Mạc Tinh Dập len lén liếc mắt nhìn sang Ôn Vãn Ngưng. Nếu Tỷ tỷ đã biết mình cố gắng nhiều như vậy, liệu chị ấy có thích mình hơn một chút hay không?
Ôn Vãn Ngưng: “…”
Lúc này tâm tình Ôn Vãn Ngưng vô cùng phức tạp.
Một mặt, cô thật không muốn tiến thêm một bước nữa với Mạc Tinh Dập.
Mặt khác… Lại có chút tò mò
Mạc Tinh Dập cảm giác được Ôn Vãn Ngưng đang bối rối, so với việc dứt khoát rời đi thì biểu hiện này cho thấy cậu ấy vẫn còn có hy vọng.
Lập tức nhìn Ôn Vãn Ngưng với vẻ mặt đáng thương: “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ…”
Ôn Vãn Ngưng hết sức bất đắc dĩ. Ngoài ra, cô còn có chút động tâm.
Ôn Vãn Ngưng thành thật nói: “Mạc Tinh Dập, cậu cũng biết đó, tôi có rất nhiều bạn trai, và tôi cũng không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng rậm được.”
Mạc Tinh Dập cắn răng nói: “Em không để ý!”
“Hơn nữa chỉ là vì bây giờ chị chưa yêu em thôi, chờ đến khi chị yêu em, chắc chắn chị sẽ không cần bọn họ nữa!”
“Nonono! Có một chuyện tôi phải nói rõ với cậu.”
Ôn Vãn Ngưng lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương mười cara, đeo vào ngón giữa tay trái.
“Tôi đã đính hôn rồi!”
Vẻ mặt mong chờ của Mạc Tinh Dập trong nháy mắt sụp đổ.
Tỷ tỷ sao có thể đã đính hôn được?
Ánh mắt Mạc Tinh Dập dại ra: “Tỷ tỷ, đây không phải là sự thật đúng không?”
“Là thật!” Ôn Vãn Ngưng cười híp mắt nói: “Đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu, để cậu tận mắt chứng kiến!” “Không!”
Mạc Tinh Dập không khóc, nhưng vẻ mặt lại giống như đang khóc: “Em sẽ không đi!”
Chuyện tỷ tỷ đã từng kết hôn vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu ấy, bây giờ lại đột nhiên lòi ra thêm một người nữa!
Cậu ấy đương nhiên sẽ không đến dự tiệc cưới này, đến để nhìn tỷ tỷ gả cho người đàn ông khác à?
Đúng lúc này, tiếng lòng của Lâm Trà lại vang lên.
[Mạc Tinh Dập nói mê sảng cái gì vậy? Sao cậu ấy có thể không tham dự tiệc cưới của Ôn Vãn Ngưng được chứ?]
[Dù sao cũng là tiệc cưới của cậu mình, cháu trai ruột sao có thể không đi?]
Ôn Vãn Ngưng:???
Mạc Tinh Dập:???
Khách mời:???
Mạc Tinh Dập vừa hoảng sợ vừa lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, người chồng sắp cưới kia của chị tên là gì?”
“Hoắc Yến Từ.” Ôn Vãn Ngưng thành thật nói.
Mạc Tinh Dập nghe thấy cái tên này, cả người như c.h.ế.t lặng.
Hoắc Yến Từ! Thật sự là Hoắc Yến Từ!
Mạc Tinh Dập chán nản, hai mắt đờ đẫn ngồi phịch xuống ghế.
Trong lòng mấy khách mời khác có mặt tại hiện trường lại vô cùng phấn khích, bọn họ thích nhất chính là mấy vở kịch cẩu huyết như thế này!
Lục Yên Yên chọc ghẹo Ôn Vãn Ngưng: “Hay lắm nha Ngưng tỷ, Hoắc đại thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng trong giới hào môn thế mà lại bị chị thu phục rồi! Chị làm bằng cách nào vậy?”
Biết bao nhiêu cô gái trong giới hào môn thèm muốn vị Bá tổng trẻ tuổi ưu tú này, tất cả mọi người cho rằng anh ấy sẽ tìm một cô vợ nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, ai ngờ cuối cùng người được chọn lại là một đại mỹ nhân trong giới giải trí cơ chứ!
Ôn Vãn Ngưng cười nói: “Em đoán xem?” Lục Yên Yên bĩu môi.
Cô ấy ghét nhất là kiểu người có dưa nhưng lại không kể, làm người ta tò mò muốn chết!
Thế nhưng…
Ôn Vãn Ngưng không nói thì cũng chả sao, còn có Lâm Trà mà!!!
Quả nhiên Lâm Trà cũng không chịu ngồi yên, thấy Ôn Vãn Ngưng không nói, cô lập tức mở hệ thống ăn dưa ra.
[Dưa của đại mỹ nhân đứng đầu giới giải trí, cô làm sao có thể bỏ qua được]
[Mẹ kiếp! Đây rõ ràng là kịch bản tình một đêm của giới hào môn trong tiểu thuyết mà]
[Một tháng trước, Hoắc thiếu gia ra nước ngoài đàm phán một hạng mục, lại bị một cô gái trẻ thầm thích anh ấy đã lâu hạ thuốc! Hoắc thiếu gia cố gắng kiêm chế, không phát quan hệ với cô ta, kết quả lại đụng phải tỷ tỷ vừa quay phim xong trở về!]
[Hoắc đại thiếu gia cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, Ôn Vãn Ngưng thấy ngoại hình anh ấy không tệ cho nên cũng đồng ý, hai người ở trong xe phát sinh quan hệ!]