Liễu Minh Khiêm và Tư Đồ Thanh?
Còn đeo cả đuôi mèo cơ à?
Liễu lão sư thật biết chơi-
Lâm Trà thầm cảm thán ở trong lòng.
[Ồ, Liễu lão sư suy nghĩ thật thấu đáo! Cái này gọi là gì nhỉ, đúng rồi! Chính là tinh thần đoàn kết, hy sinh về tập thể, không sợ mất mặt]
[Đáng tiếc, anh Khải và những người khác vẫn không đồng ý… ]
[Cũng đúng, vốn dĩ anh Khải muốn ở lại thôn Tình Xuyên thêm một ngày nữa là vì anh ấy đã đặt mua một vò rượu nhung hươu của chú Trần. Nếu như chúng ta về sớm thì chẳng phải anh ấy sẽ không uống được rượu sao-]
Giang Minh Khải:!!!
Khách mời:!!
Lúc này sắc mặt Giang Minh Khải u ám, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật ra… Thật ra tôi cảm thấy giả gái cũng rất tốt… Mọi người đều là khách mời của chương trình, phải cống hiến hết mình chứ, tôi nói có đúng không?”
“Liễu lão sư cũng đã đồng ý giả gái rồi… Tôi, tôi cũng có thể”
Các khách mời khác: “…”
Chuyện cậu có thể giả gái hay không không quan trọng… Quan trọng là, vò rượu nhung hươu đó có thể cho chúng ta nếm thử với được không?
Chỉ còn lại Trần Tiện Tri và Chu Trạch Hủ, bọn họ bất giác run rẩy.
Cảm giác được ánh mắt của Lâm Trà đã chuyển đến trên người mình, chắc là cô đang mở hệ thống ăn dưa ra, hai người vội vàng nói: “Chúng tôi cũng có thể”
So với việc bị đào dưa ra thì chuyện giả gái chẳng tính là cái gì cả!
* Sau khi quyết định xong ý tưởng cải trang, thợ trang điểm của tổ chương trình lần lượt trang điểm cho các khách mời.
Giá trị nhan sắc của các khách mời nữ đều tương đối cao, mặc dù đã cải trang thành nam nhưng ngũ quan vẫn tinh xảo như cũ, cho nên thợ trang điểm đã cố tình bôi phấn đen để cho gương mặt của bọn họ nhìn không nổi bật như trước nữa.
Ôn Vãn Ngưng mặc một bộ âu phục rẻ tiền, lại đeo thêm kính râm, nhìn có chút giống một nhân viên kinh doanh bất động sản.
Lâm Trà và Lục Yên Yên cải trang thành hai nam sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp.
Sau khi các khách mời nữ cải trang xong, tuy rằng giá trị nhan sắc đã giảm đi không ít nhưng vẫn rất có khí chất.
Nhưng bên phía các khách mời nam bên này lại có chút kỳ quặc.
Căn cứ vào ngoại hình của Chu Trạch Hủ, chuyên viên trang điểm hóa trang cho cậu ta thành một soái tỷ.
Thế nhưng Giang Minh Khải thật sự là quá cao, con gái 1m85 ở Hải thị còn hiếm thấy, huống chỉ là ở cái thôn Tình Xuyên này? Vì thế thợ trang điểm bắt anh ta còng lưng giả làm một bà lão, mặc váy hoa.
Vì chiếc bụng bia hơi nhô ra cho nên Liễu Minh Khiêm được hóa trang thành một thai phụ, trên người còn mặc đầm bầu.
Trần Tiện Tri hoá trang thành một người phụ nữ trung niên, với mái tóc xoăn lọn và một đôi giày vải hoa, nhìn qua thật sự rất giống.
Khi bảy khách mời đồng loạt xuất hiện trước ống kính, khán giả vừa nhìn đã phụt cười…
[Rõ ràng là các khách mời nữ giả nam rất đẹp mà, sao đến lượt khách mời nam giả nữ lại kinh dị như vậy?]
[Ha ha ha! Thật ra nhìn Chu Trạch Hủ cũng đâu đến nỗi nào, nhưng vì cậu ấy đứng cùng một chỗ với ba người còn lại nên mới có chút kỳ quặc!]
[Bên phía các khách mời nữ thì tôi không biết, nhưng tôi dám chắc các khách mời nam sẽ không bị phát hiện!]
[Cái áo khoác hoa này của Trần Tiện Tri giống y hệt cái của mẹ tôi lúc đi khiêu vũ ở quảng trường]
[Đề nghị các khách mời ngay lập tức đi đến quảng trường khiêu vũ với các bác gái ở đó hai bài, như vậy lúc trà trộn vào trong đại hội thôn dân sẽ không bị áp lực! Ha ha ha ha ha]…
Khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp cười đến vô cùng vui vẻ, ngược lại, lúc này trong lòng các khách mời nam đang khóc thành một dòng sông.
Nhưng vì để được tan tầm sớm hơn một chút, bọn họ không thể bỏ cuộc!
Các khách mời cùng nhau xuất phát, toàn bộ nhân viên công tác phía sau đều rút lui, chỉ có máy bay không người lái bay theo.
Các khách mời đã bàn xong kịch bản, đại khái nội dung vở kịch là “Bác gái Liễu” và “Bác gái Trần” là hai chị em ở thôn Tình Xuyên đi lấy chồng xa trở về, còn “Bà Giang” vào mấy chục năm trước đã bán đi con dâu nuôi từ bé của mình khách hàng Ôn'”bán hàng Lâm? giao hàng Lục” và “Chu tiểu thư” là người của thôn Tình Xuyên đi nơi khác làm việc.