Lúc Tần Châu bước vào trong, Lâm Dị đã ngoan ngoãn nằm trên giường.
Tần Châu: “…”
Trong phòng không có ánh đèn, mặc dù thị lực nhìn ban đêm của hắn không bì được với Lâm Dị, hắn chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng hình mơ hồ của cậu, nhưng Tần Châu cảm thấy nhóc thiên tài Lâm Dị này, ừm, vô tư vô lo.
Hoặc thanh tâm quả dục.
Hoặc có thể là tâm tư đơn thuần.
Trong mắt Lâm Dị, cậu chỉ ngủ với Tần Châu vì nhiệm vụ mà thôi, bọn họ đều là con trai với nhau, ngủ một giấc cũng chẳng có hại gì.
Không ổn rồi.
Tần Châu nén lại những suy nghĩ của mình xuống đáy lòng, lần mò trong bóng tối nằm xuống bên cạnh Lâm Dị. Lâm Dị suy xét rất chu đáo, vì phòng chỉ có một cái gối nên cậu đã nhường nó cho Tần Châu, còn bản thân thì lấy một cái chăn gấp lại thành hình vuông rồi lót bên dưới đầu.
Nhóc thiên tài – trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Tần Châu về bốn chữ “chung chăn chung gối”.
“Đàn anh…”
Bên tai hắn vang lên tiếng gọi thủ thỉ của Lâm Dị, giường rất hẹp, tuy không nằm chung gối nhưng Tần Châu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào bên tai, có chút nhột nhột, ngưa ngứa.
“Anh không cầm cái này à?” Lâm Dị hỏi.
Tần Châu biết Lâm Dị đang nói đến tờ thông cáo báo chí trong tay, hắn giơ tay lần mò mà không suy nghĩ nhiều.
Sờ đến tay Lâm Dị.
Kỳ thật thì Tần Châu đã nhận ra đôi tay của Lâm Dị rất đẹp từ sớm rồi, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, tựa như mưa xuân qua đi như cũ đĩnh bạt tú trúc (*). Nhưng hắn không biết tay Lâm Dị lại lạnh như vậy, lạnh đến mức hắn cảm thấy mình đang chạm vào một mảnh ngà voi ngọc.
(*): trải qua cơn mưa mùa xuân những hàng trúc vẫn thẳng tắp, xinh xắn tựa thuở nào
Lâm Dị muốn rút tay ra, nhưng cổ tay lại bị Tần Châu giữ lại.
“Gối cho em đấy.” Tần Châu nói: “Để chăn mà đắp lên người.”
“Ồ.” Lâm Dị dùng tay còn lại gỡ chăn đang lót dưới đầu ra, Tần Châu đưa gối tới cho cậu, Lâm Dị cẩn thận di chuyển một bên tay đang bị Tần Châu giữ lại: “Đàn anh, anh…”
Lâm Dị khéo léo nhắc nhở: “Anh sờ nhầm rồi.”
Năm ngón tay cậu giơ tờ thông cáo báo chí lên, tạo ra âm thanh để ám chỉ cho Tần Châu vị trí chính xác.
Không ngờ Tần Châu lại nói: “Tôi biết.”
Lâm Dị trầm mặc một lát, nghĩ đến xu hướng tính dục và tâm tư của hắn, nghiêm mặt nói: “Đàn anh, anh chiếm tiện nghi như vậy phải trả tiền đó.”
Lâm Dị nghe thấy bên tai nghẹ nhàng vang lên tiếng cười khẽ: “Bao nhiêu?”
Điều này làm cho Lâm Dị suy nghĩ nghiêm túc: “Một giây cũng phải xấp xỉ 1.000 đó.”
“Đàn anh, anh đã chạm vào em hơn một phút rồi, em làm tròn cho anh còn một phút, vậy thì anh nợ em 60.000 tệ.”
Tần Châu nói: “Vậy cho số chẵn đi.”
Lâm Dị: “Gì ạ?”
Tần Châu: “Sờ đến khi nào đủ 100.000 tệ.”
Lâm Dị: “…”
Tuy Tần Châu nói vậy nhưng hắn vẫn buông tay cậu ra, lần này đã chạm đúng vào tờ thông cáo báo chí.
Lâm Dị khẽ cử động ngón tay, chỗ bị Tần Châu chạm vào vẫn còn một chút hơi ấm sót lại, chờ đến khi hơi ấm không còn nữa, Lâm Dị mở miệng gọi Tần Châu: “Đàn anh, sau khi rời khỏi Thế giới Quy tắc 4-4…”
Tần Châu chăm chú lắng nghe.
Lâm Dị: “Nhớ trả tiền nha.”
Tần Châu: “…”
Sắc trời bên ngoài tối tăm và ảm đạm, không có mấy ánh sao toả sáng.
Lâm Dị nghe thấy hô hấp của Tần Châu đều đều, bèn nhắm mắt, nhớ lại âm thanh quen thuộc trong đầu. Không có MP4 cho nên Lâm Dị cực kì khó ngủ, hơn nữa biết được nhiệm vụ sau khi chìm vào giấc ngủ của mình cộng thêm việc Tần Châu ở bên cạnh khiến Lâm Dị càng thêm sốt ruột.
Ít nhất cậu phải lãng phí tận nửa đêm để ép mình vào giấc, không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Dị cũng nhìn thấy ánh sáng loé lên từ khe hở dưới cửa phòng, cậu xoay người tới mở cửa.
Thứ ánh sáng trắng ngay tức khắc bao trùm lấy cậu.
Cậu còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì cánh tay đột nhiên bị kéo lại, sau đó cả người bị ấn ngồi xổm xuống.
“Đàn anh?”
“Ừm.”
Sau khi Lâm Dị quen dần với ánh sáng thì liền mở mắt, phát hiện hai người đang nấp ở sau một cái thùng rác.
Tần Châu đè mạnh lưng cậu xuống, để thùng rác có thể che khuất cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Dị bị Tần Châu áp chế kiểu này, cảnh tượng giống bây giờ cũng từng xảy ra ở Thế giới Quy tắc 16-8 rồi, lúc đó là để tránh tầm mắt của bệnh nhân.
Cho nên Lâm Dị lập tức ý thức được có gì đó không đúng, Tần Châu hất cằm ra hiệu Lâm Dị nhìn về phía một con hẻm nhỏ đối diện với bọn họ.
Khoảng thời gian hồi tưởng là vào ban đêm.
Mặc dù thị lực ban đêm của Lâm Dị rất tốt, nhưng con hẻm này rất dài, hơn nữa bọn họ cũng không phải ở ngay chính diện, cho nên Lâm Dị không nhìn rõ trong hẻm đang xảy ra chuyện gì.
Tần Châu thấp giọng nói: “Chu Kỳ bị truy đuổi vào con hẻm này.”
Trong lòng Lâm Dị thắt lại: “Thuấn Tức đuổi theo cậu ta sao?”
Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy “Thuấn Tức” bao giờ, Tần Châu nói: “Có lẽ vậy.”
Tần Châu đi vào giấc ngủ nhanh hơn Lâm Dị nên hắn đến đây sớm hơn. Hắn xuất hiện ở nơi này rồi mà vẫn chưa thấy Lâm Dị đâu, Tần Châu đoán Lâm Dị vẫn chưa ngủ được, nếu không Lâm Dị sẽ chẳng thể nào lại chạy lung tung mà không đợi hắn được.
Cho dù có là trường hợp khẩn cấp, dựa trên sự hiểu biết của Tần Châu đối với Lâm Dị, cậu cũng sẽ để lại cho hắn một tín hiệu nào đó.
Cho nên Tần Châu không dám đi bừa bãi, hắn chỉ đứng yên tại chỗ chờ Lâm Dị tới.
Lúc này, hắn nhìn thấy Chu Kỳ.
Sắc mặt Chu Kỳ hoảng loạn chạy ra từ một ngã rẽ, trên tay cậu ta đang cầm bản thông cáo báo chí. Việc quay ngược thời gian cho phép bọn họ trở thành những người du hành thời gian, đi từ “hiện tại” đến “quá khứ”, lấy diện mạo ở hiện tại để lại dấu vết trong “quá khứ”.
Lúc này, Chu Kỳ đã là một phần của “quá khứ”.
Tần Châu quan sát không chỉ thấy bộ dáng Chu Kỳ trông lôi thôi, mà cả người cậu ta còn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa mới gặp quỷ vậy.
Trong ấn tưởng của con người, ma quỷ thường đóng vai trò giết người. Thế giới Quy tắc 4-4 không có ma quỷ nhưng lại có tên sát nhân cuồng loạn “Thuấn Tức”.
Con quỷ mà Chu Kỳ gặp phải, rất có thể là “Thuấn Tức”.
Chỉ trong vòng một giây, Tần Châu chạy vụt qua thùng rác rồi nấp ra phía sau, đây là thứ duy nhất trên đường có thể giúp hắn ẩn núp.
Sau đó, hắn chuyển sự chú ý sang Chu Kỳ.
Chu Kỳ bắt đầu cuống quýt chạy, vào lúc Tần Châu đang trốn sau thùng rác, trong nháy mắt đột nhiên có thêm một người nữa xuất hiện phía sau Chu Kỳ.
Người này mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen với chiếc mũ trùm đầu, khuôn mặt hoàn toàn bị chiếc mũ che khuất, không thể nhìn thấy một chút diện mạo gì.
Chu Kỳ phía trước càng hoảng sợ bao nhiêu, người này lại càng thong dong bấy nhiêu.
Tần Châu nhìn thấy hắn ta lấy ra một con dao, độ rộng của lưỡi dao trùng khớp với những nhát dao trên thi thể của Chu Kỳ.
Người cầm dao đột nhiên tăng tốc, tiếng bước chân chạy vội tựa như hoá thành một lời nguyền chết chóc, buộc Chu Kỳ vốn đang thở hổn hển bị dồn ép phải chạy vào trong con hẻm nhỏ.
Nếu trực tiếp đi trên đại lộ, Chu Kỳ biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi kịp, cậu ta chỉ có thể hy vọng trong con hẻm này sẽ có thêm nhiều nghách nhỏ xen kẽ, để Chu Kỳ có cơ hội cắt đuôi người đằng sau.
Hình ảnh Chu Kỳ biến mất trong con hẻm tối tăm, Tần Châu chống tay xuống đất, cúi mình xuống thấp hơn để tránh bị người đang truy đuổi phát hiện.
Tần Châu không thể nhìn rõ được tình hình ở đó, hắn chỉ có thể lắng nghe tiếng động từ nơi ẩn nấp.
Tiếng bước chân truy đuổi dừng lại trước thùng rác, Tần Châu nhìn bóng người cách đó không xa, không khỏi điều chỉnh hô hấp chậm lại.
Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng bây giờ không còn chạy nữa mà là thong dong bước về phía trước, đi theo Chu Kỳ vào con hẻm tối tăm đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón.
Tần Châu muốn quan sát tình hình lại lần nữa, nhưng vừa chớp mắt thì thấy Lâm Dị đã dịch chuyển tới đây. Tiếng bước chân rượt đuổi còn chưa đi xa, nếu người kia quay đầu lại thì có thể lập tức nhìn thấy Lâm Dị, Tần Châu nắm lấy cánh tay Lâm Dị, kéo cậu xuống nấp sau thùng rác.
Đúng như dự đoán, người trong con hẻm quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Gió đêm phảng phất, ngoài hẻm yên tĩnh.
Chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Kỳ? Với tư cách là những người ở “thời gian hiện tại”, Lâm Dị và Tần Châu biết rất rõ điều này. Cậu ta sẽ bị đuổi kịp rồi bị đâm mười bảy nhát dao.
Quả nhiên, tiếng hét thảm thiết của Chu Kỳ truyền ra từ trong con hẻm, rất ngắn, chỉ vang lên một âm tiết rồi đột ngột im bặt.
Lâm Dị đến muộn nên hỏi Tần Châu: “Đàn anh, Sầm Tiềm thì sao?”
Tần Châu nói: “Không thấy.”
Lâm Dị rũ mắt suy nghĩ, cậu và Tần Châu đều cho rằng Sầm Tiềm là bản thể của quái vật 4-4, cho nên thời gian hồi tưởng ở đây chính là chấp niệm của Sầm Tiềm, nếu Sầm Tiềm không xuất hiện thì suy đoán Sầm Tiềm là nhân vật chính của Thế giới Quy tắc 4-4 sẽ bị lung lay.
Tần Châu nói: “Đợi thêm đi.”
Kẻ truy đuổi vẫn chưa đi ra khỏi con hẻm cho nên hai người không thể đi sâu vào trong đó để kiểm tra tình hình cụ thể được.
Đợi một hồi, cuối cùng Lâm Dị cũng nhìn thấy một bóng người đi ra từ trong hẻm, người này cúi đầu, chiếc mũ rộng vành của áo choàng che khuất toàn bộ khuôn mặt khiến Lâm Dị không thể nhìn được.
Bóng người vội vã rời khỏi.
Lâm Dị vẫn chăm chú nhìn người kia đến tận cuối góc đường, cho tới khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Dị vẫn không thể xác định được người mặc áo choàng đó có phải “Thuấn Tức” hay không.
Gã chủ biên từng chiếu cho bọn họ xem tấm ảnh của tên tù nhân “Thuấn Tức”, “Thuấn Tức” cao 182cm, nhưng “Thuấn Tức” ở đây lại không cao được như vậy, thậm chí còn thấp hơn rất nhiều.
Điều này khiến Lâm Dị muốn chạy theo xem thử, dù sao cũng có Tần Châu cũng ở bên cạnh, nếu chẳng may bị người mặc áo choàng phát hiện, cậu và Tần Châu hai chọi một cũng gọi là chiếm thế thượng phong.
Tần Châu nhìn ra suy nghĩ của Lâm Dị, vừa mới gật đầu thì trong con hẻm truyền ra tiếng mèo kêu.
Hai người khựng lại, sau đó đồng loạt cúi thấp người xuống, núp sau thùng rác.
Một con mèo hoang nhảy ra từ con hẻm, sau đó có vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe lăn. Trong bóng tối, Lâm Dị có thể nhìn thấy Sầm Tiềm đang ngồi trên xe lăn.
Sầm Tiềm lúc này đã trưởng thành hơn một chút, Lâm Dị đoán hiện tại y khoảng 12 đến 14 tuổi.
Sầm Tiềm nhìn về hướng kẻ mặc áo choàng vừa rời đi, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm ba số, nhưng không biết vì sao Sầm Tiềm lại bỏ điện thoại xuống, y nhanh chóng di chuyển bánh xe lăn để đưa mình rời khỏi đây càng sớm càng tối.
Lâm Dị và Tần Châu nhìn nhau, nếu bây giờ còn chậm trễ nữa thì sẽ không đuổi kịp Áo choàng, hoặc là đi vào con hẻm nhỏ xem tình hình tử vong của Chu Kỳ, hoặc là đi theo Sầm Tiềm để xem thử liệu có manh mối gì không.
“Chu Kỳ.” Tần Châu nói.
Sự xuất hiện của Sầm Tiềm ở đây về cơ bản có thể chứng tỏ y là nhân vật chính biến chất thành quái vật 4-4, nhưng hiện tại còn có một điều còn cấp bách hơn cả việc tìm kiếm tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4.
Bọn họ phải tìm ra quy tắc tử vong đang đe dọa đến tính mạng của tất cả người tham gia.
“Được.” Lâm Dị gật đầu.
Nhưng ngay khi hai người bước ra từ sau thùng rác, thứ ánh sáng trắng đưa họ đến đây lại xuất hiện không đúng lúc chút nào…
Lâm Dị bỗng nhiên mở mắt, Tần Châu nằm bên cạnh cũng vừa tỉnh dậy.
Dù cửa sổ phòng ngủ đã được dán kín bằng giấy báo nhưng ánh nắng ban mai vẫn có thể xuyên qua.
Vì hai người vào giấc muộn nên đã trễ mất một ít thời gian.
Vào lúc “thời gian hiện tại” hửng đông, bọ họ sẽ bị cưỡng chế rời khỏi “thời gian quá khứ”.
“Ra ngoài nói chuyện đi.” Tần Châu xuống giường trước rồi mở cửa phòng, Lâm Dị cũng theo sát phía sau.
Nhậm Lê đã đứng sẵn bên ngoài, lúc Tần Châu mở cửa thì ánh mắt nhìn về phía hai người. Tuy Nhậm Lê rất tò mò về trải nghiệm tối qua của bọn họ, nhưng ở đây vẫn còn Sầm Tiền nên anh cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.
Rửa mặt đơn giản xong, ba người rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà của Sầm Tiềm, lúc này Tần Châu mới kể lại cho Nhậm Lê nghe khoảng thời gian hồi tưởng mà hai người đã trải qua đêm qua.
Giống với Tần Châu và Lâm Dị, Nhậm Lê cũng có nghi hoặc: “Tại sao y lại xuất hiện ở đó?”
Là nhân vật chính của Thế giới Quy tắc 4-4, việc quay ngược thời gian hẳn có liên quan đến Sầm Tiềm. Sở dĩ Nhậm Lê hỏi như vậy là bởi, bản thân Sầm Tiềm xuất hiện không có vấn đề, vấn đề là tại sao Sầm Tiềm xuất hiện trong con hẻm vào đúng thời điểm xảy ra án mạng chứ.
– —
Từ giờ đến cuối tuần không có chương mới do tui phải chạy dl cho viện D =))