Lâm Tích Lạc bị Tô mama cự tuyệt cho đứng ngoài cửa, mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng hắn cũng không sốt ruột.
Bởi vì hắn tin, chỉ cần có thể vượt qua hết thảy trở ngại, Tô Chính Lượng sớm hay muộn sẽ có một ngày trở lại bên cạnh hắn.
Cho nên, hắn hiện tại là đang chờ, chờ thời cơ chín muồi, chờ đợi ngày này đến.
Lâm Tích Lạc nheo lại ánh mắt u ám, nâng mi nhìn về phía bầu trời quang đãng.
Nếu như hắn không tính sai, ngày này cũng sắp tới rồi.
Di động trong túi áo vang lên, Lâm Tích Lạc nhấn nghe, lời ít ý nhiều, “Nói.”
“Chủ tịch, mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ chỉ thị của ngài.”
“Tốt lắm, ba ngày sau sẽ phản kích.”
Ba ngày sau
Tất cả các phương tiện truyền thông bùng nổ việc thông tin bí mật của Lâm thị bị rò rỉ là do một số cấp cao trong tổng bộ cùng người Trịnh gia lên kế hoạch bày ra, trong đó, Cố gia cũng có liên quan.
Cổ phiếu Lâm thị sau khi trải qua ba tuần rớt giá nghiệm trọng đã nhanh chóng phục hồi trở lại.
Cùng lúc đó, mấy công ty là thủ hạ của Trịnh gia…!thì bởi vì tài chính bất minh, ngân hàng không chịu cho vay, mấy hạng mục nước ngoài coi như đổ song đổ bể, cùng với việc rất nhiều khoản không thể hoàn vốn, và dính dáng đến một loạt tin tức xấu, thương giới S thành một lần nữa sục sôi.
Cố Hiển nhìn thấy Trịnh gia đại thế đã mất, bẩn chất ghê tởm lần thứ hai bại lộ, lập tức tuyên bố Lâm thị bị rò rỉ tin tức không liên can tới Cố gia.
Vì bày tỏ thành ý, rạch ròi quan hệ với Trịnh gia, không chỉ rút toàn bộ số vốn đầu tư cho Trịnh gia, mà còn thông tri với các ngân hàng không cho Trịnh gia vay tiền, đồng thời còn đăng báo nói rõ muốn làm thông gia với Trịnh gia không phải ý của mình, Lâm Tích Lạc vẫn là con rể của ông ta.
Trịnh gia bị đẩy tới tuyệt lộ, đã không còn khả năng đánh trả, chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Trải qua mấy thế hệ Trịnh gia gian khổ phấn đấu, gắng sức làm nên nghiệp lớn, lại bị hủy hoại trong chốc lát dưới tay Trịnh Ngôn.
Trước đó còn ầm ĩ chuyện chủ tịch Lâm thị có quan hệ yêu đương vưới một giáo sư dạy dương cầm, thì nay đã hoàn toàn bị lần sóng kinh tế lần này nhấn chìm.
Mọi thứ lại trở lại điểm xuất phát.
Mùa đông ở S thành rốt cục cũng đến.
Tập đoàn Lâm thị thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, một lần nữa trở thành lão đại trong thương giới S thành.
Mà hôn ước giữa Lâm gia và Cố gia, lại lần nữa bị một số người nhắc tới.
Hôm nay, Lâm Tích Lạc lái xe về gia trạch Lâm gia, tham gia tiệc sinh thần của cha.
Tuy nói là tiệc sinh thần của cha, kì thật chính là thời điểm để các ông trùm trong thương giới đến đàm phán.
Đương nhiên, tham dự tiệc sinh thần, cũng không thể thiếu mấy chính trị gia nổi tiếng, những người có tiếng nói trong thương giới, còn có một ít tập đoàn tài chính nước ngoài.
Sau khi Lâm thị thoát khỏi khủng hoảng, mọi người một lần nữa bị thuyết phục bởi vị chủ tịch tuổi trẻ tài cao này của Lâm thị.
Bọn họ sôi nổi ca tụng Lâm thị, tỏ vẻ muốn cùng Lâm thị hợp tác, có vài ông chủ của tập đoàn tài chính rất ấn tượng với Lâm Tích Lạc, bọn họ hoặc vô tình hoặc cố ý đề cập đến cuộc hôn nhân giữa Lâm Cố hai nhà, còn ám chỉ xem hắn có thể suy xét một chút, đều bị Lâm Tích Lạc cự tuyệt.
Người chủ trì dõng dạc nói một tràng ca ngợi Lâm baba, cùng với giai điệu âm nhạc vang lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lâm Tích Lạc một thân tây trang tối mày, bưng một ly đựng chất lỏng màu hoa hồng cùng với mấy vị khách tham gia bữa tiệc đứng nói chuyện với nhau.
“Tích Lạc.”
Lâm Tích Lạc nghe được thanh âm ra vẻ tao nhã kia, dấu diếm thanh sắc giương mắt, sau đó xoay người, “Em đến rồi?”
Cố Hân Di mân mê cái miệng nhỏ nhắn, yểu điệu làm nũng, “Lâu rồi mới gặp anh, em còn tưởng anh quên luôn em rồi chứ.”
“Cố đại tiểu thư em là ai nha, anh nào dám quên en, chỉ đáng tiếc, ba của em, ông ấy…” Lời nói thấm thía kéo dài trường âm, Lâm Tích Lạc như có điều suy nghĩ phiêu phiêu liếc mắt nhìn phía xa cha mình đang nói chuyện vui vẻ với Cố Hiển.
Cố Hân Di nửa người dựa vào trong ngực Lâm Tích Lạc, “Em biết lần này là ba em không tốt, nhưng mà, anh cùng Tô Chính Lượng nháo lớn như vậy, ba em cũng chỉ muốn cứu vớt mặt mũi Cố gia nên mới phải làm như vậy.”
Lâm Tích Lạc sắc mặt tối sầm lại, không vui phản bác, “Anh cùng Tô Chính Lượng nháo cái gì cơ?”
Cố Hân Di mếu máo, “Chuyện của anh và hắn dư luận đều xôn xao bàn tán, anh còn bị người ta nói thành đồng tính luyến ái, ba em có thể không tức giận được sao? Nhưng mà, em vĩnh viễn sẽ đứng về phía anh, cho nên em đã bắt ba em không được ra tay với Lâm thị…”
Lâm Tích Lạc khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của anh và Tô Chính Lượng chắc chắn có người đứng sau lưng giở trò, nếu không sao lại nháo lớn như vậy được?”
Cố Hân Di giả ngu, “Tích Lạc, vậy anh cho rằng người này là ai?”
“Là ai thì trong lòng em chắc biết rõ hơn tôi mà.”
“Lâm Tích Lạc, anh…”
“Tích Lạc, Hân Di, hai người các con ở đây nói chuyện gì thế?”
Cố Hiển bưng ly rượu, bước nhanh đến trước mặt hai người.
“Bác trai, con đang cùng Hân Di thảo luận về hướng đi của Lâm thị trong tương lai, ” thản nhiên nói, Lâm Tích Lạc bất động thanh sắc trả lời.
Cố Hiển mỉm cười, hai mắt đỏa quanh Lâm Tích Lạc cùng con gái, “Tích Lạc, Hân Di đối với mấy thứ này không có hứng thú đâu, côn nên nói chuyện hai đứa với nó thì hơn, Hân Di con nói phải không?”
Cố Hân Di ủy khuất oán trách, “Đúng vậy.”
“Bác trai, thứ cho con ngu dốt, theo lời ngài nói thì giữa con và Hân Di nên nói cái gì?”
Cố hHển ý cười thâm vài phần, “Tích Lạc, con đừng đùa với ta, chuyện ta muốn ám chỉ chẳng lẽ con còn không biết sao? Đương nhiên hôn ước hai nahf Lâm Cố rồi.
Vừa rồi, ta còn chùng cha con bàn bạc hôn sự giữa hai đứa, hơn nữa, ” ánh mắt tính kế nheo lại thành một đường, “Ba của con hình như cũng muốn hai đứa mong chóng kết hôn.”
Lâm Tích Lạc nghe thấy Cố Hiển cố ý nhắc tới cha mình, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài tia hàn ý, “Nguyên lai bác Cố muôn bàn chuyện này sao, thật có lỗi, đoạn thời gian trước vì chuyện của tập đoàn, con ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất tiêu.
Nhưng mà, nam nhân giống như con, phong lưu thành tính, bác trai thật sự nguyện ý gả Hân Di cho con sao? Vạn nhất một ngày nào đó, có người phao tin con có quan hệ yêu đương vưới người khác, Hân Dị liệu có thể tiếp thu được không?”
Cố Hân Di vừa rồi đã bị lời của Lâm Tích Lạc chọc tức, hiện tại lại nghe hắn cây dâu mà mắng cây hòe, nổi trận lôi đình.
Đang muốn bùng nổ, lại bị Lâm baba ở phái xa gọi lại, “Hân Di, lại đây với chú Lâm một chút.”
Cố Hiển cương mặt nói khẽ với con gái, “Hân Di, chú Lâm gọi con kìa, con mau qua đó đi.”
Cố Hân Di cắn môi, vạn phần không nguyện ý rời đi.
Đợi Cố Hân Di đi xa, Cố Hiển xấu hổ cười nói, “Tích Lạc, chuyện kia không phải đã rõ ràng rồi sao, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đem nó giao cho con ta là 100% tin tưởng.
Hơn nữa, Hân Di yêu con như vậy, nếu như ta gả nó cho người kgacs, vưới tích cách của nó, không biết nó sẽ nháo thành chuyện gì.”
Lâm Tích Lạc nhẹ câu khóe miệng sâu kín nói, “Bác Cố, Lâm Cố hai nhà xưa nay giao tình sâu đậm, bác cũng là nhìn con từ nhỏ tới lớn, con là hạng người gì chắc bác cũng nhất thanh nhị sở.
Nếu chuyện kia chỉ là hiểu lầm, vậy bác Cố cũng không nên đưa ra quyết định khi chưa xem xét kĩ càng chứ.”
Dừng một chút, hắn nhấp một ngụm rượu, “May mắn chỉ là hiểu lầm, nếu chuyện hiểu lầm lần này có người dụng tâm kín đáo lợi dụng, liên hợp với đối thủ để phá hủy Lâm thị, vậy thì hậu quả thật nghiêm trọng.”
Cố Hiển vội vàng gật đầu đồng ý, “Tích Lạc, chuyện này là sai lầm của ta, không nên qua loa quyết định.”
Lâm Tích Lạc nhìn thấy biểu tình lấy lòng của Cố Hiển, trong lòng phản cẩm càng lớn, “Bác Cố, bác ở trong thương giới oai phong một cõi cũng vài chục năm, không giống như người sẽ ra quyết định thiếu suy xét như thế.
Huống hồ, vào lúc Lâm thị gặp nguy cơ, bác lại đầu tư rất nhiều tiền váo mấy công ty dưới trướng Trịnh gia, đem hạng mục nước ngoài vốn thuộc về Lâm thị nhét vào Cố thị.
Thử hỏi, bác làm như vậy là có mục đích gì?”
Cố Hiển bị Lâm Tích Lạc nói như vậy, khuôn mặt vốn cứng ngắc nháy mắt đọng lại, sau đó ông ta xuất ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn giải thích, “Tích Lạc, con hiểu lầm ta rồi.
Bác Cố là thấy Lâm thị con gặp nguy, nhiều hạng mục đầu tư cùng đơn hàng đều rơi vào tay người khác, trong lòng sốt ruột hơn ai hết.
Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Cố thị trong thời gian ngắn như vậy cũng không có cách nào xoay được khối tài chính lớn như thế, cho nên mưới cùng Trịnh Ngôn thương lượng, hai nhà hợp tác lại để cứu mấy hạng mục kia.
Nào biết được, đây đều là do trịnh gia trong bóng tôi phá rối, cho nên sau khi ta biết được chuyện này, thật sự là vừa tức lại vừa sợ, suốt đêm đem toàn bộ tiền đầu tư rút về không để cho gina kế của Trịnh Ngôn thành công.
May mắn, những hạng mục đầu tư đó cũng trwor lại tay Lâm thị, nếu không ta thật có lỗi vưới cha con.”
Lâm Tích Lạc ngả ngớn lông mày, trong mắt gió nổi mây phun, “Nói như vậy, là muốn con cảm ơn Cố gia ngài?”.