Một buổi sáng lại bắt đầu, Hoàng My ngồi trong phòng nhâm nhi li trà của chồng yêu.
– Tôi muốn đi về.
– Công chúa Minh giới lười biếng lại ngồi than thở.
– Bảo bối phải cố gắng làm nhiệm vụ chứ! Ngồi lười biếng trên ghế uống trà thì không có ích gì đâu.
– Kẻ biến thái điều khiển không gian nhắc nhở nhưng vẫn chuyên tâm pha trà.
Đoàn Huy + Hoàng My: “…” Hôm nay tưng tửng à…?! Ngôn từ sai trái thế!
Tác giả: “…” Thích vậy đó.
Chịu thì chịu, không chịu thì thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đoàn Huy mở cửa ra.
Gương mặt quen thuộc của ai đó xuất hiện làm Đoàn Huy hơi khó chịu.
– Tôi đến để đưa tờ nhiệm vụ.
– Tên chỉ huy từng bị Hoàng My cà khịa cầm tờ giấy đưa cho anh.
Nam Vũ: “…” Đàng hoàng hộ cái! Hôm nay thấy bà bị ngáo đá lắm đấy!
Tác giả: “…” À thế à!
– Cảm ơn.
– Đoàn Huy gật gù nhận lấy rồi đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa làm tên chỉ huy kia giật mình, ức chế vì thái độ của anh nhưng Nam Vũ không dám làm gì anh, vì Đoàn Huy đang là một trong những người Trưởng chỉ huy căn cứ tín nhiệm nhất.
– Bảo bối, anh trai em lại giao nhiệm vụ này.
– Anh đưa tờ nhiệm vụ đến trước mặt cô.
– Nhiệm vụ?! Ông anh đó không có việc để làm sao?? – Hoàng My nhíu mày nhìn tờ giấy trên tay Đoàn Huy.
– Ừm…Hứm? – Đoàn Huy nhìn tờ giấy cười rồi đặt tờ giấy lên bàn.
– Hửm? Chuyện này khá nghiêm trọng…! – Hoàng My căng thẳng nhìn tờ giấy.
Sắp tới sẽ có một trận thủy triều Zombie tiến đến các căn cứ.
Hoàng Long muốn tận dụng sức mạnh tối thượng của em gái mình để diệt đoàn quân Zombie đó.
Các căn cứ khác cũng đã đề cử ra những người tài giỏi nhất để chỉ huy cuộc chiến đấu.
Mà Hoàng Long không biết rằng đám Zombie đó thật ra do em gái mình tập hợp đến.
– Bảo bối sẽ xử lý thế nào? – Đoàn Huy ngồi xuống ghế đối diện với bộ dáng tổng tài.
Hoàng My cười ma mị, đứng dậy, tiến đến bên anh.
Nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh, ngón tay trỏ thon dài nhấc cằm Đoàn Huy lên.
– Anh hiểu tôi mà!
…____________________…!
Chớp mắt đã đến ngày định mệnh, mới sáng sớm, ống nhòm với độ phóng đại cực cao đã nhìn thấy đoàn Zombie lớn ở khoảng cách 1000 km.
– Bảo bối, đến giờ dậy rồi! – Đoàn Huy từ tốn sắp xếp mọi việc trong phòng.
Hoàng My mở mắt với gương mặt lờ đờ.
Nghiêng đầu nhìn Đoàn Huy.
– Đám Zombie của bảo bối đến quá nhanh khiến em phải dậy sớm đấy! – Đoàn Huy nhìn là hiểu ý Hoàng My ngay, dơ tay như kiểu mình vô tội.
Hoàng My gật đầu rồi mệt mỏi ngồi dậy.
Cảm giác dậy sớm vào buổi sáng giống như là nâng một cục đá nghìn tấn đối với Hoàng My.
(Vì tác giả là như vậy, nhân vật Hoàng My được tạo ra tính cách đa phần là của chính tác giả, nên các bạn sẽ thấy đôi phần có chút vô lý:))
Một lát sau Hoàng My cũng đã Vệ Sinh Cá Nhân xong thì có tiếng đập nặng nề vào cửa phòng Đoàn Huy.
Anh không lộ khó chịu mà nhẹ nhàng mở cửa.
– Hà Nhi đang chuẩn bị.
Liệu có chuyện gì mà vị khách ngoài này lại trừng phạt cánh cửa phòng của kẻ này?! – Văn vở của Đoàn Huy tái phát khi anh không dễ chịu.
– À…ờm, nếu cô ấy đang chuẩn bị thì tôi sẽ đợi.
Xin lỗi vì đã làm phiền! – Nam Vũ với vẻ mặt khó chịu cười gượng.
– Ồ.
– Một tiếng đơn giản rồi cánh cửa đóng sầm lại.
Nam Vũ đang rất khó chịu.
Một phần là vì mình không được trưởng chỉ huy tín nhiệm trong việc chiến đấu mà lại giao trọng trách đó cho cô em gái công chúa của anh ấy.
Một phần là thái độ và cách nói chuyện của Đoàn Huy khi đối diện với anh ta.
– Mọi người đợi em kìa bảo bối.
– Tôi biết rồi.
– Hoàng My nhìn mình trong gương rồi đứng dậy.
– Anh nghĩ mình nên chải chuốt và sửa đổi cho bảo bối một chút.
– Đoàn Huy nhìn Hoàng My từ trên xuống dưới.
Chiếc váy trắng loli liền trở thành chiếc váy đỏ gợi cảm không kém phần thanh lịch, tôn lên làn da trắng sáng của Hoàng My.
Sự loli của cô bỗng biến mất, dáng người như cao hơn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
– Chậc.
– Đôi môi hồng hào và cặp chân mày trắng xoá hơi chút khó chịu.
– Được rồi.
Chúng ta đi thôi bảo bối.
– Đoàn Huy búng tay rồi cúi người điệu bộ mời.
Bộ quần áo đơn giản trên người anh bỗng đổi thành một bộ đồ thanh lịch, trưởng thành hơn.
Đi đôi với bộ quần áo của cô.
(Không có hình và lười miêu tả nên các bạn cố gắng hình dung theo style của mình nha)
Hai người bước ra khỏi phòng, đi xuống cổng căn cứ.
Dưới cổng căn cứ là một đống người đang đứng đợi.
– Tới rồi sao? Con heo! – Giọng chọc quê của ai đó vang lên.
– Ngứa miệng sao ông anh sứt vòi! – Hoàng My liếc sang chỗ anh trai đá xéo.
Màn chào hỏi mở đầu của hai anh em khiến cho bầu không khí của cả căn cứ trở nên ngại ngùng thái quá.
– Zombie đang tiến đến gần hơn rồi! – Người phụ trách việc quan sát từ xa hét lớn.
– Em thật sự rất buồn ngủ đấy, anh trai à!! – Hoàng My không quan tâm đến việc đó mà chỉ chú tâm vào việc được ngủ đủ giấc.
– Im miệng đi và chiến đấu kìa! – Hoàng Long phản bác lại sự ẻo lả của em gái mình một cách phũ phàng.
– Chậc! Đồ anh trai vô lương tâm! – Cô đi ra cổng chính, không quên liếc xéo anh trai.
– Về nhà em mách bố này!!!
Dứt lời, Hoàng My liền nhảy lên phía trước.
Đoàn Huy cũng nhịp nhàng theo sau.
Những dị năng giả cũng đi theo để chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ một lát sau, một đám Zombie với số lượng khủng khiếp đã xuất hiện sau màn sương sớm.
Các dị năng giả đã bắt đầu run rẩy, họ không ngờ số lượng lại lớn như thế.
– Zombie cấp 1 đến 4 khá đông, giao cho mọi người.
Còn Zombie cấp 5 trở lên để tôi với Đoàn Huy xử lí.
– Hoàng My chỉ đạo nhanh chóng rồi tiến đến đánh Zombie.
Đám Zombie tiến càng ngày càng gần, Hoàng My lười động tay động chân nên cũng chỉ huơ huơ dị năng mấy cái, ít nhất thì nó cũng bị thương nhẹ bởi vì Hoàng My tiếc những đứa cháu tinh thần của mình a!
Các dị năng giả cũng phải xông lên oánh nhau với đám zombie, tình hình hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Đoàn Huy vốn dĩ dị năng nào cũng có nên phóng đại, ra dị năng nào thì ra.
Lúc này, nữ chủ Nhan Kì đang đánh Zombie ở gần chỗ Hoàng My thì chú ý đến cô gái mới của Đoàn Huy.
Đứng gần rồi Nhan Kì mới nhận ra đó là cô gái Hà Nhi từng bị em gái mình đẩy xuống xe khi bị vây bởi Zombie.
Nhan Kì sốc nặng, đáng lẽ lúc này Hoàng My đã phải chết hoặc biến thành Zombie chứ không phải là sống bình thản đi đến được căn cứ như vậy, lại còn chỉ huy cuộc tấn công chống lại Zombie.
– Cẩn thận chứ! – Hoàng My phóng mũi tên băng đâm xuyên não cậu bạn Zombie chuẩn bị cắn Nhan Kì đang ngơ ngẩn.
Nhan Kì giật mình và nhận ra con Zombie kia đã đến từ lúc nào.
Cô ấy gật đầu cảm ơn Hoàng My rồi lại tiếp tục đánh nhau với Zombie.
Nhan Kì vừa chiến đấu vừa liếc nhìn Hoàng My.
Rồi bị Hoàng My bắt gặp thì Nhan Kì bỗng ngại ngùng đỏ mặt.
Nam Vũ ở một bên vừa đánh Zombie vừa nhìn Hoàng My.
Anh ta không hiểu Hoàng My có cái giống ôn gì mà được giao quyền chỉ huy.
Đánh đấm chẳng nghiêm túc, lại còn điệu đà, đi đánh nhau mà mặc váy.
Mải suy nghĩ nên Nam Vũ quên mất mình đang chiến đấu.
– Bớt nhảm nhí với mấy suy nghĩ tào lao của anh đi.
Chỉ giỏi gây phiền phức! – Đoàn Huy cầm cây thủy chủ dí vào cổ Nam Vũ mà nhắc nhở.
…____________________…!
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ ba, ngày 2 tháng 3 năm 2020
Thời gian đăng: 0 giờ 45 phút
Thời gian hoàn thành: 0 giờ 6 phút
Sau bao ngày vật vã và vất vả thì ad cũng ra chương cho mọi người đây, đợi lâu quá rồi nhỉ?
Thật sự ad cũng không biết biện hộ thế nào.
Thì dạo này ad có việc quan trọng hơn cần làm đó là học cật lực để kịp ôn thi và thi cử.
Gia đình to lớn 50 đứa đoàn kết của ad cũng gặp khó khăn trong việc học hành và chơi bời chứ nói gì ad phải cố gắng tích góp từng ngày ra chương cho mọi người.
Thật sự thì ad đang rất áp lực về việc học hành, mặc dù kết quả như vậy là ổn nhưng ad vẫn không hài lòng.
Ad muốn học kì 2 mình có thể làm tốt hơn học kì 1.
Thay vì hạng 7 thì ad mong mình có thể chiếm được hạng 4 trở lên.
Ad rất khó chịu khi có cái cảm giác thua kém người khác, nhất là bạn thân của mình.
Thời gian này là thời gian khó khăn của ad, ad chỉ mong các bạn có thể hiểu vì sao ad lại không tích cực ra chương như ban đầu.
Ad từng trách cứ những tác giả ra chương chậm.
Giờ thì ad hiểu lý do rồi.
Ad đã soạn chương này rất lâu về trước nhưng rồi lại bỏ dở đó.
Ad còn có dự định to lớn cho các vị diện tiếp theo nhưng cũng lại dở dang.
Ad thật thiếu trách nhiệm nhỉ!
Bây giờ cũng đã qua năm mới, ad đã có một kì nghỉ Tết khá tốt đẹp ngoại trừ việc không được nghỉ dịch thôi.
Ad đã từng nghĩ viết tiểu thuyết manga toon có thể kiếm nhiều tiền vào sau này, nhưng ad đã nhầm.
Ad vẫn còn nhỏ, vốn dĩ nên tập chung vào việc học hành hơn là viết tiểu thuyết.
Sau khi viết tiểu thuyết thì việc học hành của ad đã sa sút rất nhiều.
Bố mẹ chưa kịp tự hào vì ad kiếm tiền được mà đã thất vọng vì ad học tệ đi.
Ad không mong các bạn vẫn ủng hộ ad, nhưng ad mong các bạn có thể thông cảm cho ad.
Ad sẽ nghỉ viết truyện một thời kì dài hạn.
Có lẽ đến lúc đó thì không còn ai đọc tiểu thuyết của ad nữa.
Dù gì cũng cảm ơn các bạn đã ủng hộ ad trong suốt thời gian qua.