Nửa giờ sau, Lục Khải Minh gọi cho Cố Trường Châu.
“Tôi cần một chiếc giường đôi, càng chắc càng tốt. Tôi sẽ sử dụng nó trong giờ nghỉ trưa.”
Ông ấy vừa đến căng tin và gói lại một ít thức ăn thừa từ bữa ăn của người khác, chuẩn bị ngồi xuống thưởng thức, ngồi còn chưa ấm chỗ nữa, nên không kìm nén được tính khí của mình và hỏi: “Chờ nửa tiếng được không?”
Lục Khải Minh nói: “Cấp trên của ông là ai? Đưa cho tôi số và tôi phải khiếu nại.”
“… Tôi sẽ đi ngay.”
Cố Trường Châu cúp điện thoại, ăn vội hai ba miếng, vừa chạy ra ngoài vừa nhai.
Các yêu cầu được gửi lần lượt.
“Chúng tôi muốn xem lễ tuyên dương, kiếm cho tôi hai chỗ ngồi.”
“Chúng tôi muốn ăn thịt bò, đem đến trước bữa tối cho tôi.”
“Chúng tôi cần một tủ lạnh.”
“Có chuột trong nhà. Cô ấy và tôi rất sợ hãi. Hãy đến bắt chúng.”
Ông đi làm cái này… ông đi làm cái kia đi…
Chỉ trong một tháng, Cố Trường Châu mệt mỏi và gầy đi hơn 7kg, cấp dưới trước đây của ông nhìn thấy còn không nhận ra nổi.
Vào một ngày, lúc 2 giờ đêm, sau khi gửi bộ đồ lót mới mà Lục Khải Minh muốn, ông đứng ở tầng dưới trong tòa nhà dân cư trống trải, cuối cùng không kìm được mà đạp mạnh vào bánh xe.
Giang Diệu Diệu đuổi theo ra ngoài và nói một cách hối lỗi: “Thật sự anh ất không khó hầu hạ như vậy, nhưng vì không thể nuốt nổi cơn tức giận trong quá khứ, anh ấy thật sự đã bị ông làm cho tổn thương rất sâu đậm.”
Cố Trường Châu tự cười nhạo bản thân: “Đúng vậy, tôi đáng đời mà.”
Tất cả mọi thứ đều phải trả giá, ông ta, một doanh nhân quen với chủ nghĩa cơ hội đã phải chịu quả báo.
Giang Diệu Diệu đề nghị: “Nếu không thể chịu đựng được, ông có thể xin người khác đến thay.”
Điều này đối với ai cũng là một việc tốt.
Cố Trường Châu lắc đầu: “Không.”
“Tại sao?”
“Con là thành viên gia đình duy nhất của ta. Chỉ cần có thể gặp con thường xuyên, bị cậu ta làm khó cũng không có gì phải xấu hổ.”
“… Tôi đã nói rất lâu rồi, tôi không phải là con gái của ông.” “Con nói vậy thì không phải sao? Ta nghĩ con trông rất giống ta.”
“Chúng ta có thể làm xét nghiệm quan hệ cha con.”
Cố Trường Châu mỉm cười, vẻ mặt mệt mỏi đầy ranh mãnh.
“Ta sẽ không làm điều đó. Chỉ cần không bao giờ làm điều đó, thì con sẽ mãi là con gái của ta.”
So với việc tin rằng con gái ông đã qua đời từ lâu, ông muốn cô vẫn còn sống sót.
Không nhận ra ông cũng không sao, không sống cùng với ông cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần cô sống vui vẻ, không lo cơm ăn áo mặc thì ông cũng mãn nguyện rồi.
Người giỏi tự giễu bản thân như Giang Diệu Diệu rất thích hợp với vai diễn này.
Sau khi nghe điều này, cuối cùng Giang Diệu Diệu đã hiểu tại sao đánh c.h.ế.t thì ông ta cũng từ chối thẩm định, trong lòng có chút khó xử không nói nên lời, đứng nửa ngày cũng không biết nên nói gì tiếp.
Cố Trường Châu vò vò tóc.
“Cũng muộn rồi, ngày mai cậu ta muốn ăn bánh bao, nhà ăn không làm món này, ta phải nhanh chóng về nhồi bột cho kịp. Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại.”
“… Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Cố Trường Châu mở cửa xe ngồi vào trong, đèn xe nhấp nháy hai lần, ông từ từ rời khỏi khu phức hợp.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng của họ có một tô bánh bao đang bốc khói.
Hình dạng của bánh bao không đều nhau, rõ ràng người làm là một người mới vào nghề.
Tuy nhiên nguyên liệu vừa đủ, thịt nhiều và rất tươi, thực sự rất đáng khen.
Lục Khải Minh dùng thìa xúc một miếng muốn đút cho Giang Diệu Diệu ăn.
Đối phương do dự nói: “Hay là….. sau này đừng giày vò ông ấy nữa?”
Lục Khải Minh cong môi: “Ông ấy xứng đáng. Không cần em phải thương xót.”
“Em không thương xót ông ấy, chỉ là đã lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu cuộc sống bình thường rồi đúng không?”
Cô đã xin nghỉ phép một tháng rồi, chưa đi làm ngày nào cả.
Lục Khải Minh cũng không bắt đầu tìm công việc mới.
Bây giờ mọi người đều phải đi làm và đi học, không thể ăn cơm chùa trong thời gian nhàn rỗi.