Những ngày tiếp theo, Lâm Dị đến lớp như thường lệ, mặc dù cậu vẫn cư xử bình thường nhưng kỳ thật trong lòng lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tết Trung thu càng ngày càng đến gần, nhà trường đã ra thông báo nghỉ lễ, nhưng Vương Phi Hàng vẫn chưa có ý định sắp xếp nhiệm vụ cho cậu.
Trình Dương nói: “Hay cộng sự mới của anh ghét anh rồi?”
Lâm Dị cảm thấy rất có khả năng, khoảng thời gian này Nhậm Lê không liên lạc với cậu lần nào. Hơn nữa, số lượt xem cậu trên diễn đàn vẫn thế, chứng tỏ Nhậm Lê không hề tra thông tin của cậu, mà Lâm Dị thì có.
Mặc dù quyền hạn của Nhậm Lê cao hơn cậu, nhưng cậu có chút hơi buồn chán.
Lâm Dị bèn dùng tài khoản của Tần Châu tra hồ sơ của Nhậm Lê.
“Oa woa, anh ta còn có cả bằng khen nữa kìa.” Trình Dương ở trước mặt hỏi: “Hay anh ta chê anh là ma mới?”
Lâm Dị hèn mọn: “Chắc vậy.”
Trình Dương bèn bày mưu tính kế cho Lâm Dị: “Tình hình như nào? Cứ hẹn gặp rồi hỏi thẳng anh ấy đi. Trì hoãn kiểu này cũng không hay lắm.”
Lâm Dị vội vàng cầu cứu bạn tốt: “Hẹn gặp kiểu gì?”
Trình Dương xung phong nói: “Để tôi.”
Văn phòng đội tuần tra.
Điện thoại của Nhậm Lê vang lên, anh ngẩng đầu nhìn Tần Châu.
Tần Châu nâng cằm, cho phép Nhậm Lê nhận điện thoại.
Hắn tiếp tục xem tài liệu trong tay, trong đó có ghi lại chi tiết ba Thế giới Quy tắc mà Nhậm Lê đã trải qua, lúc cúi đầu, Tần Châu vô tình liếc qua màn hình điện thoại của Nhậm Lê.
Là Lâm Dị gọi tới.
Nhậm Lê nhấc máy, cuộc gọi kết nối thành công.
Tần Châu siết chặt tờ tài liệu trong tay, một góc của tờ giấy bị đầu ngón tay làm nhăn nhúm lại, một lúc sau, hắn nhìn vào vết nhăn mới giật mình phát hiện mình dùng lực hơi quá.
Vì thế hắn khẽ nhíu mày.
Hắn bị sao vậy?
Cuộc gọi giữa Nhậm Lê và Lâm Dị vẫn đang tiếp tục, Nhậm Lê không nói nhiều, có nghĩa người nói chuyện chủ yếu trong cuộc gọi này là Lâm Dị.
Tần Châu tự giễu, ngoại trừ những lúc chia sẻ manh mối thì hầu như Lâm Dị rất ít khi nói chuyện với hắn. Nhưng bây giờ, cậu lại nói chuyện với người khác nhiều như vậy. Thế mà bảo mắc chứng sợ xã hội cơ, không nhận ra luôn đấy.
Ý nghĩ hơn thua vừa nảy lên trong đầu, Tần Châu lập tức trầm mặc.
Hắn – con mẹ nó biết mình bị gì rồi, một thằng đàn ông to xác chừng này, lại đang ghen.
Tần Châu: “…………”
Sự thật thì quái vật quy tắc sẽ ẩn náu trong những người tham gia, Tần Châu đã tiến vào rất nhiều Thế giới Quy tắc, từ trước đến nay hắn luôn tự đi theo con đường riêng của mình, quen với việc tự mình tìm ra manh mối. Nhưng trải qua ba Thế giới Quy tắc cùng Lâm Dị lại phá vỡ thói quen mà hắn đã hình thành trong suốt ba năm qua.
Nhiều đến mức bây giờ Tần Châu cảm giác đồ của mình vừa bị ai đó cướp mất.
“Một phút.” Tần Châu đưa ra tối hậu thư.
Một phút sau, Nhậm Lê cúp máy.
Tần Châu đến là để xem xét thực lực của Nhậm Lê, từ tập tài liệu trong tay, hắn có thể nhận ra một số vấn đề, ví như dựa vào suy nghĩ của Nhậm Lê khi giải mã một bí ẩn nào đó trong Thế giới Quy tắc, có thể biết được đầu óc Nhậm Lê có linh hoạt hay không, và cả khả năng chịu đựng áp lực nữa. Suy cho cùng, có thể giữ được tinh thần minh mẫn trước hoàn cảnh nguy hiểm trập trùng là một điều vô cùng khó.
Trước khi gọi điện, Tần Châu có hỏi Nhậm Lê mấy câu, nhưng anh gần như không trả lời được.
Có điều Nhậm Lê cũng không bài xích gì, việc Tần Châu hỏi cũng có thể giúp anh nâng cao tư duy, có lẽ sẽ giúp ích cho lần tiến vào Thế giới Quy tắc tiếp theo.
Vì thế Nhậm Lê tiếp tục chờ đợi những câu hỏi thẳng thắn của Tần Châu.
Tần Châu hỏi: “Lâm Dị đã nói gì với cậu?”
Nhậm Lê: “Cái này có liên quan tới công việc không?”
Tần Châu: “Không liên quan.”
Nhậm Lê trầm mặc một lát: “Chủ tịch, em ấy mời tôi đi ăn tối.”
Tần Châu: “…”
“Ha.” Tần Châu tức giận cười lớn, hắn cho rằng Lâm Dị gọi cho Nhâm Lệ là vì có chuyện quan trọng, nhưng xét theo một phương diện nào đó, đúng là chuyện quan trọng thật.
Hợp tác với cộng sự mới. Cùng ăn tối để gia tăng tình cảm.
Nhậm Lê nhìn mặt Tần Châu: “Chủ tịch, anh thấy khó chịu ở đâu à?”
“Ừ.” Tần Châu: “Đau đầu, hôm nay tới đây thôi.”
Tần Châu đứng dậy rời đi.
Hắn đi thẳng tới văn phòng hội sinh viên.
“Anh Châu.”
“Anh Châu.”
“Anh Châu.”
Những người khác chào hỏi Tần Châu, Tần Châu gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ Âu Oánh.
Âu Oánh nhìn hắn: “Anh Châu?”
“Cho anh xin hai phút.” Tần Châu gõ gõ xuống bàn làm việc của Âu Oánh.
Văn phòng phía sau có một căn buồng, là phòng hút thuốc, Tần Châu lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, Âu Oánh căng thẳng hỏi hắn: “Phát hiện được gì rồi sao?”
“Không phải.” Tần Châu đề cập lại ngắn gọn những gì đã thấy trong hồ sơ với Âu Oánh, sau đó nói: “Nhưng anh tới tìm em không phải vì chuyện này.”
Âu Oánh hỏi: “Sao thế?”
Tần Châu hít một hơi thật sâu, nhìn cô nói: “Bảng đánh giá, tài khoản.”
Âu Oánh lập tức hiểu ra, cười nói: “Em thú tội thì có được khoan hồng không?”
Tần Châu cười lạnh.
“Lúc anh và Lâm Dị thoát khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, em đã ngờ ngợ ra rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.” Âu Oánh nhìn chằm chằm biểu cảm của Tần Châu, nụ cười càng lúc càng thâm: “Nếu có nghi vấn thì tìm cách giải quyết. Chẳng phải anh Châu vẫn thường nói vậy sao.”
Tần Châu nghẹn lời: “…”
Âu Oánh cười nói: “Em còn đang lo anh không thể đối diện với cảm xúc trong trái tim đấy, vậy mà anh tự tìm đến cửa rồi.” Cô tò mò hỏi Tần Châu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên anh lại hiểu ra?”
Tần Châu nhìn Âu Oánh, không nói lời nào.
Tần Châu im lặng, Âu Oánh chỉ có thể đoán: “Là bởi vì Nhậm Lê sao?”
Tần Châu muốn giết người diệt khẩu.
Âu Oánh ôm bụng cười, nhìn Tần Châu đang bực bội hút điếu thuốc thứ hai, vội vàng nói: “Anh Châu, đây là chuyện tốt mà, sao anh lại hút nhiều thuốc vậy?”
Sau đó Âu Oánh kể cho Tần Châu nghe buổi tám nhảm trong Thế giới Quy tắc 2-6, Tần Châu khịt mũi, lạnh lùng nói: “Ồ, thì ra nhiều người còn biết được tâm tư của anh trước cả anh cơ đấy.”
Âu Oánh bất đắc dĩ nói: “Tình thế lúc đó rất nguy kịch, em đành phải bán anh Châu để đảm bảo an toàn thôi.”
Vẻ mặt Tần Châu vẫn lạnh tanh: “Thế sao lúc họp không nói ra?”
Âu Oánh thành thật nói: “Cho anh Châu chút mặt mũi cuối cùng đấy.”
Tần Châu: “…”
Một lúc sau, Tần Châu cắn điếu thuốc trong miệng: “Nhóc thiên tài… em ấy có biết không?”
Âu Oánh nói: “Lúc đó Lâm Dị không ở trong phòng nên em ấy không biết đâu.”
“Ừ.” Tần Châu bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, cứng ngắc hỏi: “Vậy… em ấy…”
“Lâm Dị thì khó nói lắm.” Âu Oánh ngừng cười, nghiêm túc nói: “Chắc do tính cách của Lâm Dị, em không thể đoán được em ấy đang nghĩ gì. Nếu anh muốn biết, em tìm cách cho.”
“Không cần.” Tần Châu châm điếu thuốc thứ hai, tuyên bố: “Lần này anh sẽ vào 4-4.”
“Gì cơ?” Âu Oánh kinh ngạc, sau đó gay gắt phản đối: “Anh Châu, mặc dù em rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh, nhưng nếu vì lý do này mà anh mạo hiểm vào 4-4 thì em không đồng ý đâu. Đừng nói đến em, toàn bộ hội sinh viên cũng sẽ không đồng ý.”
Quái vật có khả năng xác định được thực lực của người tham gia, nếu Tần Châu tiến vào quy tắc 4-4, một khi hắn bị quái vật lựa chọn lần nữa, độ khó sẽ trực tiếp tăng lên rất nhiều.
Hội sinh viên không thể thiếu Tần Châu.
“Nghĩ gì vậy?” Tần Châu nói: “Khối băng vẫn kém hơn Lâm Dị một chút, nếu Lâm Dị bị quái vật 4-4 lựa chọn, cậu ta sẽ không có khả năng mang Lâm Dị ra ngoài.”
Tần Châu đã rút ra được kết luận này sau khi hỏi Nhậm Lê một vài vấn đề, hắn nhớ lại biểu hiện của Lâm Dị trong Thế giới Quy tắc, nếu Lâm Dị bị quái vật 4-4 lựa chọn, hắn có thể mang Lâm Dị ra ngoài.
Âu Oánh im lặng một hồi: “Lỡ anh lại bị chọn tiếp thì sao?”
Tần Châu nói: “Có khối băng kia giúp đỡ, Lâm Dị sẽ không quá khổ sở đâu.”