“Lớp trưởng, đây là bài tập của bạn cùng bàn tớ.” Lý Nhạc Hàng cười nói, đưa vở bài tập cho Tưởng Vưu, “Cậu ấy đi ăn cơm rồi, tôi nộp hộ.”
Tưởng Vưu ừ một tiếng, nhận lấy vở bài tập, ánh mắt lướt qua số và tên trên bìa, cúi đầu lật xem vài trang.
Lý Nhạc Hàng nộp xong bài tập không chịu đi, hắn ta chống tay phải lên bàn Tưởng Vưu, ánh mắt mang theo ý cười: “Lớp trưởng, cậu với bạn cùng bàn quan hệ tốt nhỉ.”
Tưởng Vưu ngẩng đầu nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, không để ý, tiếp tục cúi đầu sắp xếp bài tập đã nộp.
Lý Nhạc Hàng sờ sờ mũi, xấu hổ cười cười, định rời đi thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai.
“Nhóc, biết thứ tự trước sau không?”
Giọng nói trầm thấp mang theo sát khí nồng đậm.
Lý Nhạc Hàng khựng lại, quay đầu đối diện với ánh mắt đen tối của Quý Việt.
“Đây là chỗ của tôi.” Quý Việt thu tay về, xoay người, ngồi phịch xuống chỗ của mình, chân dài bắt chéo, đặt ở lối đi, tư thế ngồi đặc biệt thoải mái, mang theo sự ngang ngược khó nói rõ.
Lý Nhạc Hàng sững sờ, hiểu được hàm ý của Quý Việt, ánh mắt hắn ta lướt qua Tưởng Vưu không có phản ứng gì, cuối cùng dừng lại trên người Quý Việt, cười tủm tỉm: “Tôi biết.”
Biết còn dám mơ tưởng?! Nhìn đi đâu đấy?!
“Nhưng mà thứ như chỗ ngồi, có thể đổi bất cứ lúc nào đúng không?” Lý Nhạc Hàng chậm rãi nói, hàm ý sâu xa.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Lý Nhạc Hàng, Quý Việt cảm thấy bàn tay mình hơi ngứa, hắn cười lạnh: “Không đúng, tao và cái chỗ ngồi này đã hàn liền với nhau rồi, ồ đúng rồi, bạn cùng bàn của tao cũng đã hàn liền với chỗ ngồi của cậu ấy rồi.”
“Đúng không?”
Quý Việt quay đầu nhìn Tưởng Vưu, ánh mắt đe dọa.
Tưởng Vưu cúi đầu tập trung sắp xếp bài tập, hoàn toàn không nghe rõ hai Alpha đang nói gì.
Điều này khiến Quý Việt đứng bên cạnh cảm thấy rất mất mặt.
Nhìn thấy vẻ nhạo báng trong mắt Lý Nhạc Hàng, Quý Việt thầm mắng một tiếng, cười cái gì mà cười.
Hắn đưa tay xuống dưới bàn, ngón tay lén kéo nhẹ vạt áo của Tưởng Vưu.
Sau đó nhận được một ánh mắt nghi hoặc từ Tưởng Vưu.
“Đúng không?” Quý Việt bề ngoài trông lạnh lùng ngạo mạn, nhưng bên dưới, ngón tay kéo vạt áo của Tưởng Vưu càng siết chặt hơn.
Tưởng Vưu khựng lại một lúc: “Ừm.” Đúng cái gì?
Quý Việt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khinh thường liếc nhìn Lý Nhạc Hàng, nhìn thấy chưa? Bạn cùng bàn của tao đứng về phía tao.
Lý Nhạc Hàng không có cảm giác gì quá lớn, cười khẽ một tiếng: “Được rồi.”
Nói xong câu đó, Lý Nhạc Hàng rời khỏi bàn của hai người họ.
Quý Việt giống như một con chó lớn vừa đánh thắng trận, vẫy đuôi lia lịa, cực kỳ tự đắc buông vạt áo Tưởng Vưu ra.
Tưởng Vưu cũng không hỏi ý của câu “Đúng không” là gì, ôm bài tập đi đến văn phòng.
Khi trở lại lớp học, cậu chưa kịp ngồi xuống ghế, đã thấy Quý Việt đang gục đầu lên bàn ngủ gật bỗng ngồi thẳng dậy nói: “Được lắm, còn biết mình thuộc phe nào.”
Lời nói có vẻ hài lòng.
Tưởng Vưu: “???”
“Sau này đừng quan tâm đến Alpha đó nữa, ngứa mắt hắn ta, hiểu chưa?”
Quý Việt sung sướng nói, thẳng thừng ra lệnh cho Tưởng Vưu mà không suy nghĩ gì.
Tưởng Vưu liếc hắn một cái, không đồng ý.
Tuy cậu không thích quan tâm đến người khác, nhưng không thể khống chế một nhân cách phụ hay gây rắc rối, ai biết được nhân cách phụ đó có không bất ngờ quan hệ tốt với học sinh chuyển trường kia không.
Nếu há miệng đồng ý như vậy, không phải sau này sẽ bị vả mặt à?
Đợi một lúc lâu mà không nhận được câu trả lời từ Tưởng Vưu, Quý Việt không vui.
“Sao lại không nói?”
Tưởng Vưu lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó hoàn toàn không quan tâm đến hắn nữa.
Quý Việt càng không vui hơn.
Sao? Omega này còn muốn cấu kết làm chuyện xấu với Alpha có gương mặt xấu tánh đó à?
Cảm xúc trước và sau kỳ mẫn cảm dao động bất thường, Tưởng Vưu còn chọc tức hắn!
Quý Việt âm thầm quyết định sẽ giận cậu!
Suốt cả buổi sáng, Quý Việt rất kiên trì, không chủ động nói chuyện với Tưởng Vưu lần nào!
Tưởng Vưu bị đơn phương giận dỗi hoàn toàn không nhận ra trái tim yếu đuối đằng sau vẻ ngoài kiên cường của Quý Việt, so với Tưởng Kỳ, EQ của cậu thấp hoảng hồn.
Có thể nói, Tưởng Vưu hoàn toàn không phát hiện ra Quý Việt đang giận mình.
Không nói chuyện với cậu? Alpha vừa qua kỳ mẫn cảm, hành vi có phần bất thường, đây là chuyện bình thường.
Trong khi đó, Quý Việt thì nhịn đến nỗi nội thương.
Chắc chắn cậu cố tình, sao cậu có thể không nhận ra mình đang giận cậu chứ?
Ánh mắt của Quý Việt trầm ngâm, đút tay vào túi áo, đứng ở cửa căn tin chờ Tưởng Vưu và bọn Lam Vân Kiệt.
Ba người kia đã đi lấy chén đũa, còn chén đũa của hắn thì Giang Hòa lấy hộ.
Đôi giày thể thao màu đen đạp lên một viên đá, nghiền nát, để lại những vết xước trên nền đất.
Quý Việt nhấc chân lên rồi chán chường đá viên đá vào bụi cỏ.
Phải mất bao lâu thì cậu ấy mới phát hiện ra mình đang giận cậu ấy nhỉ?
Rốt cuộc Tưởng Vưu có thích mình không? Đối với người mình thầm mến, không phải nên lưu ý đến tâm trạng của người đó mọi lúc mọi nơi sao?
Quý Việt có chút lung lay.
Ba người kia mang chén đĩa từ căn tin ra, Quý Việt liếc nhìn, đi trước hai bước, ném ba người kia ở phía sau.
“Hôm nay anh Quý không vui lắm.” Lam Vân Kiệt xoa cằm.
Giang Hòa nhắm mắt lại, đoán: “Có lẽ vì kỳ mẫn cảm vừa qua.”
“Cũng phải.” Lam Vân Kiệt gật đầu đồng ý: “Alpha vừa qua kỳ mẫn cảm thì tính tình kỳ quặc là bình thường, mấy ngày tới chúng ta phải đối xử tốt với anh Quý!”
Tưởng Vưu đi bên cạnh, nghe thấy những lời này thì có chút suy nghĩ.
Khi vào lớp học, Quý Việt thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Tưởng Vưu bước vào, hơi thở khựng lại, hắn khẽ chửi một tiếng, quay người gọi Tôn Hậu và Triệu Thần tới.
“Quan sát kỹ, tao chơi điện thoại một lúc.”
Tôn Hậu gật đầu với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, cậu ta ngẩng đầu nhắc nhở Triệu Thần: “Làm việc cho anh Quý cho tốt vào!”
Triệu Thần nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Chỉ là một bộ figure thôi mà? Anh Quý bình thường có hành hạ gì mày đâu, cứ nịnh bợ hoài.”
“Hừ, mày ghen tị!” Tôn Hậu nhìn Triệu Thần, trong lòng dâng lên một cảm giác kiêu hãnh.
Mặc kệ hai người đang cãi nhau, Quý Việt cúi đầu lướt điện thoại để giết thời gian, biết trước như vậy thì hắn thà nghỉ thêm một ngày ở nhà còn hơn, hắn đang tự làm khó mình mà.
【”Anh trai đến” đã đăng một cập nhật mới ~】
Quý Việt nhìn tin nhắn mới hiện ra trên diễn đàn, ánh mắt khựng lại.
Anh trai đến?
Không phải là gã đăng phim heo lần trước hắn đã báo cáo à? Tại sao bây giờ vẫn còn hoạt động? Quý Việt suy nghĩ một lúc rồi bấm vào, nhìn cập nhật mới nhất của gã.
【Anh trai đến: Hối cải để làm người mới, tôi sẽ dẫn đầu thanh lọc hoạt động trên Internet.】
Tất cả video trên trang chủ của gã đã bị xóa sạch.
Nhưng ngay sau đó, trang chủ của gã lại có thêm một video mới, ảnh bìa vẫn là màu đen, không lẽ gã này mới nói lọc internet xong là lập tức đăng phim heo?
Vậy thì vấn đề đặt ra là, rốt cuộc gã này đã đăng video gì?
Quý Việt có phần tò mò, nhưng vì sự thận trọng, hắn quyết định sẽ về nhà xem.
Có lẽ là do đã lướt điện thoại một hồi, Quý Việt không còn tức giận như trước nữa, hắn đuổi bọn Tôn Hậu trở về chỗ ngồi, còn mình thì gục đầu lên bàn chuẩn bị ngủ.
Ngày hôm qua hắn ngủ không ngon, sáng nay cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, Quý Việt đã buồn ngủ từ lâu rồi.
Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi cho đến khi tan học buổi chiều.
May mà mấy ngày gần đây nhà trường đã lỏng lẻo việc kiểm tra, gia đình của Quý Việt cũng không còn ôm hy vọng vào việc học hành của hắn nữa, nếu không thì thầy Lý đã phải nói chuyện với Quý Việt một trăm tám mươi tiếng đồng hồ rồi.
Tiếng chuông sáu giờ chiều vang lên, Quý Việt chôn mặt vào cánh tay, khẽ cọ xát, không muốn dậy.
Qua một hai phút, Quý Việt mơ màng hé đôi mắt, nhưng chưa kịp mở hết thì đã thấy thằng ngu đó lại chạy đến bàn của Tưởng Vưu.
Điều khiến hắn tức giận nhất là, tên Tưởng Vưu đó còn cười với hắn ta!