Hoắc gia nhất định không muốn thừa nhận Ôn Vấn Ngưng, nhưng từ đầu tới cuối, người coi trọng Ôn Vấn Ngưng là Hoắc Yến Từ, cũng không phải Hoắc gia.
Đêm đó Lâm Trà chưa kịp xem, sau đó đào sâu quả dưa này, vì có thể ký kết khế ước hôn nhân với Ôn Vãn Ngưng, Hoắc Yến Từ cho Ôn Vãn Ngưng một trăm triệu!
Có nhiều tiền như vậy, Ôn Vấn Ngưng còn lăn lộn trong giới giải trí làm gì!
Chỉ là đáng tiếc, tương lai Lâm Trà sẽ không được nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp trong chương trình nữa rồi.
*
Lâm Trà thuận lợi trở lại nhà ở Tử Kim Hoa nghỉ ngơi. Mà chuyện cô trở thành nữ hai không ngừng lan truyền trên internet.
Lúc trước cư dân mạng biết cô muốn diễn vai nữ hai, cũng xem đoạn thử vai của cô, đối với Lâm Trà đã rất hài lòng, lại nhìn thấy ảnh trang điểm của Lâm Trà, càng thêm chờ mong vai diễn của Lâm Trà.
Nhiệt độ của Lâm Trà tăng vọt trên mạng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự Lưu Thủy ở Tây Sơn Hải Thị, người đại diện của Thẩm Túy cũng đang xem đoạn thử vai của Lâm Trà.
“Thẩm Túy, cậu không đi diễn nam chính thật sự đáng tiếc!”
“Có gì mà tiếc?” Thẩm Túy lơ đễnh.
“Tôi cảm thấy cô ấy diễn không thua cậu.” Người đại diện thành thật nói.
Thẩm Túy có chút ngoài ý muốn. Ánh mắt người đại diện của anh ta nhìn người rất chuẩn, nhất là phương diện diễn xuất, có thể đưa ra đánh giá như vậy, nói rõ Lâm Trà này có bản lĩnh.
Người đại diện nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Túy, dứt khoát mở tỉ vi, chiếu hình ảnh Lâm Trà đóng vai Thương Thiển Thiển.
“Không tin cậu tự mình nhìn sẽ biết. Không trang điểm, không bgm, không có bạn diễn.” Trên màn hình chỉ có Lâm Trà, một mình Lâm Trà.
Vẫn là khuôn mặt thuần khiết kia, không có gì khác với những gì anh ta đã từng nhìn thấy.
Thẩm Túy cũng không để ở trong lòng.
Nhưng ánh mắt đảo qua, cô đơn giản ngước mắt lên, khiến Thẩm Túy bỗng nhiên cứng đờ.
Thẩm Túy rất có năng khiếu diễn xuất.
Chỉ là một cái giương mắt, anh ta liền nhìn ra.
Anh ta chăm chú nhìn trên TV, cảm giác trong lòng mình đã sớm khô cằn, đột nhiên lại sống lại.
Thế giới đen trắng đã từng mất đi màu sắc, đột nhiên lại xuất hiện một vệt sáng kia.
Thật lâu, thật lâu.
Thẩm Túy yên lặng thật lâu.
Lâu đến nỗi đoạn thử vai ngắn đã phát xong, người đại diện không ngừng gọi Thẩm Túy thì anh mới như tỉnh mộng.
Anh ta nhìn thiếu nữ uống m.á.u trong ống kính, khóe miệng nhếch lên, nụ cười nhạt mang theo sự cưng chiều.
“Lâm Trà – -“
Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”
Thẩm Túy chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai về năm hai mươi tuổi năm ấy, anh ta bị tai nạn xe cộ hôn mê, mơ thấy chính mình đi tới một thế giới khác.
Đó là một thế giới vô cùng tương tự với thế giới của mình nhưng lại hoàn toàn không giống.
Thẩm Túy gọi đó là thế giới hiện thực.
Tại thế giới hiện thực, Thẩm Túy chứng kiến một quyển tiểu thuyết, thì ra anh ta chỉ là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết này.
Trong tiểu thuyết, anh ta giữ mình trong sạch, hăng hái, ở năm 26 tuổi này đạt được giải thưởng Ảnh đế, là Tam Kim Ảnh Đế tam kim trẻ tuổi nhất trong thế giới tiểu thuyết.
Nhưng mà tác giả thiết kế như thế là vì để cho nữ chính tiểu thuyết Lâm Sở Nhu gia nhập giới có thể gặp được anh ta, được anh ta tán thưởng.
Thậm chí, tác giả cố ý tạo ra rất nhiều ám muội giữa anh ta và Lâm Sở Nhu, tăng thêm nguy cơ cho nam chính Hạ Vân Tề.
Thẩm Túy xem xong quyển tiểu thuyết còn đang nhiều kỳ kia, hoang mang vô hạn đối với tương lai của mình.
Thì ra sự tồn tại của anh ta chỉ là công cụ trưởng thành của người khác, chỉ là một khâu của tình yêu nam nữ chính.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Túy sống vô tri vô giác.
Tha hương cầu thực, anh ta vốn là thân không xu dính túi, lại không có chỗ ở cố định, không có mục tiêu nhân sinh, anh ta sống như cái xác không hồn.
Cho đến khi anh ta gặp được Lâm Trà.