Giang Diệu Diệu đưa tay lên sờ trán anh, quả thực là một đầu mồ hôi nhễ nhại, áo quần mới thay lúc chiều bây giờ đã ướt nhẹp như mới vớt từ dưới nước lên.
Cô càng không thể tin nổi.
“Làm sao anh có thể chịu được chứ? Dù sao cũng nên uống chút nước.”
Lục Khải Minh nói: “Lòng yên tĩnh tự nhiên mát mẻ, nếu nhảy nhót như con khỉ giống em thì chỉ càng thêm nóng.”
Giang Diệu Diệu hừ một tiếng.
“Anh cứ tiếp tục giả vờ đi, xem anh có mát nổi hay không, em đi tắm.”
Cô bước ra khỏi phòng thấy Giang Nhục Nhục cũng cùng cảnh ngộ như cô, cô cũng mang nó theo đến phòng tắm, tắm cho nó để nó cũng được mát mẻ một lúc.
Cô xối liên tục, đến khi làn da mát lạnh Giang Diệu Diệu mới dừng lại, trở về phòng leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà chỉ được một lúc, mồ hôi lại túa ra, cảm giác mát mẻ lúc vừa tắm xong dường như mất hút.
Cô vò đầu bứt tóc, hận không thể cởi bỏ lớp da của mình ra luôn.
Phía sau bỗng có một làn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, cảm giác dễ chịu thấm vào tận tâm can, cô vô cùng thoải mái nhẹ nhàng thở dài một hơi
“Thật mát mẻ!”
Giang Diệu Diệu quay đầu lại nhìn thấy Lục Khải Minh không biết tìm đâu ra một cái quạt mini, chiếu về phía cô.
Thời tiết này cô nóng, anh cũng nóng.
Anh có quạt không quạt cho mình mà lại nhường cho cô, cô cảm thấy hơi ngại.
Giang Diệu Diệu có chút xấu hổ xua tay nói: “Anh tự quạt cho mình là được không cần hầu hạ em.”
“Ai nói anh muốn hầu hạ em?” Lục Khải Minh nói: “Chúng ta thay phiên nhau quat, anh quạt cho em nửa tiếng, em quạt cho anh nửa tiếng, được không?”
Giang Diệu Diệu nghĩ nghĩ, thấy cũng được.
Dù sao thì đêm nay tám chín phần mười là không ngủ được, thay vì chịu nóng đến phát ngất chi bằng giúp đỡ lẫn nhau.
Bây giờ là thời gian để cô tận hưởng.
Giang Diệu Diệu chỉnh lại tư thế thoải mái nhất nằm xuống để Lục Khải Minh có thể điều chỉnh hướng gió quạt đến toàn thân cô, nhắm mắt lại nói: “Hết giờ nhớ gọi em, nếu anh quạt quá giờ em sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Được rồi.”
Lục Khải Minh kiên nhẫn ngồi sau cô, trong tay động tác lên xuống liên tục, giống như một con mèo thần tài lớn.
Mấy hôm nay Giang Diệu Diệu ngủ không ngon giấc, ban ngày lại làm việc mệt mỏi, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau Lục Khải Minh gọi nhỏ: “Diệu Diệu?”
Không có tiếng đáp lại.
“Heo?”
“Đồ con lừa ngu ngốc?”
Vẫn không có phản hồi.
Lúc này anh mới yên tâm, cất cái quạt đi, xuống giường vẩy một ít nước xuống sàn nhà cạnh giường, sau đó lấy khẩu s.ú.n.g trường khoác trên vai bước ra ngoài.
Anh cẩn thận nhẹ tay mở cửa, nhưng cũng không thể ngăn nổi tiếng động phát ra.
Giang Diệu Diệu còn chưa bị đánh thức, Nhưng Giang Nhục Nhục tai rất thính, nghe thấy liền tỉnh lại, nhìn thấy đôi chân dài quen thuộc trước mặt liền nhào tới.
Lục Khải Minh: “…”
Anh cố chịu đựng cảm xúc muốn c.h.é.m nó thành tám mảnh, quăng ra ngoài cho lũ zombie ăn.
“Ồ thịt chó đây rồi!”
Giang Nhục Nhục sợ hãi quay trở về vị trí ban đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn không ngừng liếc trộm anh. Anh hừ lạnh một tiếng, phủi lông chó trên chân rồi một mình đi ra ngoài.
Mười giờ sáng, Giang Diệu Diệu vẫn còn đang ngủ.
Nhiệt độ vừa phải, chăn bông mềm mại, cô ôm lấy cái gối, dụi dụi hai má lên đó, than một tiếng vô cùng thoải mái.
Khoan đã!
Tại sao lại…mát mẻ như vậy?
Cô đột nhiên mở mắt ra, phòng ngủ vẫn là phòng ngủ đó, giường vẫn là giường đó, nhưng không khí xung quanh cô rất sảng khoái và mát mẻ, hoàn toàn khác với những ngày trước. Chênh lệch ít nhất là mười độ, khiến cô nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Có đúng là cô đang nằm mơ không? Giấc mộng này thật tuyệt, cô không muốn tỉnh lại.
Giang Diệu Diệu nhanh chóng nằm xuống tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà ngay sau đó Lục Khải Minh tiến vào, trong tay cầm một chai Coca.
“Tỉnh rồi thì dậy đi, đừng giả vờ ngủ nữa.”
Nghe thấy giọng điệu muốn ăn đòn này, âm thanh trầm thấp dễ nghe này, cô xác định mình không phải đang nằm mơ!
Giang Diệu Diệu ngồi dậy, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Trời hôm nay sao lại mát mẻ như vậy?”
Cho dù cô thích ngủ nướng nhưng cũng không thể nào ngủ từ mùa hè tới mùa thu.
Lục Khải Minh đảo mắt chỉ chỉ lên đỉnh đầu của mình.
Cô nhìn lên thấy lỗ thông gió của điều hòa tổng.
Lắng nghe kỹ, có tiếng luồng khí phát ra từ bên trong.
Giang Diệu Diệu ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bay ra khỏi giường, ấn công tắc trên tường.
Cạch.
Đèn sáng.
“Chúng ta… chúng ta có điện!”
Tin vui đến quá đột ngột, làm cô bất ngờ nói không nên lời.
Lục Khải Minh chậm rãi uống một cốc Coca: “Ừ.” . Ngôn Tình Cổ Đại
Cô nhận thấy một lớp đá mịn ở ngoài vỏ chai coca, rõ ràng là vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, càng ngạc nhiên hơn.
“Điện từ đâu ra?”
Lục Khải Minh vênh mặt.
“Tại sao anh phải nói cho em biết?”
Giang Diệu Diệu im lặng hai giây, lao vào trong n.g.ự.c anh cọ cọ dường như muốn cọ rách n.g.ự.c anh vậy.
“Lục đại ca, lão Lục, anh Lục tốt bụng, nói cho em biết đi mà, năn nỉ đó, nha, nha, nha…”
Phụt!
Lục Khải Minh không kìm được nữa, Coca trong miệng anh phun đầy đầu cô.
Cô hét lên nhảy ra xa, điên cuồng tìm khăn giấy.
Anh nhanh chóng đưa cho cô hộp khăn giấy, giúp cô lau tóc.
“Anh, không muốn nói thì thôi, tại sao lại ghét bỏ em? Hôm qua em mới gội đầu.”
“Rốt cuộc là ai ghét bỏ ai?”
Anh Lục, Lục đại ca? Nghe buồn nôn c.h.ế.t đi được.
Trong Coca có rất nhiều đường, làm tóc cô càng lau càng dính.