Nhóm người Âu Oánh đã hoàn tất việc ghi điểm thành tích của sinh viên, rời khỏi phòng học.
Âu Oánh liếc nhìn Tần Châu, cô xoay người nói với những người khác: “Mọi người đi trước đi, tí nữa tôi tới sau nhé.”
Những người khác đi sang phòng học bên cạnh, Âu Oánh bước về phía Tần Châu nói: “Anh Châu.”
Tần Châu dừng động tác sờ điếu thuốc lại, ngẩng đầu nhìn nhóm người của hội sinh viên đang đi tới phòng học khác: “Sao thế?”
Âu Oánh cười nói: “Anh cãi nhau với Lâm Dị sao?”
Tần Châu: “Gì cơ?”
“Vậy là anh đơn phương bắt nạt em ấy.” Âu Oánh cười nói: “Không phải vừa rồi anh gọi một mình Lâm Dị ra ngoài à? Sau khi em ấy trở về phòng học, em thấy em ấy không được vui cho lắm.”
Tần Châu sửng sốt, không nói gì.
Vốn định hỏi cụ thể hơn, Âu Oánh nhìn thấy biểu cảm của Tần Châu, thấy Tần Châu đang lo lắng, nên cô cũng không trêu chọc nữa, chỉ hỏi: “Xác nhận rồi sao?”
Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 4-4, Tần Châu thề son thề sắt sẽ xác nhận xem Lâm Dị có cảm giác với mình hay không.
Tần Châu cứng rắn nói: “Em ấy nói không biết.”
Mặc dù câu trả lời của Lâm Dị không được tốt lắm nhưng cũng không quá tệ.
Âu Oánh nói: “Vậy tức là có rồi.”
Tần Châu nhìn về phía cô, Âu Oánh tiếp tục: “Chẳng phải lúc đầu anh cũng không biết mình có thích Lâm Dị không à? Nếu không có Nhậm Lê hỗ trợ, có khi anh vẫn còn mờ mịt đến giờ đấy.” Chốt một câu, Âu Oánh chán ghét nói: “Giờ anh còn xua đuổi người ta như thế, thì nghỉ khoẻ đi.”
Tần Châu: “…”
Âu Oánh nói: “Là về Viên Viện à?”
Tại cuộc họp phục bàn của quy tắc 4-4, mọi người đều đã biết đến sự tồn tại của Viên Viện. Mặc dù Tần Châu không nói cho Âu Oánh lý do hôm nay hắn đến tìm Lâm Dị, nhưng Âu Oánh đoán trước khi tìm đến Lâm Dị, Tần Châu có hỏi bọn họ về lịch sử xem hồ sơ.
Cô là người làm cầu nối cho Lâm Dị mượn tài khoản của Tần Châu, đương nhiên Âu Oánh có thể đoán được Tần Châu đến tìm Lâm Dị là vì chuyện gì.
“Anh Châu.” Âu Oánh ngừng cười, nghiêm túc nói: “Nếu không có Lâm Dị, tất cả mọi người đều đã bỏ mạng trong 2-6 rồi. Cho dù Lâm Dị đến trường Đại học Kỹ thuật Tự nhiên là vì mục đích nào đó, em cũng không cho rằng mục đích của em ấy là không trong sạch. Cho đến tận bây giờ, em ấy chưa từng làm điều gì nguy hại đến mọi người hết. Chính em tự tiện đề nghị cho Lâm Dị mượn tài khoản của anh mà không được phép. Nếu việc anh muốn điều tra có liên quan đến Lâm Dị, bất kể Lâm Dị cố ý hay vô tình, em cũng có một phần trách nhiệm.”
Nói đến đây, Âu Oánh nhận thấy lông mày Tần Châu hơi giãn ra, cô lại mỉm cười: “Trách nhiệm để em gánh, anh đi làm hoà với Lâm Dị đi.”
“Được rồi.” Tần Châu nói: “Đi làm việc của em đi.”
Âu Oánh gật đầu: “Ok.”
Trước khi rời đi, Âu Oánh lại nhấn mạnh: “Nhớ rõ ngữ khí phải dịu dàng một chút.”
Tần Châu: “…Biết rồi.”
Sau khi Âu Oánh rời đi, Tần Châu lấy điện thoại di động ra, tìm được thông tin liên lạc của Lâm Dị.
Hắn lấy ra một điếu thuốc khác, cho vào miệng, hai tay cầm điện thoại gõ:
[Âu Oánh nói tâm trạng em không tốt, có chuyện gì sao…]
Xóa bỏ.
[Vừa rồi tôi không có ý gì cả, câu tôi hỏi em…]
Xóa bỏ.
[Xin lỗi, vừa rồi ngữ khí của tôi không được tốt lắm.]
Xóa bỏ.
Nhìn chằm chằm vào hộp văn bản trống rỗng, Tần Châu nhớ lại những gì Âu Oánh đã nói: “Cho đến tận bây giờ, em ấy chưa từng làm điều gì nguy hại đến mọi người hết.”
Tần Châu biết rõ điều này hơn bất cứ ai.
Hắn cũng biết, thực ra trên mặt Lâm Dị đã lộ rõ việc cậu không thành thật, câu trả lời vừa rồi của Lâm Dị có lỗ hổng rất lớn, Tần Châu gần như có thể chắc chắn lịch sử xem hồ sơ của Viên Viện đã bị cậu dùng tài khoản của mình xóa mất.
Có lẽ ấn nhầm nên không dám thừa nhận, hoặc có thể là do Lâm Dị có mục đích nào khác.
Nhưng thực ra những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Lâm Dị không tin tưởng hắn.
Tần Châu châm một điếu thuốc, thở ra một làn khói xong, soạn lại tin nhắn.
[Tần Châu]: Nhóc thiên tài, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?
Gửi tin nhắn xong, Tần Châu đợi một lúc nhưng vẫn không có hồi âm. Nghĩ rằng vẫn còn đang trong giờ học, hắn bèn cất điện thoại vào túi, tạm thời không có ý định quay lại phòng lưu trữ, hắn đến văn phòng đội tuần tra để tìm Vương Phi Hàng.
Lâm Dị nói Trình Dương toang, rất có thể Trình Dương toang thật.
Hắn đến gặp Vương Phi Hàng, nhờ Vương Phi Hàng sửa lại những quy tắc sẽ đưa sinh viên hạng chót vào sau khi kết thúc kì thi giữa kỳ.
Hắn nhớ hình như không có quy tắc cấp cao nào trong kì thả người ở giai đoạn này, cũng không có quy tắc nào tồn tại lâu như 2-6 và 4-4. Vương Phi Hàng sắp xếp lại quy tắc, đưa cho hắn, Tần Châu xem thử, trong lòng yên tâm hơn hẳn, trí nhớ của hắn chính xác, từ khi thi giữa kỳ đến lúc thi cuối kỳ không có kỳ hoạt động của quy tắc cấp cao nào cả, hầu hết là các quy tắc trung cấp và cấp thấp hoạt động mà thôi.
Chỉ có một quy tắc hơi khó một chút, 8-4.
Vương Phi Hàng nói: “Nhậm Lê hẳn là sẽ nhận nhiệm vụ xử lý quy tắc 8-4 này.”
Tần Châu chụp lại tờ quy tắc vừa được chỉnh sửa gửi cho Lâm Dị: “Sao?”
“Nhậm Lê có một người anh trai.” Vương Phi Hàng nói: “Em nhớ hình như có liên quan đến quy tắc 8-4, bị cuốn vào, không ra được.”
Tần Châu dừng lại.
Hắn không biết chuyện này.
Vương Phi Hàng biết Tần Châu không biết điều này, thân là chủ tịch hội sinh viên, nếu hắn còn có thời gian rảnh rỗi quan tâm từng người trong trường, thế thì hội sinh viên chẳng cần hoạt động làm gì.
“Nhậm Lê và anh trai song sinh, cả hai đều bị ngôi trường này lựa chọn.” Vương Phi Hàng nói: “Tới tận năm ngoái hay năm kia gì đó, Nhậm Lê đã tìm anh La Diệc vì muốn gia nhập vào đội tuần tra. Em vẫn nhớ rõ lúc đó em ấy không vượt qua bài khảo hạch, sau đó lại đi tìm anh La Diệc xin cơ hội thứ hai. Anh La Diệc thấy cả người em ấy căng thẳng, nên lệnh cho em để mắt tới.”
“Không vượt qua bài khảo hạch mà còn đòi bước vào Thế giới Quy tắc, em mới bắt đầu thuyết phục em ấy, nói rằng đội tuần tra cảm ơn em đã tham gia, nhưng đội tuần tra không chỉ phải đảm bảo an toàn cho các thành viên của mình mà còn phải đảm bảo an toàn cho sinh viên nữa. Em nói khéo với em ấy, ý là em ấy không được đâu, nhưng tên nhóc Nhậm Lê này cũng bướng bỉnh, dù lời hay ý tốt hay lời nói tàn nhẫn thì em ấy cũng chẳng chịu nghe, nên em mới gặng hỏi nguyên nhân.”
Vương Phi Hàng nhớ lại: “Lúc đầu em ấy không chịu nói nên em nói thẳng với em ấy là nếu không muốn nói, đội tuần tra không những từ chối em ấy gia nhập mà còn yêu cầu hội sinh viên để mắt tới em ấy, ngăn cản em ấy tự mình tiến vào Thế giới Quy tắc. Sau đó em ấy mới chịu nói, kể rằng anh trai vô tình bị cuốn vào vào quy tắc 8-4, hai giờ sau đã không còn nữa rồi. Lý do em ấy muốn gia nhập đội tuần tra cũng là vì anh trai mình.”
“Báo thù.”
Tần Châu mở miệng, hơi nhíu mày.
Nếu Nhậm Lê muốn báo thù rồi nhận nhiệm vụ xử lý quy tắc 8-4 thì không được.
Con người vào lúc kích động, đầu óc không tỉnh táo, hơn nữa toàn bộ thành viên đội tuần tra cũng không phải là chiến đấu một mình, họ còn đồng đội và phải có trách nhiệm với đồng đội của mình.
Cho dù đồng đội của Nhậm Lê không phải Lâm Dị, Tần Châu cũng sẽ không cho Nhậm Lê tiếp nhận nhiệm vụ 8-4 này.
“Không phải.” Vương Phi Hàng thở dài nói: “Nếu Nhậm Lê muốn báo thù thì cứ tự mình chạy vào trong Thế giới Quy tắc 8-4 là được rồi. Không phải em ấy muốn báo thù, mà là muốn rời khỏi ngôi trường này, đây là lời hứa của em ấy với anh trai mình, nhất định phải sống sót rời khỏi đây. Nhưng quan điểm của Nhậm Lê là “thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác”. Để em ấy chờ người khác giải quyết, thì khác gì bảo em ấy ngồi chờ chết đâu chứ, điều em ấy muốn là tự cứu lấy bản thân. Cho nên, Nhậm Lê tựa như một con quay xoay tròn vậy, từ lúc gia nhập đội tuần tra, em ấy chẳng bao giờ nghỉ ngơi nhiều cả, em ấy muốn tìm cách rời khỏi đây dựa vào những quy tắc và giải pháp mình có được.”
Tần Châu trầm tư.
Vương Phi Hàng nói: “Em ấy muốn nhận quy tắc 8-4 chỉ là suy đoán của em thôi, nhưng anh Châu này, em cũng chưa xác định được. Nếu em ấy yêu cầu tiếp nhận quy tắc 8-4, em nên đồng ý hay từ chối đây?”
Đây chính là nguyên nhân Vương Phi Hàng kể lại câu chuyện cho Tần Châu nghe, nếu từ chối Nhậm Lê tiếp nhận nhiệm vụ xử lý quy tắc 8-4, thế thì cũng hơi vô nhân tính rồi, kinh nghiệm của Nhậm Lê trong Thế giới Quy tắc cũng dần dần phong phú, 8-4 chính là một nhiệm vụ trong số các nhiệm vụ cấp cao, vậy thì tại sao lại nghĩ Nhậm Lê vì chuyện cá nhân mà làm chậm trễ chuyện quan trọng chứ?
Nhưng nếu hắn đồng ý, ngộ nhỡ Nhậm Lê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vương Phi Hàng có muốn cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Tần Châu nhìn tài liệu trong tay, đang lúc suy nghĩ, điện thoại bỗng “ting” một tiếng.
[Lâm Dị]: Đàn anh, buổi trưa em có việc nên không ăn được rồi.
Tần Châu:…………
“Anh Châu, anh thấy sao?” Vương Phi Hàng hỏi.
“Nói ra thì.” Tần Châu nhìn chằm chằm tin nhắn: “Cậu ta còn chưa tới tìm cậu, nếu cậu ta thực sự đến tìm cậu vì nhiệm vụ 8-4, hãy bảo cậu ta tới tìm anh.”
Vương Phi Hàng: “Vâng.”
Vương Phi Hàng nhìn thấy Tần Châu đang chăm chú nhìn điện thoại: “Anh Châu, lát nữa xuống căng tin ăn không?”
Tần Châu: “Tôi không đói.”
Vương Phi Hàng: “…”
Bên kia khu giảng đường.
Lâm Dị trả lời tin nhắn xong thì cất điện thoại đi, tạm thời cậu không định cho Trình Dương xem tài liệu về những quy tắc đang trong kì đưa người vào, nếu không thì chẳng khác gì trường cấp ba gõ cửa học lại khi kì thi tuyển sinh đại học còn chưa bắt đầu.
Không có tầm nhìn thì không nói, còn xui xẻo nữa.
“Anh Lâm Dị, có nhiệm… nhiệm vụ mới hả?!” Trình Dương đã quay về căng thẳng nhìn Lâm Dị, nếu Lâm Dị đi làm nhiệm vụ, Trình Dương đoán bản thân chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
“Không phải.” Lâm Dị cho Trình Dương xem kiến thức cậu đã tổng hợp vào buổi sáng, biết Trình Dương không hiểu, Lâm Dị nói: “Anh không cần hiểu đâu, học thuộc là được.”
Trình Dương chỉ có thể gỡ điểm bằng cách học thuộc lòng mà thôi.
Bản thân Trình Dương cũng nghĩ như vậy, cậu ta bắt đầu chạy đua với thời gian học bài.
Lâm Dị lấy Nội Quy Trường rồi lật vài trang.
Cậu lật tới quy tắc 8-4.
Trong tấm ảnh Tần Châu vừa gửi, quy tắc này đặc biệt được đánh dấu bằng cách khoanh tròn.
Quy tắc 8-4: Trường không có phòng bưu điện. Nếu nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh… (chờ bổ sung)
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào quy tắc này một lúc.
Cậu thử lý giải một chút, Tần Châu không phải là người duy nhất nói rằng Đại học Kỹ thuật Phi Tự nhiên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cho nên sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Tự nhiên không thể mua sắm trực tuyến, cũng như không thể nhận chuyển phát nhanh và thư tín từ thế giới bên ngoài được.
Căn cứ vào điều này, trường học không cần thiết lập phòng bưu điện làm gì, ngoại trừ phòng bưu điện, Lâm Dị cũng chưa từng nhìn thấy trong trường có bất kỳ quầy chuyển phát nhanh nào cả.
Vậy đồ chuyển phát nhanh mà sinh viên nhận được sẽ là thứ gì?
——
Tuần khảo sát.
Toàn bộ khuôn viên trường yên tĩnh nặng nề.
Chuyên ngành khác nhau thì thời gian thi cũng khác nhau, ngành của Lâm Dị cần thi năm ngày.
Ngày đầu tiên, Trình Dương còn muốn kiểm tra đáp án với Lâm Dị.
“Đây là đáp án trắc nghiệm của tôi. Anh Lâm Dị, anh có thấy câu trả lời của tôi khác với anh không?”
Lâm Dị nhìn qua, trầm mặc.
Sau đó, Trình Dương không so đáp án nữa, chủ yếu là không dám so, sợ so đáp án xong lại ảnh hưởng tới tâm trạng thi của những ngày tiếp theo.
Trong năm ngày thi này, tâm trạng của Trình Dương sa sút dần theo từng ngày.
Sau kỳ thi kéo dài năm ngày, Trình Dương nằm chết trong phòng hai ngày liền.
Trước đây Lâm Dị xảy ra chuyện gì, Trình Dương đều đến căng tin lấy đồ ăn cho cậu, hai ngày nay Lâm Dị chịu thương chịu khó đi lấy cơm giặt quần áo cho Trình Dương.
Hai ngày cuối tuần trôi qua, cố vấn thông báo kết quả trong nhóm vào tối thứ hai.
Trình Dương ngồi thẳng như cá chép: “Hiệu suất chấm bài… sao mà nhanh vậy á?”
Lâm Dị đã sớm hiểu rõ tình hình, an ủi Trình Dương: “Đây chỉ là kết quả bài thi thôi, hai ngày nữa mới ra lò điểm tích luỹ cuối cùng mà.”
Thứ hạng của trường không chỉ dựa vào điểm thi mà còn dựa vào điểm chuyên cần hàng ngày.
Trình Dương che mắt lại: “Tôi… tôi không dám nhìn đâu, anh Lâm Dị, anh coi hộ tôi đi.”
Lâm Dị: “Được.”
Hệ thống điểm của trường theo hệ số 5, theo kinh nghiệm được chia sẻ bởi các sinh viên năm cuối trên diễn đàn, nếu điểm trung bình đạt được là 4 thì không cần phải lo lắng gì cả. Nếu điểm nằm trong trong phạm vi 2,5-4 thì không cần phải lo lắng, miễn là thành tích hàng ngày không có vấn đề gì.
Nếu điểm tích luỹ đạt được khoảng 2, hoặc dưới 2,5 thì phải cúi đầu cầu Bồ Tát ban phước sắp tới không có nhiều quái vật hoạt động.
Còn điểm tích luỹ trong khoảng 1,3-2, bạn chuẩn bị cho việc bị đưa vào và tìm hiểu trước về các quái vật quy tắc hoạt động trong thời gian sắp tới là vừa rồi.
Còn điểm dưới 1,3 thì hết cứu.
Lâm Dị ở đội tuần tra nên cũng biết, điểm càng thấp thì độ khó của quy tắc càng cao.
Ví dụ, lần này, những sinh viên có điểm thấp nhất sẽ bị ném vào Thế giới Quy tắc 8-4.
Trình Dương nuốt nước miếng: “Bao nhiêu bao nhiêu?”
Lúc Lâm Dị vừa định nói, Trình Dương đã đưa tay ra: “Chờ đã, nói về anh trước đi. Anh Lâm Dị, anh được mấy?”
Lâm Dị đáp: “4,6”
Trình Dương hít sâu một hơi: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lâm Dị: “…1,2.”
Trình Dương “ôi” lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.