Nhậm Lê suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy còn “Thuấn Tức” 170cm?”
Lâm Dị không trả lời ngay lập tức, cậu suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nếu như “Thuấn Tức” 170cm là quái vật 4-4…”
Nhậm Lê sửng sốt, sau đó phản ứng lại.
Sầm Tiềm là nhân vật chính của Thế giới Quy tắc 4-4 nên những vật phẩm kích hoạt thời gian hồi tưởng đều liên quan đến Sầm Tiềm, chẳng hạn như tấm ảnh chụp, thông cáo báo chí, mèo…
Những thứ này có thể khiến lòng Sầm Tiềm dậy sóng, từ đó trở thành cơ chế kích hoạt thời gian hồi tưởng.
Nhưng Sầm Tiềm không phải là nhân vật chính duy nhất trong Thế giới Quy tắc 4-4, vẫn còn một thứ nữa được sinh ra từ cái ác – quái vật 4-4
Nhậm Lê cúi đầu suy nghĩ một số phương pháp khả thi, Tần Châu sớm đã nghĩ tới vấn đề này trước anh.
Khó.
Kể cả bọn họ dùng chung một biện pháp, tìm ra vật phẩm có thể khiến nội tâm quái vật 4-4 dậy sóng, nhưng phải tìm quái vật 4-4 ở đâu? Bọn họ vẫn chưa biết quái vật 4-4 ẩn náu trong số họ là ai, đến giờ vẫn chưa có manh mối nào cả.
Rất khó.
Nhưng họ chỉ có thể thử một lần, nếu không bọn họ sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian này mãi, sớm muộn gì quy tắc tử vong tăng theo từng ngày cũng sẽ ập tới tận cửa.
Tần Châu nhìn ánh mắt Lâm Dị, rồi nhìn vẻ mặt cậu, hỏi: “Nhóc thiên tài, là ai?”
Vẻ mặt Lâm Dị dường như đã biết người đó là ai rồi.
Nhậm Lê hỏi: “Phong Uyển à?”
Nếu “Thuấn Tức” 170cm là quái vật 4-4 thì trong số những người tham gia còn sống sót, chỉ có Phong Uyển cao xấp xỉ 170cm mà thôi.
Nhưng suy đoán quái vật 4-4 dựa vào chiều cao thì lại có hơi qua loa một chút.
“Đàn chị Phong Uyển?” Lâm Dị nói: “Cũng có khả năng.”
Nghĩ rồi, Lâm Dị vẫn nói ra: “Nhưng vẫn còn người khác, em cảm thấy đáng nghi hơn.”
Tần Châu đang đợi Lâm Dị nói ra tên người này, Nhậm Lê cũng vậy, thế nhưng Lâm Dị nói xong liền ngừng lại, dường như hoàn toàn không có ý định nói ra cái tên này.
Sự thật là vậy, Lâm Dị không dám nói ra tên người này.
Bởi vì người mà cậu nghi ngờ chính là bản thân.
Cuốn sách tự dưng rơi xuống mặt sàn vào đêm qua, rõ ràng là do con người gây ra.
Nhưng Lâm Dị vẫn luôn chú ý đến tình hình của Tần Châu, có người xuất hiện trong phòng khách rồi ném sách xuống mặt sàn, không thể nào cậu lại không nghe thấy tiếng gì cả.
Ban đầu Lâm Dị nghi ngờ Nhậm Lê, nhưng sau khi cậu nhận thấy Nhậm Lê không có ý định giấu giếm về những gì xảy ra trong thời gian hồi tưởng, sự nghi ngờ của cậu đối với Nhậm Lê cũng hoàn toàn biến mất. Nếu Nhậm Lê là quái vật 4-4 thì không cần phải nói cho bọn họ biết về tình hình trong thời gian hồi tưởng của hộp diêm, như vậy Lâm Dị sẽ không biết Sầm Tiềm từng đối đầu với Thuấn Tức, cũng sẽ chẳng tiến vào khoảng thời gian hồi tưởng này để rồi phát hiện Sầm Tiềm chính là Thuấn Tức được.
Tần Châu cũng không phải quái vật 4-4.
Lúc cậu đi nhặt sách, Tần Châu còn chưa tỉnh dậy, lúc cậu lầm tưởng mặt mình bị Thuấn Tức nhìn thấy, Tần Châu đã ở bên cậu cả một đêm.
Nếu Tần Châu là quái vật 4-4 thì nó đã có rất nhiều cơ hội để giết cậu khi ở một mình với cậu – kẻ đang cố gắng phá vỡ trật tự của Thế giới Quy tắc.
Vậy người duy nhất còn lại có thể ném cuốn sách ra khỏi kệ chỉ còn cậu mà thôi, hoặc nói cách khác chính là “nó”.
Chỉ khi “nó” xuất hiện, Lâm Dị mới không biết gì cả.
Hơn nữa, ngay từ đầu trên mặt hồ nước của Thế giới Quy tắc 4-4 là hình ảnh “Lâm Dị”, hoặc có lẽ là “nó”.
Thấy Lâm Dị im lặng, Nhậm Lê đang định hỏi, nhưng Tần Châu gọi anh lại, sau đó hỏi Lâm Dị: “Em định kiểm chứng kiểu gì?”
Lâm Dị gật đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ừm, em có nghĩ ra cách kiểm chứng, hẳn là thực hiện được.”
Tần Châu trầm mặc một lát, rồi nói: “Đến công ty trước đã.”
Nếu toàn bộ thời gian hồi tưởng là một kịch bản được tuỳ chỉnh thì sự tồn tại của công ty này chẳng có ý nghĩa gì hết, bọn họ đến chỉ để xác nhận xem đêm qua có ai vi phạm quy tắc tử vong hay không mà thôi.
Dưới sự tồn tại của hai quy tắc tử vong, đêm qua không có ai chết cả, với nhiều vết xe đổ như vậy cộng thêm lời chào hỏi đặc biệt của Tần Châu trước đó, bọn họ cũng chẳng dám làm loạn nữa.
Vì thế đêm nay sẽ xuất hiện quy tắc tử vong thứ ba.
Sau khi kết thúc cuộc họp thường ngày, Tần Châu gọi Lâm Dị sang một bên nói chuyện: “Nhóc thiên tài.”
Lâm Dị căng thẳng đi về phía Tần Châu, cậu cảm giác Tần Châu sẽ nói gì đó không hay ho cho lắm, cậu cũng đoán được Tần Châu muốn hỏi cậu đối tượng nghi ngờ là ai và làm cách nào để kiểm chứng.
Quả nhiên, Tần Châu hỏi: “Cách kiểm chứng là gì?”
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là thông qua thời gian hồi tưởng, quay về “quá khứ” điều tra.”
Nói xong, Lâm Dị bắt đầu nghĩ cách trả lời cho những câu hỏi tiếp theo có khả năng Tần Châu sẽ hỏi cậu, chẳng hạn như khoảng thời gian nào: “Đàn anh, em định…”
Tần Châu nói: “Cẩn thận một chút.”
Lâm Dị khựng lại.
Tần Châu nói: “Có ba quy tắc tử vong rồi.”
Lâm Dị không nói gì, chỉ nhìn Tần Châu.
Không biết vì sao, Tần Châu vừa nói những lời này, trong lòng cậu như có một dòng nước ấm ùa vào, giống như bên trong đặt một chiếc lò sưởi vậy, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Đàn anh, em…” Đầu óc Lâm Dị cũng bắt đầu nóng lên, nói: “Em định dùng cái này tiến vào thời gian hồi tưởng.”
Lâm Dị lấy ra một con dao nhựa cắt bánh kem trong túi quần.
Là con dao kèm theo lúc mua bánh xoài với Tần Châu, Lâm Dị rời khỏi nhà Sầm Khiêm, nhìn thấy con dao cắt bánh trong thùng rác, cậu sợ Sầm Tiềm vứt đi nên thuận tay lấy ra.
Tần Châu nhìn con dao nhựa trong tay Lâm Dị, bánh xoài có tác động rất lớn đến tâm trạng của Sầm Tiềm, con dao nhựa rất có khả năng sẽ kích hoạt thời gian hồi tưởng, thời điểm quay trở lại là ngày cậu mua bánh xoài.
Ngày hôm đó, chỉ có Thuấn Tức 182cm giả xuất hiện…
Quái vật 4-4 mà Lâm Dị muốn kiểm chứng không phải Thuấn Tức giả, bởi vì so với Thuấn Tức 182cm giả thì Thuấn Tức 170cm còn đáng ngờ hơn, nhưng Thuấn Tức 170cm lại không xuất hiện vào ngày hôm đó.
Nếu bánh xoài là chủ đề trong đoạn hồi tưởng này thì người kiểm chứng ở đây chỉ có thể là hắn và Lâm Dị, kể cả Nhậm Lê trong đoạn thời gian hồi tưởng này cũng chẳng xuất hiện mấy.
Nếu người Lâm Dị muốn kiểm chứng là hắn thì không cần thiết phải nói cho hắn biết kế hoạch của mình vào lúc này làm gì.
Cho nên chỉ còn lại bản thân Lâm Dị, người mà Lâm Dị muốn kiểm chứng là chính cậu.
Tần Châu đột nhiên muốn hút một điếu thuốc để bản thân suy nghĩ thông suốt hơn, hắn cơ bản có thể xác nhận Lâm Dị không có vấn đề, chẳng lẽ Lâm Dị lại không biết bản thân cậu có phải quái vật 4-4 không hay sao?
Tại sao phải tốn công tốn sức để đi kiểm chứng chứ.
Hắn nghĩ lại thành tích học tập của Lâm Dị, ba điểm thi thử xinh đẹp kia cũng đủ để chứng minh Lâm Dị cố tình vào đây, kỳ thực ngay từ đầu Tần Châu đã nghi ngờ rồi, Lâm Dị có rất nhiều điểm đáng ngờ, ngoại trừ việc Đại học Kỹ thuật phi Tự Nhiên tự lựa chọn học sinh, không ai trong thế giới thực lại biết tới sự tồn tại của ngôi trường quỷ quái này, nhưng Lâm Dị lại biết, thậm chí cậu còn cố tình kiểm soát điểm số của mình.
Vào ngày Lâm Dị nhập học, quái vật 16-8 ra đời.
Hơn nữa, thực lựa của các con quái vật trong trường đều tăng lên đáng kể.
Nhưng Lâm Dị lại quyết tâm tận diệt những con quái vật này…
Rất nhiều câu hỏi dồn đến cổ họng Tần Châu, cuối cùng hắn chỉ nói: “Ừm, cẩn thận một chút.”
Lâm Dị cười với Tần Châu: “Đàn anh, em biết rồi! Em sẽ cẩn thận.”
“Đàn anh, việc kiểm chứng sẽ không dễ dàng đâu.” Thấy Tần Châu không hỏi gì, lại còn dễ nói chuyện, Lâm Dị đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Có thể cho em ở lại trong đó lâu lâu xíu được không?”
Ý cậu là không muốn bị Tần Châu đánh thức.
Tần Châu nói: “Đi thuê phòng.”
Cho dù hắn không làm gián đoạn quá trình tiến vào thời gian hồi tưởng của Lâm Dị, Sầm Tiềm thì chưa chắc. Hơn nữa, nếu Sầm Tiềm là Thuấn Tức, không thể ở lại nhà Sầm Tiềm thêm nữa, đêm nay xuất hiện quy tắc tử vong thứ ba, ở lại nhà Sầm Tiềm càng thêm nguy hiểm.
Lâm Dị gật đầu: “Vâng.”
Bọn họ tìm một khách sạn nhỏ gần toà soạn báo mà không cần tới CMND để thuê phòng. Nhậm Lê không ở với bọn họ, anh – một người to gan lớn mật, đêm nay muốn đến nhà Sầm Tiềm, anh muốn xem thử tủ quần áo trong phòng ngủ của Sầm Tiềm còn cất giữ thứ gì nữa, có thể có manh mối kích hoạt thời gian hồi tưởng hoặc manh mối về quái vật 4-4..
Buổi tối, Lâm Dị cầm con dao nhựa nằm trên giường, trước khi nhắm mắt, cậu nhìn thấy Tần Châu đang dựa người bên cạnh cửa sổ hút thuốc.
Lâm Dị biết Tần Châu có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, nhưng Tần Châu lại không hỏi, đương nhiên cậu cũng không chủ động nói cho Tần Châu biết bí mật của mình, kể cả Tần Châu có hỏi cậu, chưa chắc cậu sẽ nói ra sự thật.
Trong lòng cậu thì thầm: Đàn anh, chúc ngủ ngon.
Lâm Dị nhắm mắt ngủ.
Cậu vẫn luôn khó ngủ, để chìm vào giấc ngủ sớm, cậu thầm nhẩm đọc âm thanh MP4.
Tần Châu vừa hút xong điếu thuốc, quay đầu lại nhìn thấy môi Lâm Dị hơi run lên.
Dựa theo khẩu hình miệng, Tần Châu nhẩm theo.
Gừ gừ gừ gừ.
Gừ gừ gừ gừ.
Lông mày hắn nhướn lên.
Lâm Dị chìm vào giấc ngủ, cậu nhìn thấy ánh sáng trắng xuất hiện, trong lòng mới thở phào yên tâm.
Vẫn may, con dao nhựa kích hoạt được thời gian hồi tưởng.
Lâm Dị nhanh chóng mở cửa, cậu xuất hiện ở bên ngoài nhà Sầm Tiềm, vẫn là sáng sớm.
Sau đó cậu nhìn thấy chính mình, Tần Châu và Nhậm Lê đi ra từ nhà Sầm Tiềm, chuẩn bị tới toà soạn báo. Cậu vội vàng trốn sau thân cây, chờ nhóm người đi mất, Lâm Dị tiến lại rồi gõ cửa.
“Ai vậy?” Sầm Tiềm hỏi.
“Lâm Dị.” Cậu đáp.
Sầm Tiềm mở cửa: “Sao cậu lại quay về rồi?”
Lâm Dị giả vờ lo lắng: “Phiếu lương của tôi mất rồi.”
Sầm Tiềm: “…Cái này cũng mất được à.”
Lâm Dị đáng thương gật đầu, khoa trương nói: “Ba tháng lương lận đấy. Anh có nhìn thấy không?”
Chẳng đợi Sầm Tiềm lắc đầu, Lâm Dị đã giả vờ nhớ ra, nói: “Tôi nhớ tối qua về đã để ở chỗ ở bên ngoài, xong phiếu lương mất tiêu luôn. Làm sao bây giờ? Ahhhh, phải làm sao đây trời?”
Sầm Tiềm nói: “Đừng hoảng, cậu nhớ mình để ở đâu không?”
Lâm Dị nói: “Chỉ ở trong khu này thôi, hay có người nhặt mất rồi? Tần Châu và Nhậm Lê đang vội đi làm, cũng không có thời gian kiếm giúp tôi.”
Sau đó cậu nhìn Sầm Tiềm với vẻ mặt đầy mong chờ.
“…” Sầm Tiềm nói: “Cậu đẩy tôi xuống dưới, tôi tìm giúp cậu.”
Lâm Dị cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Cậu đẩy Sầm Tiềm xuống dưới nhà, tìm kiếm một lúc, Lâm Dị nói: “Hay chúng ta tách nhau ra tìm nha, tôi sợ có người lấy mất rồi.”
Sầm Tiềm không chút nghi ngờ: “Ừ.”
Sầm Tiềm tự quay bánh xe lăn để tìm phiếu lương cho Lâm Dị, nhân lúc này Lâm Dị lẻn vào nhà Sầm Tiềm, không chút do dự xông vào phòng y rồi mở tủ quần áo ra.
Quả nhiên trong tủ có chiếc áo choàng, cậu lấy ra mặc vào người mình, sau đó không thèm để ý đến Sầm Tiềm nữa mà đuổi theo chính mình.
Cậu nhớ ngày hôm đó ba người họ đã nói chuyện rất lâu bên bồn hoa của toà soạn báo, còn đến muộn nữa.
Việc Lâm Dị cần làm là mặc áo choàng tới trước mặt chính mình trong “quá khứ”, nếu được thì phải làm cho bản thân hiểu nhầm rằng đã bị “Thuấn Tức” nhìn thấy mặt.
Cậu nhớ ngày hôm nay, cậu đã đi mua nến sinh nhật cho Sầm Tiềm một mình.
Đây là cơ hội hoàn hảo để kiểm chứng, cũng là xác nhận xem đã xảy ra chuyện gì.
Lúc cậu đối mặt với nguy hiểm, “nó” sẽ xuất hiện, tiền đề là “nó” không phải quái vật 4-4.
Cách để kiểm chứng là xem bản thân trong “quá khứ” đã phản ứng như thế nào khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, dù sao cậu lúc này cũng đang tin rằng quy tắc tử vong là bị “Thuấn Tức” nhìn thấy mặt.
Sau khi đuổi theo đến toà soạn báo, ba người trong “quá khứ” cũng đã kết thúc cuộc thảo luận.
Lâm Dị nhìn thấy Tần Châu ném hòn đá làm manh mối vào bồn hoa, rồi cả ba trong “quá khứ” đi vào toà soạn báo, Lâm Dị bước tới, nhặt hòn đá trong bồn hoa lên.
Hòn đá vẫn còn hơi ấm của Tần Châu, Lâm Dị bỏ hòn đá vào trong túi, chuẩn bị xem xét tình hình trước đây của mình trong “quá khứ”.
Bàn tay cậu rất đẹp, thời tiết hôm nay cũng không tệ, mặt trời sáng chói không một gợn mây, hòn đá là một viên sỏi trắng, sờ vào mịn màng, mềm mại, lúc Lâm Dị nhặt hòn đá lên, ngón tay thon dài của cậu luôn được Tần Châu khen xinh đẹp toả sáng như ngọc dưới ánh mặt trời.