Ba người đi đến tầng chín của tòa soạn báo.
Cửa phòng họp không khóa, Lâm Dị từ đằng xa đã nhìn thấy gã chủ biên ngồi trên ghế với vẻ mặt khó chịu.
Nghe thấy tiếng bước chân chậm trễ của ba người, gã chủ biên như muốn tháo chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay ra để dí vào mắt họ: “Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi hả? Tôi hỏi các cậu, mấy giờ rồi?”
Tần Châu kéo Lâm Dị ra phía sau mình, rồi nhìn xuống đồng hồ của gã chủ biên:: “10 giờ.”
Gã chủ biên: “Mấy giờ các cậu vào làm?”
Tần Châu: “9 giờ.”
Gã chủ biên: “Nói nhẹ tựa lông hồng như thế à? Cậu tự hào vì đến muộn lắm đúng không?”
“Không, không tự hào.” Tần Châu vỗ vỗ lưng Lâm Dị, ra hiệu cho Lâm Dị ngồi vào chỗ của mình, nói: “Đến muộn bị trừ lương mà.”
Gã chủ biên nghẹn lời.
Tần Châu kéo chiếc ghế trống trong tay ra rồi nguồi xuống, theo sát sau đó là Nhậm Lê.
Càng nhìn ba tên ranh này, gã chủ biên càng mong sao có thể làm thịt cả ba người luôn.
“Bảo mấy cậu tìm người, tìm đến đâu rồi?” Gã chủ biên chất vấn họ.
Tần Châu nói: “Tôi có một ít manh mối.”
Gã chủ biên: “Một ngày rồi mà chỉ mới có ít manh mối á?”
Nhậm Lê ngồi gần gã chủ biên nhất, anh khó chịu vì gã cứ lải nhải ồn ào đến phát phiền, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã: “Chứ muốn sao?”
Gã chủ biên lại nghẹn lời, sau đó tức muốn hộc máu: “Ừ rồi, tôi không quản được mấy cậu, nhưng quản được tiền lương đấy.”
Nói xong, gã chủ biên giận dữ bước ra ngoài.
Sau đó cả ba lại hướng mắt sang những người tham gia khác, đêm qua lại có thêm một người chết, chính là chủ nhân của chiếc kẹp tóc.
Vẫn là Phong Uyển thuật lại tình hình cho bọn họ nghe, nhưng không có thêm nhiều manh mối hữu ích cho lắm, bọn họ đều nghe lời Tần Châu nói ngày hôm qua, không rời khỏi toà soạn báo nửa bước.
Đến buổi tối, bọn họ cảm thấy đói bụng, vừa không có tiền trong người mà cũng không thể tự tiện ra khỏi toà soạn báo nên chủ nhân của chiếc kẹp tóc đề nghị lục soát bên trong công ty xem có đồ ăn gì không.
Trước đó Tần Châu có nói bọn họ không được phép chạm vào bất cứ thứ gì ở đây, nhưng đồ ăn hẳn là ngoại lệ chứ nhỉ?
Bọn họ đói đến mức ánh mắt trở nên mù mờ, nếu thực sự không được ăn gì, bọn họ cảm giác giây tiếp theo như muốn xỉu luôn rồi, cho nên cả nhóm lưỡng lự đi theo chủ nhân của chiếc kẹp tóc để kiếm xem trong công ty có đồ ăn không.
Đúng thực là cả lũ đã tìm được một ít đồ ăn, mấy ngăn kéo ở chỗ làm việc có để một ít đồ ăn nhẹ. Bốn người chia nhau, ăn no nê xong, bọn họ lại đến phòng họp như tối hôm trước, nằm xuống bàn đánh một giấc.
Đến khi tỉnh dậy, đã có người chết.
Cả bọn lập tức hoảng sợ, cái chết của Chu Kỳ và Tưởng Vọng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng chỉ dừng lại ở sợ hãi mà thôi, còn đêm nay thì lại khác.
Bọn họ cũng hành động tương tự với người đã chết kia, nếu vậy thì họ sẽ là người tiếp theo phải bỏ mạng sao?
Kể cả là Phong Uyển hôm nay tường thuật lại tình hình cho Tần Châu nghe, trạng thái tinh thần của cô trông cũng không được tốt lắm.
Nếu mọi người đều chạm vào cùng một vật kích hoạt thời gian hồi tưởng, vậy thì cả lũ sẽ cùng tiến vào “thời gian hồi tưởng”, thế nhưng đêm qua chỉ có một người tử vong, những người còn lại thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả.
Nói cách khác, bánh quy mà họ tìm được không phải vật kích hoạt, mà là người đã tử vong kia nhất định phải chạm vào đồ vật gì đó mà những người còn lại thì không.
Bọn họ đã trễ mất một giờ để phân tích manh mối ở dưới bồn hoa, không biết trong một giờ này thi thể đã bị xử lý hay chưa. Nhậm Lê nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi đến thùng rác để tìm thi thể người chết.
Tần Châu nói: “Đợi đã.”
Nếu muốn thu hút sự chú ý của quái vật 4-4, hắn cần phải đảm bảo tất cả những người tham gia còn sống đều có mặt.
Nhậm Lê dừng chân, đứng ở cửa ra vào.
Lúc này Tần Châu mới lên tiếng, Lâm Dị ở bên cạnh căng thẳng quan sát biểu cảm của mọi người.
Tần Châu nói: “Tìm được quy tắc tử vong rồi, tỉ lệ chính xác khoảng 80 đến 90%.”
Sắc mặt những người tham gia lập tức khôi phục, nhìn Tần Châu với vẻ chờ mong tột độ, có người hưng phấn đến nỗi không kìm được mà nuốt nước miếng.
“Nói ngắn gọn về tình hình hiện tại trước đã.” Tần Châu nói: “Sở dĩ mấy người không được phép chạm vào đồ vật ở đây là vì đồ vật ở đây sẽ kích hoạt thời gian hồi tưởng, cái này chắc cũng dễ hiểu thôi nhỉ. Không hiểu thì cũng không sao, chỉ cần nhớ rằng khi nhìn thấy ánh sáng trắng nghĩa là bản thân sẽ đi từ “hiện tại” trở về “quá khứ”. Nếu muốn sống sót thì phải nhớ kĩ: không được chạy lung tung, cũng đừng ngó đông ngó tây, che mặt lại, và đừng để ai nhìn thấy dáng vẻ của mình.”
“Thời gian hồi tưởng?” Có người lặp lại, sau đó một cảm giác sợ hãi cực lớn bao trùm cả nhóm.
Quả nhiên, nơi này là Thế giới Quy tắc đầy hoang đường và đáng sợ, thậm chí còn tồn tại khái niệm quay ngược thời gian.
Tần Châu nói xong thì mím môi, cho những người này thời gian để phản ứng.
Lâm Dị cũng quan sát biểu cảm phản ứng của mọi người đang trầm mặc trong phòng họp.
Nhưng Lâm Dị còn chưa kịp đánh giá để rút ra kết luận thì gã chủ biên đã quay lại, còn đem theo tài liệu của công ty.
Gã chủ biên hung tợn nói: “Tôi không quản được mấy cậu thì với số tiền lương này xem tháng sau các cậu có dám đi trễ về sớm nữa không, đi làm mà lười biếng!”
Tự dưng lại kích hoạt được phúc lợi tiền lương.
Tần Châu: “…”
Lâm Dị: “…”
Nhậm Lê: “…”
Những người khác đã biết được quy tắc tử vong là gì, hơn nữa còn nghe tin được phát lương thì lại vô cùng vui vẻ. Số đồ ăn ít ỏi mà bọn họ ăn đêm qua không đủ no bụng được, nếu có tiền lương thì có thể ăn cơm mà không cần lo lắng nhiều về việc kích hoạt thời gian hồi tưởng, dù sao Tần Châu cũng vừa mới nói cho bọn họ về quy tắc tử vong xong.
Hơn nữa biện pháp tránh né cũng không khó, nếu chẳng may kích hoạt thời gian hồi tưởng, bọn họ sẽ lập tức tìm một chỗ không người để trốn đi, chỉ cần không bị nhìn thấy mặt, bọn họ sẽ không chết.
Phòng tài vụ phát phiếu lương cho mọi người.
Lâm Dị tò mò cầm lấy phiếu lương của mình, mặc dù có rất nhiều khoản khấu trừ, nhưng số tiền mà cậu nhận được khá ổn áp, nhiều hơn số tiền Lâm Dị kiếm được hồi đi làm thêm lúc trước.
Lúc đầu gã chủ biên muốn dùng tiền lương để làm nhục bọn họ, nhưng không ngờ tới việc hầu hết lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Gã chủ biên: “…”
Gã chủ biên tức giận nói: “Nếu không giải quyết xong bài báo này, thì tháng sau mấy người đừng hòng lấy được một đồng nào!” Gã như một con cá nóc nổi đoá: “Còn đơ ra đấy làm gì. Chạy đi kiếm tin đi, còn cần tôi nói nữa à?”
Cả lũ bị gã chủ biên đuổi ra khỏi toà soạn báo, những người tham gia còn lại được Tần Châu đồng ý dùng tiền lương của mình để đến một quán ăn gần đó dùng bữa.
Nhậm Lê đi tìm thi thể, Tần Châu và Lâm Dị quyết định đến nhà Sầm Tiềm điều tra, dù sao địa chỉ IP cũng tập trung ở vị trí gần với nhà Sầm Tiềm.
Hôm nay trời nắng đẹp, cả hai đi dạo quanh khu vực đó nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm thấy manh mối nào hết. Tần Châu thấy trán Lâm Dị lấm tấm mồ hôi, bèn dừng lại nói: “Nghỉ ngơi một lát nhé?”
Lâm Dị gật đầu đồng ý, kỳ thật cậu cũng chẳng mấy hy vọng sẽ tìm được người ẩn danh kia, thậm chí cậu còn nghi ngờ người đó chính là Sầm Tiềm.
“Khát nước à?” Tần Châu hỏi cậu.
“Cũng bình thường.” Lâm Dị nghĩ thầm, mặc dù gã chủ biên liên tục nhắc đến cái tên “Thuấn Tức”, nhưng đến tận thời điểm này rồi, họ vẫn chưa thấy “Thuấn Tức” lần nào.
Cậu vẫn chưa thể buông bỏ được khả năng “Thuấn Tức” là quái vật 4-4. Một khi điều này xảy ra thật, tuyến chính mà họ suy luận được trước đó sẽ tanh bành luôn.
Nếu muốn tuyến chính hiện tại không bị lung lay thì nhất định họ phải tìm thấy “Thuấn Tức”, nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
Trong suy đoán tuyến chính của họ, “Thuấn Tức” là mèo và Sầm Tiềm là chuột, nếu tuyến chính đúng thì “Thuấn Tức” đã vượt ngục, hắn không thể nào lại không đến tìm Sầm Tiềm được.
Chỉ cần bọn họ ở cạnh Sầm Tiềm, một khi “Thuấn Tức” xuất hiện ở “hiện tại”, điều đó chứng tỏ hướng đi của họ là chính xác.
“Đàn anh.”
Lâm Dị đang muốn thảo luận kế hoạch “ngồi canh chừng”(*) với Tần Châu, cậu vừa ngẩng đầu thì phát hiện mình đã đi theo Tần Châu vào một tiệm bánh ngọt.
(*): Trốn ở một góc, chờ đợi nghi phạm xuất hiện
Tần Châu gọi trà sữa tại quầy thu ngân.
Tần Châu nghe được tiếng gọi, quay đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
Lâm Dị lắc đầu: “Không ạ, tí nữa nói cũng được.”
Tần Châu: “Ừm.”
Hắn chỉ vào một vị trí trong cửa tiệm: “Đến đó ngồi đi.”
Lâm Dị: “À, vâng.”
Lâm Dị ngồi xuống, là một vị trí gần với cửa sổ sát đất của cửa tiệm.
Cậu nhìn bóng lưng Tần Châu một hồi, đột nhiên cảm thấy mình có gì đó sai sai.
Quái vật có năng lực phân biệt thực lực của người tham gia nên khả năng ba người bọn họ là quái vật 4-4 rất cao, Lâm Dị có thể cam đoan cậu không phải quái vật 4-4, cũng không hề có cảm giác bị quái vật lục lọi kí ức.
Nhưng tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 cũng được mấy ngày rồi, Lâm Dị sờ ngực, trong lòng cậu dường như không hề nghi ngờ Tần Châu là quái vật 4-4.
Thậm chí cậu còn định thảo luận kế hoạch với Tần Châu.
Lâm Dị: “…”
Hình như cậu có gì đó sai sai.
Lúc cúi đầu để suy nghĩ xem mình đang bị cái gì, cậu đã bỏ lỡ bóng người mặc áo choàng đi ngang qua cửa sổ sát đất, lúc bóng người đó lướt qua cậu chợt dừng lại một chút.
Bóng người hơi quay đầu lại nhìn Lâm Dị, sau đó lại quay đi, nhìn sang Tần Châu đang đứng ở quầy thu ngân đợi nhân viên pha chế.
Lúc Tần Châu xoay người mang đồ uống trở về chỗ ngồi thì bóng người đó lại quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
“Nhóc thiên tài.”
Tần Châu gọi cậu mấy lần, Lâm Dị mới lấy lại tinh thần: “A, đàn anh? Anh gọi em à?”
“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Châu kéo ghế, ngồi xuống đối diện cậu, đặt ly trà sữa và bánh xoài trong khay ra trước mặt Lâm Dị.
Tuy rằng cho đến hiện tại, biểu hiện của Tần Châu không giống với quái vật 4-4, thậm chí còn chủ động yêu cầu thu hút sự chú ý của quái vật 4-4 nữa, nhưng dù sao thì đó cũng là Tần Châu, cũng không phải Lâm Dị chưa từng đấu với Tần Châu bị quái vật bám vào bao giờ, cho nên điểm này chưa thể chứng minh được Tần Châu không phải quái vật 4-4.
Lâm Dị tạm thời kiềm chế lại kế hoạch “ngồi canh chừng” kia, nhìn chằm chằm vào đĩa bánh xoài trước mặt nói: “Em đang nghĩ, trùng hợp thật.”
Giọng điệu Tần Châu có chút tò mò: “Trùng hợp cái gì?”
Lâm Dị: “Em dị ứng với xoài, trùng hợp là đàn anh lại mua bánh xoài á.”
Nụ cười Tần Châu cứng đờ: “…”
Hắn vội vàng thu lại sự ngượng ngùng đó, nói: “Để tôi mua cho em cái khác.”
Lâm Dị vội vàng nói: “A, không cần đâu, đàn anh.”
Tần Châu: “Chỉ dị ứng với xoài thôi à? Còn gì nữa không? Sô–cô–la thì sao?”
Lâm Dị: “Không dị ứng.”
Tần Châu lại đi mua bánh sô-cô-la cho cậu, rất nhanh Tần Châu đã mang bánh sô cô la tới. Thực sự Lâm Dị rất thích đồ ngọt, tuy nói rằng vô công bất thụ lộc (*), nhưng trước đó cậu bị Tần Châu sờ tay rồi, coi như trả nợ đi.
(*): không làm mà đòi có ăn
Lâm Dị bắt đầu yên tâm ăn uống.
Ăn xong, Lâm Dị lễ phép nói: “Cảm ơn đàn anh đã chiêu đãi ạ.”
Tần Châu đưa khăn giấy cho cậu: “Trên mũi.”
Lâm Dị: “A.”
Cậu vừa lau ít bánh kem bị dính trên mũi, vừa hỏi Tần Châu: “Đàn anh, anh không ăn sao?”
Trên bàn còn dư lại một chiếc bánh xoài, bánh mới làm, không trả lại được.
Tần Châu không ăn đồ ngọt, tuy chiếc bánh không lớn, nhưng hắn chỉ có thể nếm thử một hai miếng thì đã ngán rồi.
Tần Châu biết việc vào căng tin trường Đại học Kỹ thuật phi Tự nhiên không hề dễ dàng chút nào, cho nên trong điểm thành tích hàng ngày có hình phạt về lãng phí đồ ăn, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên thì hắn lại càng không thể lãng phí đồ ăn được.
“Bây giờ tôi không đói.” Hắn thấy Lâm Dị thích đồ ngọt, không muốn nói rằng bản thân không ăn được đồ ngọt, vì thế nói dối, sau đó mở lời rằng: “Gói về cho khối băng Nhậm Lê kia ăn.”
Lâm Dị gật đầu: “Vâng.”
Không biết Nhậm Lê có kịp tìm thấy thi thể trước khi bị xử lí hay không, nhưng chắc chắn anh sẽ đến nhà Sầm Tiềm để tìm bọn họ.
Nghỉ ngơi xong, hai người đến nhà Sầm Tiềm.
Trước khi Nhậm Lê quay lại, Lâm Dị đã đặt gói bánh ngọt lên bàn, cậu vừa quay người lại thì phát hiện Sầm Tiềm đang nhìn mình, cụ thể là nhìn chiếc bánh trên bàn.
Trong lòng Lâm Dị bỗng cảm thấy có chút áy náy.
Sầm Tiềm chỉ là một NPC trong Thế giới Quy tắc 4-4, nhưng Sầm Tiềm vẫn luôn chăm sóc họ, còn bao ăn bao ở cho bọn họ, vậy mà Lâm Dị lại quên mang bánh cho Sầm Tiềm.
Ngay khi cảm giác tội lỗi trong lòng cậu trào dâng mãnh liệt đến nỗi không biết tay để đâu cho đúng, Sầm Tiềm lại nở nụ cười trước mặt bọn họ: “Lâm Dị, là bánh kem à?”
Lâm Dị càng thêm áy náy, Tần Châu thay cậu trả lời: “Phải.”
Sầm Tiềm không để ý lời nói của Tần Châu, y di chuyển bánh xe lăn về phía chiếc bánh kem, sau đó như nhớ ra điều gì, y ấn vào bánh xe, ngẩng đầu hỏi Lâm Dị: “Lâm Dị, cái này cho tôi sao?”
Lâm Dị có thể thấy được niềm vui sướng mong đợi không thể che giấu trong lời nói của Sầm Tiềm, nhưng chiếc bánh xoài này không phải dành cho y, còn không mua bằng tiền của cậu nữa.
Lâm Dị chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Tần Châu, hắn khẽ gật đầu.
Lâm Dị cảm kích nhìn Tần Châu, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Sầm Tiềm, Sầm Tiềm không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh xoài mà cậu vừa đặt trên bàn.
Lâm Dị nói: “Ừm…”
Sầm Tiềm không giấu được vẻ vui mừng, y đẩy xe lăn tới chiếc bàn trước mặt, nhìn chiếc bánh xoài như nhìn một báu vật vô giá.
“Cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi sao?” Sầm Tiềm rất vui vẻ, đưa tay đặt lên hộp bánh, “Cho nên mới cố ý mang bánh đến cho tôi? Cảm ơn Lâm Dị.”
Sầm Tiềm càng nói càng kích động, kích động đến mức không nhận ra Lâm Dị không trả lời câu hỏi của mình.
Nhìn bộ dạng của Sầm Tiềm, Lâm Dị cũng đoán được điều gì đó.
Sầm Tiềm bị “Thuấn Tức” nhắm vào, mỗi ngày trôi qua là một ngày không yên ổn, làm sao có thể giống một người bình thường, đến ngày sinh nhật ngồi quây quần ăn bánh kem được chứ.
Sầm Tiềm tự lẩm bẩm rất nhiều, sau đó quay đầu nhìn Lâm Dị và Tần Châu, vừa nghiêm túc vừa sốt ruột hỏi: “Bây giờ ăn luôn được không?”
Lâm Dị đang muốn gật đầu, Tần Châu ở bên cạnh lại nói: “Từ đã.”
Lâm Dị quay đầu nhìn Tần Châu, thắc mắc tại sao Tần Châu lại nói “từ đã” như vậy.
“Em bảo y đợi chút đã.” Tần Châu chắc chắn đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Dị, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai Lâm Dị bằng âm lượng chỉ có hai người nghe được: “Tôi đi mua cho y cây nến.”
Chiếc bánh xoài này chỉ là một chiếc bánh rất nhỏ, cũng không phải là bánh sinh nhật nên nhân viên cửa hàng không cung cấp nến sinh nhật cho nó.
Lâm Dị cảm giác vành tai có chút ngứa ngáy, là phản ứng dây chuyền do Tần Châu thì thầm với cậu gây ra. Mà không chỉ có vành tai ngứa ngáy, không biết vì sao Lâm Dị cảm thấy cổ họng mình cũng vậy, thậm chí trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
“Đàn anh, em… để em.” Lâm Dị nói: “Em cũng có tiền lương.”
Tần Châu không tranh cãi với Lâm Dị nữa, Sầm Tiềm để ý ân nhân cứu mạng Lâm Dị có tiền lương cũng là chuyện bình thường: “Ừm, cậu có tiền lương.”
Lâm Dị ngẩng đầu nói với Sầm Tiềm: “Sầm Tiềm, đợi tôi một lát, tôi quay lại ngay.”
Nói xong, Lâm Dị đi tới cửa, lặp lại lần nữa: “Đợi tôi một lát nhé, nhanh thôi.”
Sầm Tiềm đành phải đáp lại: “Ừm.”
Lâm Dị đi ra cửa, không khỏi nói: “Tôi sẽ cố nhanh một chút.”
Lâm Dị không nghe thấy, nhưng Sầm Tiềm cũng chẳng quan tâm nữa, y tiếp tục nhìn chiếc bánh xoài trước mặt như báu vật.
Tần Châu nhìn chằm chằm Sầm Tiềm, không có việc gì làm nên hắn đành đi cho mèo ăn.
Sau khi ra khỏi cửa, Lâm Dị chạy một mạch như gió, tiệm bánh cách nhà Sầm Tiềm không xa, chỉ cách năm sáu phút, nếu cậu chạy thì sẽ nhanh hơn.
Cũng đang vội đi mua nến sinh nhật cho Sầm Tiềm, Lâm Dị không để ý sau khi cậu lao vào tiệm bánh, bóng đen mặc áo choàng đi loanh quanh bên cạnh cậu lại một lần xuất hiện.
Bóng đen căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Dị, sau khi Lâm Dị bước vào tiệm bánh thì nhanh chóng bước tới, đứng ở bên ngoài, chỉ cần Lâm Dị mua nến sinh nhật đi ra, nhất định sẽ đụng phải “hắn”.