiểu nổi: “Nhưng tôi là người mà.”

Đây là cái kiểu tình yêu vượt chủng tộc chủng loại thậm chí còn mặc kệ luân lý gì thế này?

Tống Hoằng: “Không sao, vạn vật đều có thể nhân hóa.”

Càng nhân hóa thì càng thơm ngon.

Khấu Điềm Điềm: “…”

Tự nhiên tâm tình trở nên phức tạp.

Tống Hoằng đánh giá y, hỏi: “Diệp Ngôn Chi đâu? Cậu ấy không đi chung với cậu hả?”

Mối quan hệ của cả hai ở trong game rất thân thiết, là cái kiểu thân mật không giống người khác. Tống Hoằng từ khi ấy đã hiểu rõ tình cảm của hai người dành cho nhau, bấy giờ anh còn tưởng sẽ thấy cảnh hai người nắm tay đi tới, ai ngờ lại chỉ thấy có một mình Khấu Điềm Điềm.

Phần eo Khấu Điềm Điềm đột nhiên nhưng nhức: “Anh ấy có việc.”

“Có việc?”

“Ừ,” Khấu Đông nói, mắt không dám nhìn thẳng hai người, “Anh ấy —— cơ thể anh ấy không được khỏe…”

Thực tế lời này là nói dối, mặc dù hiện tại Diệp Ngôn Chi suy yếu thật nhưng cũng không yếu ớt tới cái dạng này. Chỉ là Khấu Đông thực sự không dám dẫn hắn đi, thậm chí hôm nay ra ngoài y cũng phải nhân lúc sáng sớm người ta đã thỏa mãn ngậm lấy cổ mình mà nhắc tới —— bởi lẽ khoảng thời gian này hai người chính thức ở bên nhau, bệnh cũ của thần linh lại bắt đầu tái phát.

Đúng là làm người ta khó có thể mở miệng.

Còn chưa đợi y ngẫm nghĩ lý do xong thì trước mắt đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn, mày ngài như mực trông rất rõ ràng khiến cho không ít vị khách ở xung quanh liếc nhìn.

Thân ảnh kia đi thẳng về phía y.

Khấu Đông: “!”

** má, y bắt đầu phán đoán xem người trước mắt này có gì đang không ổn không, cuối cùng cho ra kết luận khắp nơi đều không ổn —— hắn tỏa ra loại dục vọng chiếm hữu hận không thể nhai nát y rồi nuốt xuống chẳng khác nào con sói hoang, như kiểu rất muốn ăn thịt người!

Hai người Tống Hoằng đương nhiên cũng nhận ra.

Chỉ là người trước mắt này… phần nào khiến bọn họ không dám nhận quen

“Diệp… Ngôn Chi?”

Sao bây giờ nhìn người này như hổ đói vậy, khiến người ta sợ hãi…?

Diệp Ngôn Chi không thèm nhìn bọn họ lấy một cái. Hắn chỉ dùng ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời nhìn chằm chằm Khấu Đông, chợt hắn dừng lại bên người y rồi duỗi cánh tay ôm người dậy đặt thẳng lên đùi.

Hai người phía đối diện: “!!!”

Thần linh ôm đứa nhỏ của mình vào lòng âu yếm, thản nhiên ngồi xuống ghế dựa.

“Ngồi yên,” Hắn vỗ vỗ chân Khấu Điềm Điềm, “Kẹp lấy eo tôi.”

Hai người phía đối diện: “…”

Bị ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào người, Khấu Đông hận không thể lấy tay che mặt, xấu hổ tới độ chân cũng run rẩy. Y cắn chặt răng, gần như là gằn ra để nói: “Thu liễm chút…”

Thần linh lạnh nhạt nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý với câu nói này của y.

“Không thể.” Diệp Ngôn Chi bình tĩnh đáp lời, “Nếu nhẫn nại quá thì mặt tối kia sẽ chui ra tiếp đấy.”

Từ khi mặt tối kia biến mất thì đúng là Diệp Ngôn Chi có đàng hoàng một khoảng thời gian, chẳng khác nào một phàm nhân thanh tâm quả dục. Khấu Đông trong một lần hôn hít tình cờ cảm nhận được sự khắc chế, chịu đựng của hắn khiến người ta phát run. Nhưng rất nhanh sau đó thần linh cũng đẩy ngã cục cưng nhà mình lên chăn đệm, làm cái chuyện mà hắn đã làm không biết bao lần với đống thú bông, ý muốn chiếm hữu cùng với sự cố chấp bắt đầu lan tràn như cỏ dại.

Có lẽ là do đã từng mất đi xong gian nan lắm mới lấy lại được nên cái kiểu chiếm hữu ấy còn trở nên tệ hơn. Cái giường kia như ranh giới phân chia, ở dưới giường hắn không hề hạn chế tự do cá nhân của Khấu Điềm Điềm, còn có thể dùng từ hào phóng để miêu tả, thậm chí đôi khi cũng sẽ lộ ra chút ngây thơ trẻ con.

Cho đến đêm, Khấu Đông gần như bị xoa nắn đến chết trong chăn. Thần linh đòi nhìn mặt y, trầm mặc rồi đâm vào, lặp đi lặp lại sự yêu thương với y dưới lớp chăn. Lần đầu tiên cả hai ôn lại chuyện cũ, Khấu Đông đã bị làm tới độ ngơ ngác, y hoài nghi có phải Diệp Ngôn Chi lạm dụng thần quyền tự ban cho mình năng lực kỳ quái gì hay không.

Đây là năng lực mà người bình thường nên có chắc!… Người bình thường nào có thể vừa mạnh vừa lâu thế!

Nhưng Khấu Đông lại không thể nói mình không chịu nổi —— mặt tối kia rót thần lực vào người y, bấy giờ cơ thể y cũng có chút thể chất của thần, ví dụ như chơi hoài không hỏng.

Mà hiện tại Khấu Đông còn nghi ngờ không biết có phải hai người kia đã cố tình thương lượng với nhau để phát huy tác dụng trong trường hợp này hay không.

Càng nói càng khiến người ta bực bội đi mà.

Loại cảm xúc mà Khấu Đông vừa khó hiểu vừa khó khống chế này bộc phát ra toàn bộ ở trên đường khi có người đến gần y, mặt tối của thần linh suýt chút nữa thì lại chui ra, liếc mắt một cái cũng có thể dọa người ta run sợ, không biết còn tưởng rằng vừa gặp quỷ. Có một vị phương sĩ đã nói rằng, tình yêu đáng sợ lắm, nó có thể sinh si, đây vốn là nhân chi thường tình, không thể uốn quá thẳng.

Áp chế một cách cưỡng ép thì cuối cùng cũng bị nó thao túng thôi.

Cuối cùng ông ta kiến nghị: “Thà rằng cứ thuận theo tự nhiên, tiếp thu đi.”

Trong tình yêu có ai mà không chiếm hữu đối phương chứ?

Khấu Đông:…

Khấu Đông:……

Khấu Đông:………

Tiếp thu cái gì? Ý muốn chiếm hữu của mặt tối kia ấy hả?

Tham Khảo Thêm:  Chương 977: Thú bị nhốt trong lồng

Y nhớ đếm đám NPC thần kinh hận không thể nhét y vào miệng nhai rộp rộp kia rồi lại quay ra nhìn thần linh bên cạnh mình đột nhiên thấy mắt sáng rực, cảm thấy mí mắt cũng bắt đầu nhảy bình bịch rồi.

Không phải chứ – tui hoài nghi có phải mấy người đang cố ý nhằm vào Khấu mỗ không đó!

Thần linh nghiêng đầu nhìn y, giọng nói nhàn nhạt.

“Sao, không muốn à?”

Cả người Khấu Đông chợt căng thẳng, vội vàng lắc đầu.

“Muốn… muốn…”

Lệ rơi đầy mặt.

Đừng đùa, lúc mới tỉnh dậy Diệp Ngôn Chi đã cho y lĩnh hội cảm giác khai khẩn một lần rồi, bấy giờ không muốn chờ bị gieo cấy lần hai đâu!!!

Hai người Tống Hoằng nhìn thái độ của họ thì không nhịn được nhìn nhau cười.

Bọn họ tiếp tục nói thêm rất nhiều chuyện. Nói về những người chơi bị giam cầm trong game đã được giải cứu, ai về nhà nấy. Nói về A Tuyết đã trả sạch món nợ, tìm một võ quán tiếp tục luyện tập. Nói về một số người bây giờ lâu lâu vẫn sẽ gặp ác mộng liên quan tới 《Vong Nhân》. Những chuyện quỷ quái, bướm mặt người, thiếu niên thanh tú mặt mày trắng bệch ngồi trên xe lăn… thỉnh thoảng mấy thứ này sẽ xuất hiện trong giấc mơ dọa họ hoảng sợ.

Đương nhiên chủ yếu là hù Tống Hoằng thôi chứ A Tuyết ngủ mơ cũng cầm đao…

Khấu Đông vẫn cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ, một cô bé nhỏ gầy thế này mà có thể chém quái chẳng khác gì chặt rau.

Nghĩ xong, y theo bản năng cúi đầu nhìn tay cô gái nhỏ. Vừa nhìn đã thấy lấp lóe ánh sáng rực rỡ, một chiếc nhẫn bạc tinh tế được cô đeo trên ngón tay trắng mịn.

Y vừa mừng vừa sợ.

“Hai người?”

Tống Hoằng thở dài một cái rồi quàng tay ôm lấy cổ cô, nói: “Tôi nghĩ sau này mình sẽ không có quỹ đen…”

Coi như là bị xơi hết sạch rồi.

Lần đầu tiên gặp được A Tuyết, đối phương còn là một cô gái nhỏ mới mười lăm mười sáu, thấp hơn anh một cái đầu, cô nhóc thế mà tự mình tìm tới cửa bình tĩnh cò kè mặc cả bắt anh mang theo mình. Nếu thành công thì cô cũng chỉ lầy 20% tiền thưởng.

Cả đời này Tống Hoằng chưa từng gặp ai bình tĩnh, kỳ lạ, tỉnh táo hơn cô. Mị lực quyết đoán mãnh liệt của cô nhóc ngày càng lộ ra, tới lúc nhận ra thì mình đã không thể khống chế được bản thân mê muội.

Khấu Đông cảm thấy vui vẻ thay hai người.

“Khi nào cưới vậy? Tôi nhất định phải tham gia.”

“Đương nhiên rồi,” Tống Hoằng cười nói, “Thiếu ai thì được chứ cậu thì nhất định không.”

Bọn họ bây giờ đã không còn người thân, mấy năm nay bởi vì thường xuyên ra vào trò chơi nên cũng ít nhiều hữu ý vô tình có khoảng cách với thế giới thực tại, bấy giờ tính ra thì Khấu Đông là bạn bè thân thiết nhất, đồng đội quý giá nhất của hai người.

Game là giả nhưng những người tham gia nó lại là thật, những tháng ngày sớm chiều giao phó tấm lưng cho người kia cũng là thật.

Cũng chính bởi vì thứ ấy mà game kinh dị bỗng nhiên trở thành những ký ức tốt đẹp.

Lúc Diệp Ngôn Chi bị Khấu Đông sai đi lấy đồ ngọt, Tống Hoằng lén lút hỏi y: “Cậu ta có đối xử tốt với cậu không?”

Bọn họ là người chơi đã từng trải qua thế giới cuối cùng nên vẫn giữ được ký ức về trò chơi. Trong cái nơi chất chứa đầy tơ nhện trắng tinh có thiếu niên làm tâm điểm, thắp sáng toàn bộ thế giới trò chơi ——

Đây là khoảng thời gian khó có thể quên, có muốn quên cũng khó. Huống hồ người thông minh như A Tuyết hẳn là cũng có rất nhiều suy đoán.

Liên quan tới 《Vong nhân》.

Liên quan tới địa vị đặc thù của Khấu Đông trong lòng NPC.

Liên quan tới Diệp Ngôn Chi.

Chỉ là bọn họ ăn ý không hỏi ra, sau một hồi trầm ngâm cũng chỉ hỏi mỗi câu này.

Tay Khấu Đông cầm cốc cà phê âm ấm, nhiệt độ truyền ra từ chất lỏng màu nâu nhạt trong cốc. Y nghĩ nghĩ một hồi, đáp: “Tốt lắm.”

Một lát sau đôi mắt y cong lên, nói thêm một câu.

“Nếu như anh ấy đối xử với tôi không tốt —— cũng không sao.”

Y còn nhớ lúc mình còn nhỏ nằm trên giường. Khoảng thời gian đó bệnh của y đột nhiên trở nặng, nó đè ngã y xuống giường khiến y dậy không nổi, thỉnh thoảng mở mắt ra chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc đơn điệu trong phòng bệnh cùng tiếng khóc đứt quãng của mẹ. Mùi nước khử trùng khiến miệng người ta đắng ngắt, y miễn cưỡng mở mắt ra, trong cơn đau đớn kịch liệt lẩm bẩm ra tiếng lòng mình lần đầu tiên.

“Nếu… nếu như con không được sinh ra.”

Nếu như tôi chưa từng được sống thì tốt biết bao.

Sẽ không có ai phải đau khổ.

Lúc ấy mẹ của y mặt đầy nước mắt nhào người qua cửa sổ che miệng con trai lại, từng câu từng chữ ghé vào tai y thì thầm: “Không hẳn, tuy rằng đau đớn lắm nhưng đó là thuốc giải cho cơn đau của con ——”

Khấu Đông từng nghĩ điều này chẳng hề đúng. Y vẫn luôn cho rằng mình vì không muốn phụ lòng mẹ nên mới cố gắng sống sót. Nhưng thực sự thì tình yêu kia không chỉ là gông xiềng.

Chúng nó cũng là tia lửa. Hiện giờ cuộc đời y đã được nó soi sáng.

Trái lại y cũng không nỡ rời đi.

Lúc rời bọn họ trời khỏi nhà hàng trời hơi có gió. Mưa bụi thật lạnh, nó cứ liên miên không ngừng khiến bước chân của người đi đường trở nên vội vàng. Từng cái ô màu sắc rực rỡ được bật lên, Khấu Đông cách một màn mưa nhìn đoàn người, y cảm giác mình là vị khán giả vừa chìm đắm trong bộ phim, nhất thời có ảo giác mình không ở nhân gian.

Thế gian mênh mông.

Y ngơ ngẩn đứng dưới mái hiên.

Những người này đang sống. Bọn họ sẽ không dùng ánh mắt cố chấp dõi theo y, sẽ không có những con quái vật nhảy ra từ trong góc lao vào người y. Bọn họ ai cũng có hướng đi của mình, không ngừng không nghỉ cũng không chậm trễ.

Y nhớ lại cái ngày mình mười tám tuổi đứng trên sân thượng. Dòng người dưới chân phun trào chảy thành sông, hội tụ thành biển, không một bước chân nào hướng về y.

Vai bỗng nhiên có gì đó ấm áp chạm vào, thần linh trẻ tuổi vòng qua người kéo hắn về phía mình.

“Bụm.”

Một cái ô được vị thần ấy bật ra, che trên đỉnh đầu y.

“Nhìn gì thế?” Âm thanh của Diệp Ngôn Chi vẫn bình tĩnh và ôn hòa như thế, “Ướt hết rồi.”

Tim Khấu Đông bỗng nhiên rung động trở lại, cảm tưởng y như một con diều bay lên thật cao rồi lại bị sợi dây tinh tế kia kéo trở lại xuống mặt đất. Y ôm lấy ngón út Diệp Ngôn Chi đưa tới, suy nghĩ một chút, nói: “Không có gì đâu.”

Thần linh mím môi, có vẻ là bị động tác nắm tay của y lấy lòng, lông mày cũng dãn ra một chút. Nhưng hắn cảm thấy không đủ nên thay đổi tư thế làm bàn tay của cả hai nắm thật chặt, kiên cố nắm lấy nhau, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay ——

Y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của thần linh, lúc nghiêng đầu thấy được hàm dưới trắng xám của hắn. Hắn nắm lấy tay Khấu Đông, tựa như hồi còn nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ yếu ấy bao nhiêu lần, cầm chặt bàn tay nhỏ bé đang bị Tử Thần theo đuổi, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Khi ấy hắn giúp y tránh bão của cái chết, mà hiện tại hắn lại giúp y che đi cơn mưa ở thực tại.

Mưa rơi tí tách, bọn họ cũng sóng vai đi vào thế giới này.

Chẳng có gì là quan trọng nữa cả, Khấu Đông nghĩ thầm.

Điều quan trọng duy nhất bấy giờ là.

Y có đường về rồi.

HOÀN CHÍNH VĂN

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Xong rồi. Tác phẩm này chính là bộ truyện mà tôi viết lâu nhất, mất hơn một năm liền, thực sự có lỗi với mọi người.

Ngoại truyện về cơ bản đã hoàn thành, sau này sẽ tổng hợp lại, tôi cũng sẽ tổ chức quay gacha trên dayanzai luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.