Có câu nói Phó Tinh Hàn tuy lớn lên đẹp trai nhưng trong giới giải trí cũng chỉ ở mức trung bình. Kỹ năng diễn xuất của cậu ta chỉ ở mức khá, nhưng hai năm qua đúng là cậu ta có nguồn lực cực kỳ tốt, đã vọt lên vị trí hiện tại như một tên lửa.
Thì ra còn có vô số kim chủ chống lưng cho, chả trách được!
Lâm Trà tiếp tục lật xem hệ thống ăn dưa, đột nhiên nhìn thấy một đoạn văn bản gì đó, quả nhiên xem thế là đủ rồi –
[Chậc chậc! Còn có thể như vậy!]
[Quả nhiên đúng là không có cặn bã nhất, chỉ có cặn bã hơn thôi!]
[Năm ấy khi Phùng Như vừa mới tốt nghiệp, vì ngoại hình ưa nhìn nên cô ấy thường được sếp mời đi uống rượu cùng, nhưng Phùng Như không muốn nên đã lấy lý do cơ thể không khỏe mà từ chối. ]
[Sau khi Phó Tinh Hàn biết được chuyện này, cậu ta còn mắng cô ấy không hiểu cách cư xử, không những đích thân đưa Phùng Như đi đến bữa tiệc mà còn nhét bao cao su vào trong túi cô ấy!]
[Cũng may ngày đó công ty Phùng Như còn có một nữ tiền bối ở đó đã kịp thời đưa Phùng Như uống say về nhà, nếu như bị sếp bắt cóc, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu]
[Nhưng sau khi Phó Tinh Hàn biết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy Phùng Như căn bản không biết nắm bắt được cơ hội, nếu có người muốn dùng quy tắc ngầm mà cho tài nguyên cho cậu ta, cậu cũng sẽ làm!]
Mẹ nó, cái quái gì vậy!
Liễu Linh Nhi thật sự chỉ muốn mắng người!
Lúc trước Bùi Hồng Vân vốn đã khốn nạn đến mức khiến cô ấy phải kinh ngạc, nhưng không ngờ Phó Tinh Hàn còn khốn nạn hơn cả anh ta
Cho dù Phó Tinh Hàn đồng ý thất thân của mình với kim chủ để đổi lấy tài nguyên, Liễu Linh Nhi vẫn còn có thể coi trọng cậu ta hơn một chút, để bạn gái đi uống rượu cùng với sếp cô ấy là chuyện quái gì chứ!
Thậm chí Liễu Linh Nhi còn nghi ngờ lúc trước Phó Tinh Hàn tiếp cận cô ấy không phải vì yêu đương, mà vì cậu ta nghĩ cô là một “kim chủ” tiềm năng có thể có được tài nguyên!
Nhưng đây đúng là sự thật.
Lâm Trà nhanh chóng phát hiện, Phó Tinh Hàn kia nói “Nếu có người muốn quy tắc ngầm mà cho cậu ta tài nguyên, cậu ta không ngại!” không chỉ là suy nghĩ mà là sự thật.
[Sau đó, Phó Tinh Hàn bắt đầu tìm kiếm nhà đầu tư “tiềm năng” có khả năng trở thành kim chủ của mình. Nhưng tìm tới tìm lui, cậu ta phát hiện rằng trong giới giải trí tỷ lệ cha của kim chủ đứng ra tài trợ đúng là cao hơn; mà phụ nữ hoặc có tiêu chuẩn đạo đức cao hoặc thích người đẹp trai hơn nên không tới phiên Phó Tinh Hàn cậu ta. ]
[Cho đến khi Phó Tinh Hàn phát hiện ra gay là nguồn tài nguyên khan hiếm trên thị trường này… |
[Chết tiệt! Chết tiệt! Còn có thể như vậy sao?!
Con ngươi Lâm Trà run rẩy.
Mọi người dỏng tai lên, lòng hiếu kỳ cũng tăng lên đến cực điểm.
Lâm Trà lại phát hiện ra chuyện gì sao?
Đừng sốc một mình, nói ra đi!
Trước mặt cô, Phó Tinh Hàn nuốt một ngụm nước miếng.
Vốn tưởng lý do của mình đủ để thuyết phục Liễu Linh Nhi, khiến cô ấy không còn cảnh giác với chính mình nữa… Nhưng không ngờ, thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn!!
Cô ấy đang nhìn gì vậy?
Lâm Trà?
Cô đang làm cái quái gì vậy!
Lâm Trà chỉ là một ngôi sao tuyến mười tám với một vài tiến bộ, có gì tốt chứ!
“Linh Nhi? Linh Nhi?”
Phó Tinh Hàn thử gọi hai lần. Liễu Linh Nhi quay đầu nhìn Phó Hành Hàn, cực kỳ khó chịu: “Anh làm gì vậy! Đừng làm phiền tôi!”
Phó Tinh Hàn:???
[Trời đất ơi!!]
Trong lòng Lâm Trà đột nhiên vang lên, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc:
[Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?! Chuyện này là một cái động không đáy sao?!]
Cái động không đáy nào?
Rốt cuộc Lâm Trà nhìn thấy cái gì thế?
Mau nói đi!
[Dưa chuột, mướp đắng, bình giữ nhiệt, chai rượu… Bỏ qua những thứ này đi, Kim chủ daddy của Phó Tinh Hàn… còn nhét một con cá sống vào lỗ sau của cậu ta nữa]
Mọi người:???
Cá sống, cá sống?
Đó có phải là sinh vật mà bọn họ biết không? Nó có thể bơi và nổi bong bóng ở trong nước?
[Một con dài như cánh tay! Lúc trước còn bơi trong bồn tắm, vừa vớt ra ngoài đã nhảy nhót tưng bừng]
[Aaaaaa]