Trước đây, muốn vào chỗ nào bọn nó đều dùng đầu để phá cửa và xông thẳng vào, thậm chí không biết vặn tay nắm cửa và di chuyển bàn ghế.
Họ tìm tất cả các văn phòng thu được hơn một ngàn ghế dựa, bê từ tầng mười lăm đến tầng hai mươi cầu thang thoát hiểm, ở bậc nghỉ giữa năm tầng lầu đều chất đầy ghế dựa, một tầng tiếp một tầng, chỉ để lại những khe hở rất nhỏ, ngay cả con mèo cũng chui không lọt.
Với chân ghế hướng ra ngoài, nếu bọn thây ma muốn xông vào bằng vũ lực, chân ghế bằng kim loại sẽ trực tiếp chọc thủng một lỗ trên đầu chúng.
Lục Khải Minh cũng tháo dỡ thêm vài cái kệ để hàng để gia cố thêm một tầng ghế dựa, hai đầu đều dựa vào tường..
Như thế này thì đừng nói là zombie cho dù có là voi muốn đột nhập vào siêu thị cũng rất khó khăn.
Làm hết mọi chuyện nhưng Giang Diệu Diệu vẫn chưa yên tâm.
“Nhiều cửa sổ trong siêu thị bị hỏng. Nếu như lũ zombie tiến vài từ đó thì phải làm sao?
Lục Khải Minh nói: “Bây giờ chúng ta đang ở tầng mấy?”
“Tầng hai mươi.”
“Trước khi trở thành zombie thì chúng cũng là con người, không phải người nhện, cho dù bây giờ chúng đã tiến hoá trở nên mạnh hơn nhưng cũng có giới hạn. Dù lúc còn sống có là vận động viên leo núi đi nữa thì việc tay không leo đến tầng hai mươi cũng không phải chuyện dễ dàng. Tương tự mà nói thì đối với zombi cũng vậy.”
Giang Diệu Diệu trầm ngâm.
Anh lại nói tiếp: “Nhưng để an toàn, chúng ta vẫn nên che kín các của sổ bị vỡ, mặt khác từ hôm nay trở đi cứ mỗi ba tiếng phải đi kiểm tra các cửa sổ một lần xem có con zombie nào leo lên hay không, nếu có thì chúng ta cũng kịp chuẩn bị.”
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu bịt kín các cửa sổ luôn đi.”
Giang Diệu Diệu chỉ vào một đống giá sách đã tháo dỡ bên cạnh, “Vẫn dùng những thứ này sao?”
Lục Khải Minh gật đầu, cầm cưa máy lên và chuẩn bị cắt chúng thành những miếng có độ dài phù hợp.
Không ngờ cưa điện chỉ kêu cạch cạch hai tiếng rồi ngừng quay.
Cả hai cùng nhau nghiên cứu, và đi đến một kết quả đáng thất vọng – chiếc cưa máy bị hết điện.
Đây là vũ khí hiệu quả nhất của họ để chống lại lũ zombie, nhưng bây giờ lại không có chỗ nào để sạc nó. Chẳng lẽ kể từ bây giờ phải dùng tay không để đánh nhau với zombie sao? Hay là dùng cây lau nhà?
Cưa không sử dụng được, cửa sổ vẫn cần phải bị bịt kín.
Lục Khải Minh đã tìm thấy một chiếc cưa sắt nhỏ và dùng sức để cưa.
Bởi vậy hiệu suất công việc bị giảm đáng kể, mặc dù Giang Diệu Diệu cũng cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng phải mất cả ngày để xử lý đám nguyên vật liệu.
Sau đó, phải mất thêm hai ba ngày để gia cố cửa sổ, rất may là không có con zombie nào xuất hiện trong lúc bọn họ làm việc nên tạm thời vẫn an toàn.
Đôi khi Giang Diệu Diệu không giúp được gì, nên đứng bên cửa sổ nhìn xuống quan sát những con đường.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài Zombie lướt qua với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên số lượng đã giảm đi rất nhiều so với trước khi lũ lụt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra chúng.
Thành phố bây giờ đã trở thành bãi săn, tuy bọn chúng là thợ săn nhưng cũng không có nghĩa bọn họ là những con mồi ngồi im chờ chết.
Sau khi hoàn thành công việc trong tay, cả hai quyết định tìm một vũ khí mới.
Không có cái nào thích hợp trong siêu thị, nhưng vẫn còn năm mươi sáu mươi tầng để tìm kiếm.
Vì vậy, một ngày nọ từ sáng sớm, sau khi hai người đã ăn sáng xong, bọn họ để Giang Nhục Nhục trong phòng tổng thống của khách sạn, hai người mang theo nước và bánh quy làm bữa trưa bắt đầu xuất phát.
Khu văn phòng trên lầu của khách sạn chiếm đến ba mươi bốn tầng, đồ vật trong văn phòng cơ bản đều như nhau.
Máy tính, máy in, bàn ghế văn phòng… những vật dụng thiết yếu mà chủ nhân ban đầu bỏ cả đống tiền ra mua nhưng mà đối với bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngẫu nhiên cũng có thể phát hiện được một con d.a.o quân dụng của Thuỵ Sĩ hoặc là bật lửa linh tinh như mấy thứ đồ lặt vặt, nhưng dùng để đối phó với zombie thì không thực dụng.
Bọn họ cần vũ khí có khả năng sát thương mạnh, tốt nhất là một phát có thể c.h.é.m bay đầu zombie để tránh bị thương trong lúc chiến đấu.
Mất cả một ngày trời mới tìm kiếm được mười tầng, hai người cũng không dám nghỉ ngơi tìm liên tục năm ngày liền.
Bắt đầu từ tầng bảy mươi, thì không còn là văn phòng nữa mà là nhà hàng ăn uống và căn hộ tư nhân.
Họ tìm thấy rất nhiều cái khò thức ăn, nhiệt độ cao hơn bật lửa thông thường rất nhiều, đây cũng được tính là một bảo bối tốt.
Lục Khải Minh chất đầy hai cái túi lớn, rồi tập trung tìm kiếm ở căn hộ tư nhân.